Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 440.1: Hỏi thế gian tình là gì?

.Kỳ thật ân oán giữa Trình Xử Lượng và Hàn Nghệ, chủ yếu không phải ở sự hơn kém về giai cấp, mà là quyền lực và mặt mũi, không phải nói Hàn Nghệ xuất thân từ nông dân, Trình Xử Lượng liền hận hắn, mà là vì ghen tị Hàn Nghệ, oán hận Hàn Nghệ cướp hết nổi trội của y.
.Nếu bởi vì hơn kém giai cấp, sẽ khó có thể hóa giải, bởi vì Hàn Nghệ dù có giết mình, cũng không thể thay đổi được xuất thân của chính mình.
.Nếu so với điều trước, điều sau có vẻ thoải mái hơn nhiều, sau khi hiểu lầm được giải thích rõ ràng, Trình Xử Lượng cũng hiểu được những gì mình làm thật ấu trĩ, cũng đem thành kiến mình dành cho Hàn Nghệ bỏ xuống.
.Trên ghế, bốn người nâng cốc ngôn hoan, Hàn Nghệ vốn là một tên lường gạt, bất kể văn võ, thiên nam địa bắc, hắn đều có thể nói ra một đóa hoa, mấu chốt vẫn nằm ở đổ thuật vô cùng kì diệu kia.
.Trình Xử Lượng rất mừng, chỉ hận mình và Hàn Nghệ gặp nhau quá muộn.
.Mặt khác, Trưởng Tôn Xung cùng cha con họ Trình vốn chẳng gì để nói, nhưng vì có Hàn Nghệ ở giữa khoáy động không khí, đem văn võ đặt chung mà nói, điều này khiến ông ta cũng cảm thấy hứng thú hơn không ít, hơn nữa Hàn Nghệ có rất nhiều ý kiến riêng mình, khiến Trưởng Tôn Xung càng bất ngờ, lại thêm mấy chén xuống bụng, bốn người nói chuyện vui chết đi được.
.Rượu quá ba tuần, Hàn Nghệ và Trưởng Tôn Xung bèn cáo từ.
.Trưởng Tôn Xung đã uống say, cơ bản là tôi tớ ông ta nâng ông ta lên xe ngựa.
.Hàn Nghệ cũng không xê xích gì nhiều, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra đến cửa chính, ngoắc tay, liền lắc lắc lư lư đi về hướng ngõ Bắc.
.Trình Giảo Kim lúc tuổi còn trẻ, tửu lượng rất tốt, dù sao hiện tại lớn tuổi, uống đến bấy nhiêu, nằm ở trên giường ngáy o.. o...
.Mà Trình Xử Lượng kế thừa tửu lượng phụ thân, lại chính trực tráng niên, hơn nữa kinh nghiệm sa trường, tửu lượng cũng sâu không thấy đáy, nhưng thật ra không có chuyện gì, sau khi tiễn Hàn Nghệ và Trưởng Tôn Xung.
.Trở về trong sảnh, gặp phụ thân nằm ở trên giường, vì thế nhanh chóng kêu người mang chăn lông đến, đắp lên người Trình Giảo Kim.
.Chăn lông vừa mới che trên người, Trình Giảo Kim đột nhiên mở mắt ra, Trình Xử Lượng sợ tới mức thiếu chút nữa là đặt mông ngồi dưới đất.
.- Phụ thân. Người tỉnh rồi à.
.Trình Xử Lượng cẩn thận hỏi, bởi vì khi Trình Giảo Kim uống say thì ông ta rất kinh khủng đấy.
.Trình Giảo Kim gật gật đầu, chỉ cảm thấy yết hầu nóng rang nóng rang đấy, nói:
.- Lấy chén trà nóng đến.
.- Vâng.
.Trình Xử Lượng khẩn trương lại sai người đi lấy trà nóng đến.
.Trình Giảo Kim ngồi dậy, bưng một chén trà nóng, uống vào hai ngụm, lúc này mới hoãn lại, hai tay cầm trà nóng, thở dài:
.- Già rồi! Phụ thân là già thật rồi a!
.Trình Xử Lượng thấy Trình Giảo Kim tóc tai tán loạn, thế sự xoay vần, nếp nhăn kia cũng có thể kẹp chết cả muỗi rồi, chỉ than phụ thân là già thật rồi, hốc mắt cay cay, ngoài miệng lại nói:
.- Phụ thân thân thể còn khỏe mạnh, Đại Đường ta không thể thiếu phụ thân được.
.Trình Giảo Kim hơi liếc mắt nhìn Trình Xử Lượng, cười khổ lắc lắc đầu nói:
.- Thật như thế sao?
.Trình Xử Lượng ngẩn ra.
.Trình Giảo Kim thở dài, nói:
.- Lượng tử a. Cây dù có lớn mấy, cũng có một ngày khô mục. Đến lúc đó chẳng những không thể bao che cho người dưới tàng cây, nói không chừng bất chợt ngày nào đó lại đột nhiên đổ xuống, đè chết những kẻ hóng gió phía dưới.
.Trình Xử Lượng vẻ mặt hoảng sợ nói:
.- Phụ thân, sao người lại nói vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
.Trình Giảo Kim lại ha hả cười nói:
.- Phụ thân nhung mã cả đời, phiền nhất là giao tiếp với quan văn. Nhưng giờ già rồi, giọng điệu nói chuyện cũng hơi giống lão hồ ly Trưởng Tôn, thật là quái thay.
.Nói xong, ông ta lại hoạt động thân mình, vỗ vỗ bờ vai của Trình Xử Lượng. Nói:
.- Lượng tử, nghe thêm một lời của phụ thân, con bái Hàn Nghệ làm thầy, đối với con, với nhà lão Trình ta, cũng không phải một chuyện xấu. Rồi, phụ thân về đây, con không cần tiễn, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.
.Ông ta đem chăn lông quăng xuống, xỏ giày vào, bước thật dài, đi ra phía ngoài.
.Trình Xử Lượng đứng trước giường, nhìn bóng lưng Trình Giảo Kim dần dần đi xa, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ nghi hoặc
.- Phụ thân, sao người lại uống nhiều như vậy?
.Trưởng Tôn Diên thấy Trưởng Tôn Xung uống đến say mèm trở về, bất giác cả kinh, cha y rất ít khi uống rượu đấy, khẩn trương tiến lên đỡ lấy Trưởng Tôn Xung.
.Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa lúc ở đó, có vẻ hơi lo lắng, mau cho người mang chút canh rượu tỉnh đến.
.Trưởng Tôn Xung thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ, cười ha hả nói:
.- Phụ thân cũng ở đây a! Con thi lễ cho phụ thân.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe ông ta miệng đầy mê sảng, phất tay nói:
.- Được rồi, được rồi, mau đi nghỉ ngơi.
.Trưởng Tôn Xung đột nhiên ợ một hơi rượu, nói:
.- Phụ thân, kia —— kia Trình thúc thúc bảo—— ợ, bảo cha đi chịu đòn nhận tội với ông ta, đây mới —— mới là tướng tướng hòa.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa nghe, giận tím mặt, dựng râu trợn mắt nói:
.- Ngươi nói gì? Lão thất phu kia, dám để cho ta đi chịu đòn nhận tội với gã, không tha cho gã được.
.Trưởng Tôn Diên vội hỏi:
.- Ông nội, phụ thân uống say, ông đừng tin cha.
.Trưởng Tôn Xung theo lý tranh cãi nói:
.- Ta không có say, Trình thúc thúc đúng là nói như vậy.
.Trưởng Tôn Diên trong lòng đúng là buồn bực, vội vàng đỡ Trưởng Tôn Xung đi vào.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ tức giận nổi trận lôi đình, đang muốn chửi ầm lên, nhưng đột nhiên sửng sốt, tướng tướng hòa? Ha hả nói:
.- Tốt lắm Hàn Nghệ, quả nhiên có chút thủ đoạn.
.-------------
.- Ta con mẹ nó chán ghét cái chế độ thị phường này.
.Hàn Nghệ hôm nay thật sự uống hơi nhiều, đi được một nửa, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, muốn tìm một chỗ uống chén trà, nhưng xung quanh một căn tiệm cũng không có, muốn uống trà, hoặc là về nhà, hoặc là chỉ đi hai chợ, buồn bực hết sức, không khỏi nện bước nhanh hơn.
.Vất vả lắm mới lết đến ngõ Bắc, nhưng mới vừa đi vào cửa ngõ, trước mắt Hàn Nghệ còn là một mảnh mơ hồ, chợt nghe đến một tiếng kêu reo,
.- Hàn Nghệ đã trở lại, Hàn Nghệ đã trở lại.
.Khiến hắn có cảm giác như “Quỷ vào thôn” vậy. Hơn nữa là một tiếng rồi lại một tiếng, giống như còn có hồi
.âm.
.Lại nghe được từng trận tiếng bước chân.
.Xảy ra chuyện gì? Hàn Nghệ khẩn trương lắc đầu, định mắt vừa thấy, chỉ thấy xa xa đông nghìn nghịt một mảnh xông đến hướng hắn đứng, lại định nhãn vừa thấy, tất cả đều là bọn công tử ca, giương nanh múa vuốt hướng hắn đánh tới.
.Làm cái gì vậy à? Ta đây mới đi ra ngoài nửa ngày nha.
.Hàn Nghệ lập tức tỉnh lại, trong lòng bồn chồn, khí thế đối phương thật giống như tới đây xé nát hắn.
.Chợt nghe được bên cạnh một người vui sướng nói:
.- Lần này xem ngươi làm sao bây giờ?
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn, chỉ thấy Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái đứng cách đó không xa, vừa cười vừa nhìn hắn.
.Ba tên khốn khiếp, không ngờ không đến giúp ta. Hàn Nghệ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
.Vẫn là Trịnh Thiện Hành tâm địa tốt, thấy vẻ mặt Hàn Nghệ kinh ngạc, vì thế nhắc nhở:
.- Bạch sắc sinh tử luyến.
.Ai ôi! !! ! Ta thiếu chút nữa quên. Hôm nay là kết cục của Bạch sắc sinh tử luyến.
.Hàn Nghệ đột nhiên tỉnh ngộ, trong lòng không ngừng kêu khổ, phải làm thế nào đây a!
.Thật ra chuyện quan trọng như kết cục này, hắn sao có thể không biết. Nhưng nhắc tới cũng trùng hợp, Trưởng Tôn Xung vừa lúc hẹn hắn hôm nay đi tìm Trình Xử Lượng, lòng hắn nghĩ nếu ở đây, nhất định sẽ bị người bao vây đấy, còn không bằng chốn trước, bởi vì bọn công tử ca này nhất định là xông về phía hắn, chứ không đi tìm Mộng Nhi các nàng tính sổ, nếu hắn không ở đây, vậy thì không thể la om xòm được. Đợi qua một hai ngày, sau khi cảm xúc của mọi người bình phục, hắn từ từ dụ dỗ, đây gọi là tính toán kiểu nhìn trước ngó sau a.
.Vốn dĩ hắn là vẫn nhớ kỹ việc này đấy. Định không đến mặt trời lặn thì không trở về, nhưng bữa tiệc này rượu uống xuống bụng, hắn liền quên hết, kết quả còn đi cửa chính, càng thêm muốn chết chính là, hiện giờ vừa vặn diễn xong chưa bao lâu, bọn công tử ca một bụng oán khí đang lo không nơi phát tiết, thì hắn liền chủ động dâng tới cửa.
.Đây cũng không phải là nói giỡn đâu. Tâm tình của bọn họ kích động như vậy, không khéo xảy ra đại sự nha.
.Cũng may kẻ lừa đảo vốn không sợ chuyện lớn. Chỉ sợ không biết chuyện gì.
.Hàn Nghệ đột nhiên đặt mông ngồi dưới đất, mềm như bùn lầy, một vẻ mặt sống trên đời không gì để lưu luyến, trước sau không đến ba giây đồng hồ.
.Bọn công tử ca đã giết đến trước mặt Hàn Nghệ, chợt thấy Hàn Nghệ đặt mông ngồi dưới đất, lập tức ngừng lại.
.Đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt ửng lệ, vừa khóc vừa cười nói:
.- Các ngươi đánh ta đi, mắng ta đi, như vậy mọi người sẽ dễ chịu một chút.
.Bọn công tử ca vốn muốn cuồng đánh Hàn Nghệ một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận