Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1269.1: Trái phải đều là hố

.Tuy nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước, một thế hệ mới thay người cũ.
.Nhưng thực thì không phải vậy, trên cơ bản đều là tuần hoàn theo một quy tắc đời sau không bằng đời trước, thế hệ khai quốc bình thường đều là một thế hệ hoàng kim, sau này chỉ là bạc trắng, đồng thau.
.Nhưng mà, theo Hàn Nghệ, quy luật này đang phát sinh thay đổi, một lực lượng tạo ra một thời đại hoàng kim mới hoàn toàn đang tích tụ trong đó.
.Hàn Nghệ thật ra không ở lại lâu trong phủ Uất Trì, dù sao hắn cũng không quá thân với Uất Trì Kính Đức, chủ yếu là vì Uất Trì Tu Tịch, bởi vậy, hắn nói vài câu với Uất Trì Tu Tịch rồi cũng đi ngay, hắn còn rất nhiều việc phải làm, kỳ thi lớn đối với hắn mà nói, kỳ thực cũng chưa chấm dứt.
.Phượng Phi Lâu!
.- Hu hu hu!
.Hàn Nghệ vừa mới trở về, nghỉ ngơi lấy hơi, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng khóc, nghe âm thanh có chút quen thuộc, nhưng cũng không phải tiếng khóc bọn Tiểu Mập, vì thế liền đứng dậy ra ngoài, chỉ thấy một người rất mập mạp đang vừa khóc vừa đi lại, đúng là kẻ keo kiệt Tiền Đại Phương.
.- Này này này! Lão Tiền, ngươi sao thế? Hàn Nghệ buồn bực đi lên trước, chợt thấy thằng cha này còn cầm lễ vật, ngươi thấy chính là đến khóc tang, buồn bực nói: - Ta nói ngươi này, có phải tìm lộn chỗ rồi không, ngươi muốn khóc tang thì đi phủ Ngạc Quốc Công mà khóc, đến chỗ ta khóc làm gì.
.Tiền Đại Phương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hàn Nghệ, nức nở nói: - Ta rất muốn đến phủ Ngạc Quốc Công khóc tang, nhưng mà người ta cũng không cho ta đi!
.Hàn Nghệ nói: - Để ngươi đến chỗ ta khóc, ngươi cũng quá ức hiếp người mà.
.- Ta ta không phải khóc tang! Tiền Đại Phương kích động dậm chân, nói: - Ta là quá vui đấy.
.Hàn Nghệ nói: - Ngạc Quốc Công qua đời, ngươi lại vui như vậy, sao hả, trước kia ông ta ức hiếp ngươi sao?
.- Ai ôi! Không liên quan gì đến chuyện đó! Tiền Đại Phương đột nhiên kích động cầm lấy cánh tay của Hàn Nghệ, nói: - Trúng rồi!
.- Trúng rồi?
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, đột nhiên nói: - Sao hả? Thí sinh ngươi giúp đỡ đậu rồi hả?
.- Không không phải!
.- Vậy ngươi có ý gì?
.- Ngươi không biết sao?
.- Ta biết cái gì?
.- Ta con trai ta đã thi đậu chế khoa.
.- Phải phải không? Hàn Nghệ cả kinh, nói: - Này việc này ta không chú ý.
.Hắn chỉ phân phó nhiệm vụ, ngoại trừ tốp mười hắn chú ý một chút, còn lại hắn chẳng muốn xem, là ngựa chết hay lừa chết, từ từ mới biết được.
.Tiền Đại Phương gật đầu, nói: - Mặc dù là dự khuyết, nhưng vậy cũng rất bất ngờ rồi, ngươi nói phải không?
.- Phải, phải! Hàn Nghệ vỗ vỗ bả vai Tiền Đại Phương, nói: - Được rồi, được rồi, đừng khóc, vào ngồi đi, vào ngồi đi.
.Tiền Đại Phương lắc lư đi vào đại sảnh, miệng vẫn còn thì thầm: - Tổ tiên đời đời Tiền gia ta đều là nông phu, hôm nayhu hu tổ tông hiển linh a!
.Hàn Nghệ nghe thấy dở khóc dở cười, nhưng hắn có thể lý giải vì sao Tiền Đại Phương lại kích động như vậy, phải biết rằng con trai ông ta có thể tham gia kỳ thi, cũng đều là vì ông ta đã quyên góp ra mấy trăm quan, nếu là trước kia, con trai ông ta đã không có chế khoa để mà tham dự kỳ thi, trong lòng có thể không vui sao. Hỏi: - Vậy trừ ngươi ra, còn có con cháu thương nhân nào đậu không?
.- Không có! Cho nên ta mới vui như vậy không, ta không có ý này. Tiền Đại Phương không cẩn thận lộ ra tính toán trong lòng.
.Hàn Nghệ cười ha hả, lại nói: - Vậy thí sinh ngươi giúp đỡ thì sao?
.Tiền Đại Phương chớp chớp mắt nói: - Một người cũng không thi đậu.
.Đây sao như có chút tạo hóa trêu ngươi thế! Hàn Nghệ thở dài: - Vậy ngươi bớt buồn nhé.
.- Ừm?
.- Không, ý của ta là, tuy không thi đậu, nhưng đây đều là ngươi không ngừng tích đức trên phương diện thi cử, con trai ngươi mới có thể đậu.
.- Đúng đúng đúng, ta cũng nghĩ như vậy, đây mới là giá trị chân chính.
.- Chứ sao!
.Hàn Nghệ khẽ đảo mắt, nói: - Nhưng, ta cảm thấy, người ngươi nên cảm tạ nhất là hoàng hậu, nếu không có quỹ giáo dục của hoàng hậu, con trai ngươi đến tư cách thi cũng không có, có phải là ngươi nên đi tạ lễ thần bên quỹ giáo dục không.
.- Quỹ từ thiện giáo dục của Võ hoàng hậu còn có thể tạ lễ? Tạ gì? Tiền Đại Phương mờ mịt nói.
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là quyên tiền rồi!
.- Quyên tiền?
.Tiền Đại Phương chớp chớp cặp mắt nhỏ, vừa nói đến cái này, ông ta liền thấy đau lòng rồi.
.Hàn Nghệ hừ một tiếng nói: - Ta nói này lão Tiền, ngươi còn ở đây mà keo kiệt, ngươi góp tiền một lần, con trai ngươi liền thi đậu, nếu ngươi lại góp thêm lần nữa, nói không chừng con trai ngươi có thể từ dự khuyết trở thành quan viên chính thức.
.Tiểu Đại Phương nghe thấy sáng mắt lên, vỗ bàn một cái, nói:
.- Nói đúng, tiền này ta quyên, ta nhất định phải quyên tiền này.
.- Đừng cứ tiền tiền tiền, tục! Đừng có nói giao dịch bằng tiền. Nên nói là lễ tạ.
.- Đúng đúng đúng, lễ tạ thần! Lễ tạ thần!
.- Người đâu!
.- Tiểu Nghệ ca có gì chỉ bảo.
.- Đưa Tiền chưởng quỹ đến Kim Hàng.
.Tiền Đại Phương nói: - Nhanh thế ư?
.Thằng nhãi ngươi tính toán chi li, nếu chẳng may đổi ý thì sao bây giờ, ta đây khó khăn lắm mới bắt được được ngươi một lần. Hàn Nghệ hừ một tiếng nói: - Ta nói này lão Tiền, lễ tạ thần này sớm một khắc, đốt thêm chút tiền nhang đèn, vậy là thêm một phần thành tâm. Ngươi đi đến lễ tạ thần trước, lát nữa chúng ta lại từ từ nói chuyện con đường làm quan của con trai ngươi.
.Con đường làm quan?
.Tiền Đại Phương nghe vậy mở cờ trong bụng, nói: - Đúng đúng đúng, ta sẽ đi quyên ngay bây giờ.
.Ông ta vừa mới đi, Tang Mộc liền đến, nói: - Ân công, lão Tiền này sao thế? Mắt đỏ hoe, hình như là khóc hả.
.- Chảy máu có thể không đau sao. Hàn Nghệ cười ha hả, nói đến Kim Hàng này, hắn đột nhiên nhớ tới một người, nói: - Đúng rồi, tên khốn Thẩm Tiếu đâu? Tại sao không nhìn thấy y.
.Tang Mộc nói: - Không phải Thẩm công tử tuyên chỉ đi Lạc Dương xây dựng chi nhánh rồi sao, vẫn chưa về.
.- Tuyên chỉ gì, cái thằng này tám phần là đi tán gái! Hàn Nghệ nói xong thầm than một tiếng, không kết hôn cũng có cái tốt của không kết hôn! Lại nói: - Ngươi đến thật đúng lúc, ta đang có việc muốn tìm ngươi.
.- Chuyện gì?
.- Về kỳ mới nhất của Đại Đường nhật báo!
.Hắn còn chưa dứt lời, Tang Mộc liền nói: - Kỳ mới nhất của Đại Đường nhật báo đã in ấn xong rồi, chỉ đợi phát thôi.
.- Ta không nói kỳ này, là kỳ tiếp theo.
.- Nhanh thế ư?
.- Ta đợi lâu như vậy, chỉ một chút đồ đã muốn đả phá ta. Hàn Nghệ cười gian hai tiếng.
.Đây mới là một chút đồ? Tang Mộc thì thầm.
.Trên Hoàng Hải, một đám người sống sờ sờ bị biển rộng vô tình nuốt hết, máu loãng không thể ngưng tụ ở bờ biển rộng mênh mông, rất nhanh đã bị sóng biển hòa tan, duy có một vài mẩu gỗ mục nát còn lênh đênh trên mặt biển.
.Vào hai canh giờ trước, Thủy sư của Lưu Nhân Nguyện ở vùng hải vực này đã tiêu diệt gần hết Thủy sư của Bách Tế, đương nhiên, Thủy sư của Bách Tế cũng chỉ như vậy.
.Mà công đầu của trận này chính là Độc Cô Vô Nguyệt măng non mới nhú.
.Lúc đối mặt với Thủy sư Bách Tế khí thế hung hãn, Độc Cô Vô Nguyệt sau khi nắm được tình hình Thủy sư quân địch, lập tức cho một bộ phận thuyền tiếp tục đánh cá ở hải vực, sau đó tự mình dẫn đầu vẻn vẹn bốn chiến hạm cùng với một bộ phận chiến thuyền quấy nhiễu vùng đông bắc, ẩn núp lại.
.Bách Tế vẫn luôn cho rằng quân Đường chỉ là đến hù dọa người, hơn nữa căn cứ theo tin tức bọn họ tìm hiểu, quân Đường cũng vẫn luôn đánh cá, bởi vậy vẫn chưa hoài nghi, hướng về phía những con thuyền đánh cá mà tới.
.Kết quả là rơi vào bẫy của Độc Cô Vô Nguyệt, Độc Cô Vô Nguyệt dẫn bốn chiến hạm lớn trực tiếp xông về phía Thủy sư của địch, chiến thuyền của Bách Tế quả thực quá nhỏ, đối mặt với chiến hạm ỷ lớn hiếp nhỏ, bị đụng cái là người ngã thuyền lật.
.Chiến hạm này đụng rồi liền đi, cũng mặc kệ họ.
.Nhưng Thủy sư quân Đường ùn ùn xông lên từ phía sau, mặc dù đều là thuyền nhỏ, thậm chí có không ít thuyền đánh cá, nhưng bên trên đều là đủ binh đủ số, vũ trang đến tận răng, đối mặt với Thủy sư Bách Tế vừa mới bị đụng đầu óc choáng váng, đầu tiên là đồng loạt bắn tên mấy lượt, sau đó xông lên vung búa chém, nhưng mà là Thủy sư, không có nói là không được phép bắt tù binh, vì vậy tù binh vẫn là cần, bởi vì tù binh có thể là đầy tớ, có thể bán lấy tiền, ngu sao mà không cần, tuy nhiên Bách Tế cũng không phái quá nhiều người đến, Bách Tế nghĩ quân Đường đều là người đánh cá thật giả lẫn lộn, toàn chạy tới hù dọa người, như vậy phái đến một ít quân chủ lực, tùy tiện đánh là thắng, quân Đường cũng chỉ bắt được mấy trăm tù binh.
.Đây mặc dù chỉ là hải chiến quy mô nhỏ, nhưng sau trận chiến này, cho dù Bách Tế muốn trả thù, cũng không đủ thuyền cung cấp cho họ ra biển tìm quân Đường quyết chiến lần nữa, chỉ có thể co đầu rụt cổ ở trên bờ.
.Lưu Nhân Nguyện cũng không định lên bờ, xem như Thủy sư hoàn thành được mục tiêu chiến lược, toàn quân rút về, chỉ đợi tin tức bên Lý Tích.
.Mà ở địa khu Liêu Đông, chiến tranh dường như cũng đang chuẩn bị kết thúc.
.Lý Tích, Tiết Nhân Quý dẫn đầu chỉ vẻn vẹn ba nghìn người đã cầm chân được đại quân chủ lực của Tân Thành. Mà mấy đại tướng Cao Khản, Khế Bật Hà Lực, Trình Danh Chấn tập trung ưu thế binh lực gần như quét ngang địa khu còn lại, không hề gặp phải trở ngại gì, bởi vì bên Cao Câu Ly là nhằm đến tiêu diệt Tân La, tiền tuyến này chắc chắc tương đối trống, mà người bọn họ dẫn đầu đều là binh lính tộc Khiết Đan, những người này vốn hung hãn, đi đến nơi nào, trên cơ bản chỉ còn lại những phụ nữ, người già và trẻ em, đây là Trình Danh Chấn hạ lệnh không được giết phụ nữ, người già, trẻ em, phải giữ lại hết thảy bọn họ cho Uyên Cái Tô Văn, bởi vì những thứ này đều là gánh nặng, nhà cửa tiêu hủy hết thảy, kỳ thực nhà cửa này vẫn là thứ yếu, mấu chốt là cũng đốt hết thảy ruộng lúa sắp tới vụ thu, điều này đối với dân chúng địa phương mà nói, quả thực là cú tấn công mang tính hủy diệt.
.Nhưng quân Đường cũng không chú ý nhiều như vậy, đốt xong liền đi, cũng không dừng lại chút nào. Cho đến hôm nay, chủ lực quân Đường bắt đầu hội hợp ở Tân Thành, lại hình thành ưu thế cục bộ đối với Tân Thành, còn mục đích chiến lược lần này, chính là phải phá được thành trấn quân sự trọng yếu Tân Thành này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận