Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 842: Thẳng thắn.

.Trước đó, khi ở trên triều Hàn Nghệ vẫn luôn cực kỳ khiêm tốn, ngoại trừ đấu võ mồm với Chử Toại Lương ra, trên cơ bản là không dính vào bất kỳ tranh đấu gì, lý do chủ yếu bởi vì hắn là một kẻ hai mang, đắc tội bên nào cũng không tốt, vậy nên cứ dứt khoát trốn ở nhà an tâm buôn bán. Bởi vậy mặc dù hắn là đại hồng nhân, nhưng vẫn luôn có những người nói lời lạnh nhạt với hắn, thậm chí có người còn không để ý đến hắn, cho rằng hắn là một người tự ti.
.Nhưng hiện tại đã khác xưa, hiện giờ Lý Trị đoạt lại hoàng quyền, trên triều đình hoàng đế là lớn nhất, mà Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đã tỏ thái độ ủng hộ hắn, như vậy thì hắn đương nhiên là hoàn toàn đứng về phía tập đoàn Quan Lũng rồi, bởi vậy nên không cần e dè quá nhiều.
.Một quyền này đánh qua, không phải toàn bởi vì phẫn nộ, trong lòng hắn cũng hiểu được, nếu Lý Nghĩa Phủ biết Tiêu Vô Y là thê tử của hắn, thì khẳng định sẽ không dám làm thế, hơn nữa Tiêu Vô Y cũng đã hung hăng đánh y một trận rồi, y cũng đã phải trả cái giá tương đối lớn.
.Chủ yếu là Hàn Nghệ muốn đánh cho tập đoàn Quan Lũng xem đấy, đây là chuyện hắn và Trưởng Tôn Vô Kỵ đã sớm thương lượng trước, hắn nhất định phải đứng đối lập với Lý Nghĩa Phủ, sau đó Trưởng Tôn Vô Kỵ âm thầm an bài, khiến cho tập đoàn Quan Lũng ủng hộ hắn. Tiếp đó, hắn còn phải nói cho người khác biết, hắn không phải là người dễ chọc đâu, đừng thực sự nghĩ rằng hắn chỉ là một tên nông dân quèn thôi.
.Phủ Tống Quốc Công!
.Lúc này trong phủ Tống Quốc Công ngồi đầy người, đều là những người lớn tuổi từ bốn mươi năm tuổi trở lên.
.- Ta có một hiền đệ tốt a! Ngươi xem lại ngươi đi, xem lại ngươi đi, ngươi đúng là nuôi được một nữ nhi bảo bối, ngươi thật sự là hại chết chúng ta rồi.
.Chỉ thấy một ông lão mặc phục sức hoa lệ, tóc hoa râm run rẩy mồm mép, gầm thét chỉ vào Tiêu Nhuệ đang ngồi trên ghế cúi đầu không nói.
.Người này tên là Tiêu Cự, nhậm chức ở Hoằng Văn Quán, là một học giả thuần túy, chính là người chuyên môn viết văn chương, rất có uy vọng trên triều đình, nhưng không có bất kỳ thực quyền gì.
.Mà Tiêu Vô Y đứng chính giữa lập tức nói: - Đại bá, chuyện này không thể trách cha ta được, đều là lỗi của ta.
.- Ngươi còn dám nói chuyện nữa!
.Lại có một người đàn ông trung niên buồn bã đứng dậy:
.- Trước kia ngươi cùng đám tiểu bối càn quấy, chúng ta còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng ngươi có biết hay không hiện giờ ngươi đã đẩy Lan Lăng Tiêu Thị chúng ta vào chỗ vạn kiếp bất phục rồi.
.Người này tên là Tiêu Thiện, nhậm chức ở Môn Hạ Tỉnh.
.Đứng bên cạnh ông ta có một người nói: - Nhị ca, thật sự cũng không nghiêm trọng thế đi, chỉ là một tên Lý Nghĩa Phủ mà thôi, không đến mức đẩy Tiêu gia chúng ta vào chỗ vạn kiếp bất phục chứ.
.- Ta nói lão thất này, sao ngươi vẫn còn chưa rõ vậy.
.Tiêu Thiện gấp đến dậm chân giải thích: - Tên Lý Nghĩa Phủ này mặc dù không đáng giá nhắc tới, nhưng các ngươi không ngẫm lại là ai đứng sau Lý Nghĩa Phủ sao? Chẳng lẽ các ngươi không nghe nói chuyện đêm đó sao? Tâm Nhi hô một câu như vậy, chẳng lẽ vị hoàng hậu mới kia có thể không ghi hận trong lòng sao? Nhưng Tâm Nhi đã đi rồi, cả nhà lão tam cũng bị sung quân đến Lĩnh Nam, vị hoàng hậu này có oán khí cũng chỉ có thể trút lên đầu Lan Lăng Tiêu Thị chúng ta. Gần đây Lý Nghĩa Phủ liên tiếp có hành động, không phải là đang tìm cơ hội sao, hiện giờ thì hay rồi, nha đầu Vô Y kia đánh quan to tứ phẩm đương triều, chuyện này giúp cho hoàng hậu có cớ, ngươi nói nàng ta có thể buông tha cho chúng ta sao?
.Tâm Nhi chính là nhũ danh của Tiêu Thục Phi.
.Người nọ nhìn về phía một người nam nhân trung niên có khí chất thư sinh bên cạnh hỏi: - Lão lục, ngươi thấy thế nào?
.Người này đúng là Gián Nghị Đại Phu Tiêu Quân, ông ta cũng thở dài bảo: - Trước mắt ta cũng không rõ ràng, tuy vậy những lời nhị ca nói cũng rất có thể xảy ra, hiện giờ đám người Thái úy đã rời triều đình, tất cả mọi việc đều do bệ hạ định đoạt, mà Lý Nghĩa Phủ lại là người tâm phúc trước mặt bệ hạ, bệ hạ chắc chắn sẽ làm chủ cho Lý Nghĩa Phủ, mà người đáng sợ nhất là vị hoàng hậu mới kia, nàng ta rất hận Tâm Nhi, hơn nữa vẫn luôn nhằm vào Tiêu gia chúng ta, chỉ sợ Tuấn Tu cũng sẽ bị liên lụy vào thôi.
.Hiện tại Võ Mị Nương đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng bọn họ, ra tay ác độc, không chút lưu tình, Vương hoàng hậu cùng Tiêu Thục Phi đều bị nàng ta tận diệt rồi.
.Tiêu Vô Y quyệt miệng nói: - Lục thúc, ngài là Gián Nghị Đại Phu đấy, việc này rõ ràng là do Lý Nghĩa Phủ khinh người quá đáng trước, ngài hẳn là khuyên ngăn bệ hạ, khiến bệ hạ nghiêm trị Lý Nghĩa Phủ mới đúng chứ.
.Tiêu Quân nghe vậy thì mặt già đỏ lên, nói thì là nói vậy, nhưng vấn đề là hiện tại tự thân ông khó bảo toàn, còn đòi khuyên ngăn, làm thế không phải là tìm chết sao. Nếu chính nghĩa mà có tác dụng, thì Vương hoàng hậu đã không bị phế truất rồi.
.- Im miệng!
.Tiêu Nhuệ không thể nhịn thêm được nữa, vỗ mạnh lên bàn một cái: - Nghiệt tử ngươi có phải muốn làm cho ta tức chết mới cam tâm không.
.Tiêu Vô Y ủy khuất liếc nhìn Tiêu Nhuệ:
.- Phụ thân, việc này là do một mình nữ nhi tự làm tự chịu, sẽ không để liên lụy tới mọi người đâu.
.- Ngươi có thể gánh được sao hả.
.Tiêu Cự hừ một tiếng: - Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngay cả Thái úy đều bị ép phải về hưu, ngươi cho rằng mình còn có thể lật trời được ư.
.Tiêu Vô Y tính tình nóng nảy cũng không nhịn được nữa, ngậm nước mắt nói: - Dù chất nữ chỉ là một nữ tử, nhưng họa này là do ta gây ra, thì ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến các vị thúc thúc bá bá.
.Tiêu Cự chỉ vào Tiêu Vô Y mắng; - Được được được, ngươi nói ngươi có biện pháp, vậy ngươi thử nói ra coi, nếu ngươi có thể giải quyết được việc này, thì sau này lão phu mặc cho ngươi sai phái đấy.
.Tiêu Quân nói; - Đại ca, ngươi cũng quá hành động theo cảm tính rồi.
.- Ta chính là hành động theo cảm tính đấy.
.Tiêu Cự phẫn nộ nói: - Chẳng lẽ các ngươi còn chưa cảm thấy sao, hiện giờ Tiêu gia chúng ta đã là treo mệnh trên một sợi dây rồi, đến lúc đó thì làm gì còn có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông nữa, ta còn để ý những điều này làm chi.
.Tiêu Vô Y cũng không thèm đếm xỉa bảo: - Chất nữ cũng đâu dám sai phái đại bá, nhưng nếu như ta có biện pháp giải quyết, thì kính xin đại bá sau này đừng có luôn bắt nạt cha ta.
.- Đồ mất dạy.
.Tiêu Nhuệ phẫn nộ quát.
.Tiêu Cự dùng một tay ngăn lại Tiêu Nhuệ, lại nói với Tiêu Vô Y: - Được! Nếu như ngươi có thể giải quyết được, thì sau này chức gia chủ sẽ do cha ngươi đảm đương.
.Tiêu Vô Y nói: - Một lời đã định.
.Tiêu Thiện bảo: - Đại ca, ngươi hồ nháo với nó làm gì, hiện tại chúng ta cần phải mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.
.Thử hỏi ai sẽ tin tưởng Tiêu Vô Y chứ!
.Mấy người nhìn nhau một cái, sắc mặt đều hơi có chút quỷ dị.
.Lúc tai vạ đến thân ai người nấy lo nha!
.Tiêu Nhuệ cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, trong lòng ông cũng có thể lý giải, dù sao bọn họ còn có vợ con, không có đạo lý vì một Tiêu Vô Y mà đáp vào toàn bộ Tiêu gia, ngụ ý chính là buông tha cho Tiêu Vô Y, nhưng ông là một người cha, không có khả năng không đếm xỉa tới, ông thở dài, chắp tay nói: - Vài vị hiền huynh hiền đệ, chuyện này sai do ta không biết cách dạy con, ngay bây giờ ta sẽ đi thỉnh tội với bệ hạ, có trách phạt cũng chỉ phạt mình ta, sẽ không làm liên lụy tới các ngươi.
.Tiêu Quân hơi hơi nhíu mày nói: - Đường huynh, ngươi nói gì vậy, hiện giờ đại kiếp nạn buông xuống, nếu như chúng ta còn không đoàn kết lại, chỉ sợ sẽ bị người khác đánh tan từng bộ phận một, càng là lúc này, chúng ta hẳn là càng nên đoàn kết lại, như vậy mới có thể tìm được đường sống chứ.
.Tiêu Vô Y vểnh khéo miệng lên; - Không tin ta thì thôi, dù sao ta cũng đã đi xin giúp đỡ rồi, các thúc bá cứ ngồi chờ là được rồi, chỉ là một tên Lý Nghĩa Phủ thôi ta còn chưa để vào mắt đâu.
.Tiêu Quân hồ nghi liếc nhìn Tiêu Vô Y, hỏi: - Không biết người ngươi mời là ai?
.Tiêu Vô Y ngập ngừng nói: - Hiện tại ta vẫn chưa thể nói được, nhưng xin các vị thúc thúc bá bá cứ yên tâm, hắn nhất định sẽ giúp ta giải quyết đươc chuyện này đấy.
.Tiêu Nhuệ biết rõ tính cách của nữ nhi mình, tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích, bèn nói: - Vô Y, đây là việc trọng đại, con đừng có măc thêm lỗi lầm gì nữa.
.Tiêu Vô Y nói: - Phụ thân xin cứ yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
.Bọn người Tiêu Cự thấy Tiêu Vô Y không hề sợ hãi, thì không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
.Tiêu Thiện nói: - Ngươi còn có thể mời ai giúp đỡ, không phải là Trường An Thất Tử sao, hiện giờ bọn họ tự thân khó bảo toàn, sao có thể giúp cho ngươi được.
.Tiêu Vô Y hừ nói; - Nhị bá, ngài không khỏi cũng quá coi thường ta đi.
.Đúng lúc này, một tên tôi tớ đi từ ngoài cửa vào: - Lão gia, Hoàng gia Đặc phái sứ ở ngoài cửa cầu kiến.
.Mọi người trong phòng đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi. Hàn Nghệ là người của Lý Trị, lúc này tới cửa, điều bọn họ nghĩ tới là hắn nhất định tới để bắt người đấy.
.Chỉ có Tiêu Vô Y vui sướng không thôi, nói; - Mau mời hắn vào.
.Nói xong lại nói với các thúc thúc bá bá của nàng: - Người giúp đỡ của ta đến rồi.
.- Giúp đỡ!
.Mọi người chấn động, bọn họ đều nghĩ Hàn Nghệ phụng mệnh đến đây để bắt Tiêu Vô Y đấy.
.Tiêu Cự hoang mang hỏi: - Nhưng Hàn Nghệ cùng Lý Nghĩa Phủ không phải là cùng phe sao?
.Tiêu Quân cau mày nói: - Bọn họ mặc dù đều là do một tay bệ hạ đề bạt lên, nhưng theo ta được biết, bọn họ thực sự không phải cùng một phe đâu. Nói xong ông ta lại hiếu kỳ hỏi: - Nhưng mà Vô Y à, sao Hàn Nghệ lại chịu giúp ngươi?
.Tiêu Vô Y hơi có chút ngượng ngùng bảo: - Đợi --- đợi hắn vào, để cho hắn tự nói đi.
.Lúc họ nói chuyện, Hàn Nghệ đã đến, hắn liếc mắt một lượt, oa! Thật nhiều thân thích a. Nhưng Hàn Nghệ hôm nay đã đâu còn như xưa nữa, sau khi lịch lãm một phen ở Nguyên gia, đối mặt với nhiều gia trưởng như vậy, cũng vẫn không sợ hãi, cũng không nhìn bọn họ, trước tiếp bước lên trước, thi lễ với Tiêu Nhuệ: - Vãn bối Hàn Nghệ bái kiến Tống Quốc Công.
.- Miễn lễ! Miễn lễ!
.Tiêu Nhuệ cười có chút xấu hổ, là một quốc công, mà hiện giờ lại phải ký thác hy vọng vào một quan nhỏ lục phẩm, đây là ảnh hưởng sinh ra từ khi phế Vương lập Võ, hoàng quyền mới là lớn nhất, thần tử bên người hoàng đế mới là người có thực lực nhất đấy: - Ta ---- ta nghe Vô Y nói, ngươi ----.
.Ông ta cũng không biết nên nói như thế nào nữa.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tống Quốc Công xin yên tâm, về chuyện giữa Lý thị lang và Vân Thành Quận Chúa, ta đã giúp Vân Thành Quận Chúa giải thích với bệ hạ rồi, đây chẳng qua chỉ là hiểu lầm, bệ hạ và Lý thị lang đều tỏ vẻ sẽ không truy cứu chuyện này nữa.
.Lời này vừa nói ra, những người trong phòng đều chấn động.
.Tiêu Nhuệ thở dài một tiếng, vui mừng khôn xiết, kích động nói: - Hàn Nghệ, này --- chuyện này thật là là rất cảm ơn ngươi a.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tống Quốc Công quá khách khí, đây là chuyện ta phải làm thôi.
.Tiêu Nhuệ sửng sốt hỏi: - Sao --- sao lại nói lời này?
.Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vô Y: - Nàng nói hay để ta nói đây.
.Người này rõ ràng muốn cho ta khó chịu đây, sao ta có thể không biết xấu hổ nói ra chứ. Tiêu Vô Y xoay mặt qua một bên, nhưng trong lòng thì kích động không thôi.
.Tiêu Nhuệ liếc nhìn Tiêu Vô Y, lại liếc nhìn Hàn Nghệ, không hiểu ra sao a!
.Hàn Nghệ nói với Tiêu Nhuệ: - Tống Quốc Công, kỳ thật có một chuyện, vãn bối giấu diếm ngài đã lâu rồi, trước hết phải nói với ngài một tiếng xin lỗi. Nói xong hắn khom người vái lạy.
.Tiêu Nhuệ kinh ngạc hỏi: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vô Y, lúc này Tiêu Vô Y khẩn trương muốn chết, ngoại trừ ngày động phòng ra, thì chỉ có hôm nay là tim đập nhanh nhất đấy, sắp mắc lên cổ họng rồi, giờ khắc nàng chờ mong rút cục cũng tới, nhưng đợi cả nửa ngày, lại không nghe được tiếng Hàn Nghệ, nên nàng lập tức vội la lên: - Sao chàng còn chưa nói.
.Hàn Nghệ yếu ớt bảo: - Ta đây không phải đang đợi sự phê chuẩn của nàng sao?
.- Ta ----!
.Tiêu Vô Y thế mới biết mình bị lừa, trên mặt nóng lên, mặt đỏ đến tận mang tai, ngay cả cái cổ trắng nõn đều đỏ bừng hết, nhưng có nhiều bề trên ở trong này như vậy, nàng lại không tiện phát tác, chỉ có thể hung hăng dậm chân một cái.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, lúc này mới nói với Tiêu Nhuệ: - Kỳ thật lúc còn ở Dương Châu, vãn bối cùng Vân Thành đã kết làm vợ chồng rồi.
.Thời gian dường như đọng lại trên mặt Tiêu Nhuệ, ông không nháy mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Mà đám người Tiêu Quân cũng đều khiếp sợ không thôi.
.Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận