Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1367.2: Bước ra bước đầu tiên

.ạc Phục cười khổ nói: - Chỉ sợ đợi đến khi Đại Đường các ngài xuất binh, cái gì cũng đều đã muộn rồi. Hiện giờ khả hãn đã chết, Thổ Dục Hồn ta là rắn đã mất đầu, muốn ngăn cản đại quân Thổ Phiên, chỉ sợ là chuyện không thể nào, vài ngàn bộ binh mà công chúa Hoằng Hóa mượn về, chỉ sợ ngay cả bộ lạc Liệt Hồn cũng không đánh lại được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Xem ra Tướng quân vẫn là xem thường Đại Đường chúng ta rồi, với quốc lực Đại Đường ta, tuy không đến mức có thể dễ dàng tiêu diệt Thổ Phiên, nhưng muốn làm tan rã cuộc tiến công của Thổ Phiên, ngược lại không phải là chuyện khó khăn gì. Chỉ có Tướng quân bằng lòng tương trợ công chúa Hoằng Hóa một tay, là có thể nhanh chóng đoạt lại thành Phục Sĩ, ổn định lại hậu phương, về phần đại quân Thổ Phiên, thì giao cho ta đi. Ta bảo đảm đại quân Thổ Phiên quyết không thể vượt qua Đại Phi Xuyên.
.Đạc Phục hỏi: - Nếu như Hàn Thị lang đã có thể ngăn chặn được đại quân Thổ Phiên, vậy thì giúp công chúa Hoằng Hóa cũng không phải là chuyện gì khó khăn, tại sao lại đi tìm ta?
.Hàn Nghệ nói: - Ở Trung Nguyên chúng ta vốn có một câu nói như thế này, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ta thật sự không có cách nào với Tố Hòa Quý, nhưng mà nếu như đối phương là người Thổ Phiên, ngược lại ta rất thoải mái mà ngăn trở bọn chúng. Chỉ là vẫn cần một chút thời gian, vì vậy, ta vẫn hy vọng Tướng quân có thể giúp chúng ta phát tán tin tức, nói với các tướng sĩ của Thổ Dục Hồn phía trước, cứ nói là quân đội Đại Đường đã nhập cảnh trợ giúp công chúa Hoằng Hóa bình định phản loạn.
.Đạc Phục nghe xong, khuôn mặt lộ vẻ do dự.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tướng quân đã cùng với Đại Đường chúng ta trải qua rất nhiều lần giao thiệp, hẳn là cũng vô cùng hiểu rõ Đại Đường chúng ta, nếu như Đại Đường chúng ta có lòng thèm khát Thổ Dục Hồn, vậy thì sẽ không trì hoãn đến hôm nay. Dù nói như thế nào, Đại Đường chúng ta là một quốc gia quân tử, đồng thời, Tướng quân ắt hẳn cũng giao thiệp với Thổ Phiên rất nhiều lần, Lộc Đông Tán kia giả dối hay thay đổi, không giữ chữ tín. Không biết Tướng quân hy vọng giao thiệp cùng một quân tử khiêm tốn, hay là bằng lòng giao thiệp với một kẻ lưu manh không có văn hóa?
.Đạc Phục nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu, hỏi: - Ngài nói là Tố Hòa Quý muốn lợi dụng ta, nhưng mà làm sao ta biết Đại Đường các ngài không phải đang lợi dụng ta chứ?
.Hàn Nghệ cười nói: - Vấn đề này ta có rất nhiều lý do có thể trả lời. Nhưng mà mấu chốt không phải ở ta, mà là ở chỗ ông có tín nhiệm hay không? Ta trả lời vấn đề này hay không, không có bất cứ ý nghĩa gì. Nhưng mà bất cứ điều gì của ta đều không hề khó lựa chọn. Đầu tiên, ta đã giải thích qua, Đại Đường chúng ta không có ý chiếm lĩnh Thổ Dục Hồn, thứ hai, Tố Hòa Quý phát động chính biến, trong tay ông ta khẳng định có một đám tâm phúc, hơn nữa ta tin rằng ông ta sẽ xử lý sạch sẽ những người của Nặc Hạt Bát. Tướng quân cho rằng ở trong lòng Tố Hòa Quý ông sẽ cao hơn những người kia sao? Cho dù ông đi nương nhờ ông ta, ông ta có thể trọng dụng ông sao? Mà công chúa Hoằng Hóa trước mắt chỉ có thể đi nương nhờ Đại Đường. Nếu như tướng quân ông giơ tay viện trợ công chúa Hoằng Hóa vào lúc này, một khi công chúa Hoằng Hóa thành công đoạt lại chính quyền, ngoại trừ tướng quân ra, bà ấy có thể đi nương nhờ ai? Trung Nguyên ta có một câu nói, đầu tư kiếm lợi, chính là nói đạo lý này đây.
.Đạc Phục thần sắc bình thản, nói: - Còn Thổ Phiên thì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Ta còn ở lại nơi này, mục đích cũng chính là vì đối phó với Thổ Phiên. Kỳ thực ta chẳng qua là một sứ thần mà thôi, xung đột của các người, không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với ta, về tới Đại Đường, ta vẫn làm chức Hộ bộ Thị lang của ta. Tiếp đến, bên cạnh ta cũng không có quân đội, nếu không nắm chắc thì ta sẽ không ở lại nơi này. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù chúng ta thua trận chiến này, chúng ta vẫn có thể lùi về Đại Đường, Tiên Ti có rất nhiều nhân tài đang đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở Đại Đường ta.
.Đạc Phục nói: - Hàn Thị Lang nói có lý, nhưng ta cũng rất hiếu kỳ, tại sao ngài lại quan tâm đến chuyện này như vậy? Không ngại mạo hiểm lớn như vậy. Kỳ thật, việc này không có liên quan quá lớn với ngài.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta tin chắc hẳn ông đã biết chuyện Hà Nguyên quận vương bị ám sát. Lúc đó ta cũng có mặt ở hiện trường, có người muốn mạng của ta, chỉ là ta may mắn, đã thoát ra được. Nhưng mà thù này ta nhất định phải báo, ta cũng không muốn uất ức như vậy mà trở về.
.Đạc Phục trầm mặc một hồi nói: - Việc này ta cần phải suy nghĩ một chút.
.Hàn Nghệ nói: - Tướng quân, thế cục hiện giờ ông cũng rất rõ ràng. Ông không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa rồi, tốt nhất là ngày mai có thể cho ta câu trả lời.
.Đạc Phục gật đầu nói: - Ngày mai trước lúc mặt trời lặn, ta nhất định sẽ trả lời ngài.
.Đợi sau khi Đạc Phục rời đi, Trần Thạc Chân đến bên cạnh Hàn Nghệ hỏi: - Ông ta đồng ý rồi sao?
.- Không có. Ông ta nói phải suy xét một chút.
.- Vậy ngươi nắm chắc bao nhiêu?
.Hàn Nghệ nói: - Ta không có lừa gạt ông ta. Nếu như ta là ông ta, ta thật sự sẽ lựa chọn đứng về bên phía Đại Đường. Đại Đường giàu có, hơn nữa lại truy cầu sự ổn định. Thổ Phiên vùng núi nghèo nàn hoang vu, là truy cầu mở rộng, là thôn tính. Nhưng mặc kệ Thổ Phiên mở rộng hướng nào, bọn họ khẳng định là lấy thân làm sĩ tốt trước. Cô nói Lộc Đông Tán sẽ trân trọng tính mệnh của người Tiên Ti bọn họ sao, vì thế việc này không khó để lựa chọn.
.Trần Thạc Chân nói: - Nhưng hiện giờ rất rõ ràng là Thổ Phiên đang chiếm quyền chủ động, dựa vào Thổ Phiên ít nhất sẽ không bị tai họa giáng xuống đầu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cho nên ta mới nói cho ông ta biết, ta sẽ ở lại nơi này. Mạng của ta đáng giá hơn mạng của ông ta nhiều rồi.
.Trần Thạc Chân sửng sốt, nói: - Đó chỉ là vì ông ta không hiểu ngươi.
.Nàng ta hiểu rất rõ Hàn Nghệ, Hàn Nghệ luôn miệng nói mình là tham sống sợ chết, kỳ thực lại là một người vô cùng dám mạo hiểm. Từ bảo vệ Dương Châu, đến truy giết nàng ta, cùng với tiêu diệt A Sử Na Hạ Lỗ sau này, Hàn Nghệ đều là đem mạng ra đánh cược.
.Hàn Nghệ liếc mắt nói: - Có những câu nói ra sẽ thành thừa rồi.
.Phía bên Đạc Phục vừa trở về đại bản doanh, Phục Lập lập tức hỏi: - Phụ thân, Hàn Thị lang kia nói như thế nào?
.Đạc Phục đem ý tứ của Hàn Nghệ nói lại đơn giản một lần với Phục Lập.
.Dù sao thì Phục Lập tuổi cũng còn trẻ, nghe xong cảm thấy hình như cũng có lý, nói: - Vậy phụ thân tính toán như thế nào?
.Đạc Phục chau mày nói: - Nếu lúc này chúng ta đi theo Tố Hòa Quý, vậy thì chính quyền Mộ Dung tất sẽ bị diệt, bộ tộc của chúng ta có thể bảo toàn tính mệnh. Nhưng mà nếu như chúng ta lựa chọn đứng bên phía Đại Đường, vậy thì cực kỳ có khả năng sẽ chiến đấu với Thổ Phiên. Chỉ đi dựa vào một bộ lạc chúng ta, không có cách nào chiến thắng Thổ Phiên, cho dù Đại Đường xuất binh viện trợ, cũng không nhất định có thể chiến thắng hoàn toàn, dù sao thì Thổ Phiên đã chiếm được tiên cơ, hơn nữa là có chuẩn bị mà đến.
.Phục Lập hỏi: - Ý của phụ thân là chúng ta nương nhờ vào Tố Hòa Quý?
.Đạc Phục lắc đầu nói: - Nương nhờ vào Tố Hòa Quý mặc dù có thể bảo toàn vài năm, nhưng mà những ngày tháng sau này nhất định không dễ sống. Bởi vì bộ tộc của chúng vẫn luôn ủng hộ khả hãn, nếu như đứng về phía Đại Đường, mặc dù trước mắt tương đối nguy hiểm, nhưng mà một khi qua được ải này, vậy thì ngày tháng sau này sẽ trôi qua dễ dàng hơn nhiều.
.Nói tới đây, ông ta liếc nhìn con trai, sắc mặt đột nhiên trở nên kiên định: - Con lập tức bắt toàn bộ người của Tố Hòa Quý lại, sau đó triệu tập nhân mã, tối nay tuyên bố xuất binh thành Phục Sĩ, thảo phạt phản tặc Tố Hòa Quý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận