Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 865.2: Ám nhiên tiêu hồn chưởng

.Nguyên Mẫu Đơn khẽ kêu lên một tiếng, đã trực tiếp ngồi ở trong lòng Hàn Nghệ, nàng vội la lên: - Chàng làm cái gì vậy? Mau buông ta ra. Nàng hoàn toàn quên mất mình có võ công rồi, hơn nữa Hàn Nghệ cũng không phải là đối thủ của nàng.
.Hàn Nghệ ôm thật chặt nàng, sao có thể để cho nàng dễ dàng thoát ra như vậy. Thấy làn da trắng hồng mịn màng không tỳ vết của nàng lộ ra màu đỏ hồng, càng khiến nàng thêm xinh đẹp kiều diễm. Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Mẫu Đơn vì sao da của nàng lại đẹp như vậy? Nàng có bí quyết gì không? Nếu có thì đừng cất giấu, chúng ta có thể làm ra một sản phẩm chăm sóc da và kiếm một khoản lớn đấy.
.Trong lòng Nguyên Mẫu Đơn không khỏi vui mừng và đỏ bừng mặt nói: - Bí quyết cái gì chứ? Ta từ nhỏ đã như thế này rồi.
.Hàn Nghệ gật đầu liên tiếp nói: - Đúng, đúng, đúng, thê tử của ta đúng là trời sinh ra đã đẹp rồi làm sao mà cần dùng đến những đồ vật này, ta thật có lỗi, là ta nói sai rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn Nghe được trái một tiếng thê tử phải một tiếng thê tử, trong lòng thật là vui mừng lắm, nàng lườm hắn một cái càng lộ vẻ quyến rũ hơn nữa nói: - Chàng đừng dùng những lời nói dễ nghe này nữa, chuyện của chàng và Vô Y vừa truyền ra, kinh thành đã náo động cả lên, nếu là
.Nói tới đây, nàng liền ngừng lại
.Chuyện của Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y quả thật đã làm xôn xao dư luận. Nếu như lại thêm cả nàng vào đó nữa, thì nàng thật sự không dám tưởng tượng.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nàng cũng quá coi thường phu quân của nàng rồi, dư luận xôn xao thì đã sao, kết quả còn không phải vẫn là ta toàn thắng. Cái gì lễ pháp, cái gì quy định chỉ đơn thuần là lừa dối người khác thôi, bất kể là hoàng thất tôn quý nhất hay là sĩ tộc Sơn Đông nặng nhất về lễ pháp, ta chỉ tùy tiện là có thể nói ra vài câu chuyện không thể để cho người khác biết của họ. Bởi vậy có thể thấy, là tốt hay là xấu còn phải dùng thực lực để nói.
.Nguyên Mẫu Đơn khinh miệt liếc mắt lườm Hàn Nghệ một cái nói: - Người ta đã làm chuyện không thể để người khác biết, thì chàng lại càng làm chuyện đó cho người khác biết, đây là đạo lý gì thế, ai nấy đều giống như chàng, vậy thì chỉ sợ nhân gian đều biến thành địa ngục.
.- Không nghiêm trọng tới vậy chứ?
.Hàn Nghệ buồn rầu nói: - Ta cũng không có ý này, hai chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp, vấn đề chính là tình yêu đầu năm nay phải xây dựng ở trên cơ sở thực lực, không có thực lực, thì trắng cũng biến thành đen, có thực lực thì đen cũng biến thành trắng. Ta không phải là muốn làm cho trắng biến thành đen, hay là đen biến thành trắng. Nếu như ngay lúc đầu Vạn nhị kia có thủ đoạn này của ta, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế này rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy liền nhíu đôi mày ngài, lại không khỏi nghĩ tới đại tỷ kết bái của mình, trong lúc nhất thời, trăm cảm xúc lẫn lộn, ba tỷ muội các nàng trước sau cũng không thể tránh được một chữ "tình", thực ra nàng cũng hiểu được mấu chốt của vấn đề chính là ba người các nàng đều vô cùng cá tính, không muốn bị người khác sắp đặt, bởi vậy lúc đầu nàng đã lựa chọn ép buộc chính mình, phục tùng mệnh lệnh của gia tộc gả cho Độc Cô Tiên Lược, nhưng đúng là vẫn không tránh được, hơn nữa nàng cảm thấy Hàn nghệ nói rất có lý.
.Nếu nói Hàn Nghệ hạ lưu, cái đám con ông cháu cha kia chơi đùa nữ nhân bên ngoài có tên nào không nhiều hơn Hàn Nghệ, đừng nói là người ngoài, Nguyên Kiệt, Nguyên Liệt Hổ đều là nổi danh phong lưu, nhất là Nguyên Kiệt, địa khu Giang Hoài là nơi sản sinh ra các mỹ nữ, hạnh phúc muốn chết, so ra thì Hàn Nghệ quả thực là yếu hơn nhiều, tổng cộng mới có ba nữ nhân, mà khiến cho hắn khổ không thể tả, đương nhiên chỉ tính kiếp này, không tính kiếp trước, kiếp trước Hàn Nghệ cùng cái đức hạnh đó của bọn họ thôi, từng chơi đùa với quá nhiều nữ nhân, dù sao hắn cũng chưa bao giờ quyến rũ qua những phụ nữ đàng hoàng, thực ra điều khiến Hàn Nghệ rối rắm chính là tính cách của mình.
.Nói trở lại, chín viện ba cung của hoàng đế, người nào không phải là xuất thân danh môn, Hoàng đế dựa vào cái gì lại có thể như vậy? Nói trắng ra thực lực của hoàng đế là lớn nhất.
.Nhắc tới xuất thân Hàn Nghệ còn không bằng Vạn nhị kia, mà Tiêu Vô Y so với Thôi đại tỷ lại càng tôn quý một chút, dưới tình huống bình thường, thì Tiêu gia thế nào cũng không đồng ý, nhưng lần này Tiêu gia chẳng những đồng ý hôn sự này, hơn nữa lại còn rất coi trọng Hàn Nghệ, đây cũng không phải là Hàn Nghệ đã làm cho bọn họ cảm động, mà là dùng thực lực chinh phục bọn họ.
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: - Nếu ta không có thực lực, cho dù chúng ta không mong muốn, thì nàng và Vô y chỉ sợ cũng phải rời khỏi ta mà đi. Nhưng mà ta sẽ không để chuyện như vậy xảy ra đâu.
.Nguyên Mẫu Đơn thở dài nói: - Chàng nói thì thật nhẹ nhàng, chỉ sợ là khó hơn lên trời thôi.
.- Nàng nói không sai. Hàn Nghệ thở một hơi rất dài, thần sắc chán nản nói: - Kỳ thực có mười Hứa Kính Tông ta cũng không để vào mắt, ta chỉ sợ hãi duy nhất có một người.
.Nguyên Mẫu Đơn hiếu kỳ: - Ai?
.Hàn Nghệ nói:
.- Người này là tuyệt sắc giai nhân, dáng người kinh người.
.- Nữ nhân?
.- Ừ.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Không chỉ như thế nàng ấy còn mang trên người công phu tuyệt đỉnh gọi là " Ảm nhiên chưởng".
.- Ảm nhiên chưởng?
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy cảm thấy thật mơ hồ.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng nói: - Công pháp này thật là rất cao, tuyệt diệu ở chỗ không phải ở bàn tay mà chính trên khuôn mặt, tu được công pháp này, từng giây từng phút đều mang buồn bã ở trên khuôn mặt, ta nhìn từ xa đã cảm thấy vô cùng mắc nợ nàng, nếu ta mở miệng nàng liền tủi thân, nếu ta chạm vào nàng liền khóc, cứng cũng không được mềm cũng không được, như thế này thì ta làm sao hạ thủ được.
.Nguyên Mẫu Đơn nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra là ai, nói: - Chàng đang gạt ta đúng không?
.- Gạt nàng là con chó nhỏ.
.Hàn Nghệ thở dài: - Ta hao tâm tổn trí đối phó nàng nửa năm, kết quả, ta cũng đã luyện thành Ảm nhiên chưởng này, cứ gặp người là liền ảm đạm, hỏi nàng xem có sợ hay không? À còn một điều, người này rất mềm, ngồi trên đùi tuyệt nhiên không thấy mệt mỏi một chút nào, ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
.Nguyên Mẫu Đơn sững người trong chốt lát mặt liền đỏ như gấc, đứng dậy vỗ vào bộ ngực của Hàn Nghệ vừa giận vừa cười nói: - Chàng lại nói ta như vậy, thật là quá ghê tởm mà.
.Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Nhưng lời ta nói là sự thật nha, tâm tư của ta ở trên người của nàng so với tâm tư ở trên người Hứa Kính Tông càng cần nhiều hơn rất nhiều. Ôi, những lời này tuyệt đối không thể cho Hứa kính Tông biết được, bằng không thế nào ông ta cũng tức đến hộc máu.
.Nguyên Mẫu Đơn mấp máy môi, liền lập tức hừ một cái rồi khẽ nói: - Ta cũng không bảo tâm tư của chàng ở trên người của ta.
.Hàn Nghệ lại thở dài nói: - Có điều nàng không biết, người này còn có một môn công phu gọi là hút tâm. Trái tim của ta bị nàng hút đi rồi, nàng kêu ta phải làm như thế nào cho phải!
.- Lười nói lung tung với chàng.
.Một khi Hàn Nghệ nói linh tinh, thì Nguyên Mẫu Đơn đấu không lại, bèn đứng dậy bỏ đi.
.Hàn Nghệ ôm chặt eo thon của nàng nói: - Để cho ta được ôm nàng một chút.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ giật mình nhìn thấy ánh mắt khát vọng kia, định nói mà không nên lời, liền đỏ mặt nói:
.- Vậy không cho chàng nói vớ vẩn nữa.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên chạm vào môi nàng, rồi kéo nàng xuống bên cạnh và hôn nàng. Hàn Nghệ cười nói: - Cái này xem như là lời xin lỗi nhé.
.Nguyên Mẫu Đơn hai má đỏ hồng, giống như hoa mẫu đơn kia nở rộ vô cùng kiều diễm, vừa giận vừa cười, thật không còn cách nào với hắn mà.
.Hàn Nghệ đột nhiên nhớ ra cái gì đó nói: - Mẫu Đơn, lần trước không phải ta đã bảo nàng giúp ta tìm một nho sinh có thể tuyệt đối tin được sao?
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu nói: - Đã sớm tìm xong rồi, chàng muốn làm gì?
.Hàn Nghệ ồ một tiếng nói: - Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là muốn làm Khổng Tử thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận