Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 758.1: Treo tiểu cữu tử lên đánh.

.- Phó đốc sát --- phó đốc sát ----!
.Tiếng la sau cao hơn tiếng la trước, tất cả mọi người buông giọng ra hô to, giống như là được bơm máu gà vậy, một con đường đi thông vào trong sân cũng được tránh ra.
.Địa vị của Hàn Nghệ trong lòng bọn họ vẫn luôn cực kỳ mâu thuẫn, hiện giờ bọn họ kỳ thật đều rất tôn trọng Hàn Nghệ, nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa bọn họ đã quên lúc trước Hàn Nghệ trêu chọc bọn họ thế nào, nếu có thể được nhìn thấy Hàn Nghệ xấu hổ, bọn họ cũng rất là nguyện ý đấy.
.Mẹ kiếp! Hôm nay thật không nên đến đây, Hàn Nghệ thấy tất cả mọi người nhìn hắn, trong lòng không ngừng kêu khổ nha, nếu bây giờ không lên đài, thì sau này sao còn ngẩng đầu trước mặt bọn họ đưuọc nữa, nhưng thân là kẻ lừa đảo, chỉ có ở tình huống bất đắc dĩ, mới lựa chọn dùng vũ lực giải quyết vấn đều, hơn nữa, hắn thật sự không hiểu rõ lắm thân thủ của Tiêu Hiểu như thế nào, dù sao Tiêu Hiểu này cũng là đệ đệ ruột Tiêu Vô Y, xuống tay cũng ngoan độc lắm đấy, càng đáng sợ hơn là, trong lòng Tiêu Hiểu vẫn luôn nghẹn một cỗ oán khí với Hàn Nghệ. Nhưng trong lòng Hàn Nghệ cũng đã coi Tiêu Hiểu là tiểu cữu tử (cậu em vợ) rồi, nên chưa đánh đã rơi vào thế hạ phong.
.Trong lòng nhịn không được mắng tên Dương Mông Hạo khốn kiếp kia tám trăm lần, đây cũng không phải lần đầu tiên Dương Mông Hạo bán đứng hắn.
.Xem ra hôm nay không tránh được rồi, ta phải nghĩ cách mới được. Hàn Nghệ đột nhiên nhìn về người trầm mặc duy nhất trong đám người là Độc Cô Vô Nguyệt, con ngươi xoay chuyển một hồi, sau đó giơ cao hai tay.
.Mọi người lập tức ngừng lại.
.Hàn Nghệ đưa tầm mắt nhìn qua, xoa xoa tay, yếu ớt cười nói; - Ta tới nơi nay đương nhiên là vì muốn chỉ điểm cho các ngươi, nhưng là thủ trưởng trước tiên ta phải xem các ngươi huấn luyện đến đâu rồi đã, đây mới là mục đích chủ yếu của ta. Thôi cứ thế này đi, gần nhất chương trình học đều là do Độc Cô công tử dạy cho các ngươi, hãy để cho Độc Cô công tử và Tiêu Hiểu luận bàn trước một chút, để ta nhìn xem các ngươi huấn luyện đến đâu rồi.
.Giọng điệu cực kỳ ôn hòa.
.Thôi Hữu Du khinh bỉ nói: - Phó Đốc Sát, sao ngươi lại giống như Tiểu Mông vậy a!
.Hàn Nghệ nghe được Tiểu Mông nóng giận đầy bụng, nghiêm túc nói: - Thôi Hữu Du, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng có vũ nhục người khác, ta thà ngươi ví ta là heo còn hơn.
.- Ha ha --- !
.Mọi người lập tức bật cười ha ha.
.Triệu Thiên Phú vỗ tay nói; - Lời này của Phó đốc sát rất hay, rất hay.
.Dương Mông Hạo buồn bực nói;
.- Phó đốc sát, lời này của ngươi chớ không phải là nói ta ngay cả heo cũng không bằng chứ.
.- Ai! Ta cũng đâu có nói như vậy đâu.
.Tiếng cười càng lớn hơn.
.Dương Mông Hạo gấp đến độ run rẩy mổm mép, nhưng mà y đâu phải đối thủ cãi nhau với Hàn Nghệ đâu.
.Tiêu Hiểu khinh bỉ liếc nhìn Độc Cô Vô Nguyệt một cái, nói: - Y? Hừ! Tiêu Hiểu ta dù không coi là anh hùng hảo hán gì, nhưng ta cũng sẽ không bắt nạt nữ nhân, luận bàn với y, ta đâu có mặt mũi nào chứ.
.Cả hiện trường nháy mắt yên tĩnh trở lại.
.Thật không hổ là đệ đệ ruột của Tiêu Vô Y, nói chuyện luôn đả thương người khác như vậy. Hàn Nghệ nghe thế âm thầm cau mày.
.Trong mắt của Độc Cô Vô Nguyệt bắn ra ánh lửa, nhìn thẳng Tiêu Hiểu nói: - Nếu không phải nhìn mặt mũi tỷ tỷ ngươi, thì kiểu gì ta cũng phải đánh cho ngươi gãy mấy cái răng rồi.
.Tiêu Hiểu hừ nói: - Cho dù ngươi có thể chặn miệng một mình ta, nhưng sao có thể chặn hết được miệng của mọi người trong thiên hạ, ta chính là khinh thường những việc ngươi đã làm đấy.
.Y vẫn luôn có ý kiến rất lớn với Độc Cô Vô Nguyệt, chủ yếu cũng là bởi vì Thôi Hồng Lăng, y đã bị Tiêu Vô Y ảnh hưởng, cũng thích lo chuyện bất công trong thiên hạ, hận nhất chính là nam nhân ức hiếp nữ nhân, cũng bởi vậy mà y từng bị Độc Cô Vô Nguyệt giáo huấn qua, nhưng y là con gián đánh mãi không chết, ngươi muốn thì đánh chết ta đi, bằng không ta vẫn sẽ tiếp tục khinh bỉ ngươi.
.Hai hàng lông mày của Độc Cô Vô Nguyệt trầm xuống, bước ra một bước, một khi đã như vậy, y cũng sẽ không nói thêm câu gì nữa, vậy thì dùng vũ lực giải quyết vấn đề đi.
.- Đợi chút!
.Hàn Nghệ giơ tay lên, bất kể thế nào, Tiêu Hiểu cũng là tiểu cữu tử của hắn, hắn thực sự không muốn thấy Tiêu Hiểu thiếu mất mấy cái răng đâu, hắn nói với Tiêu Hiểu: - Được rồi! Được rồi! Nếu Tiêu Hiểu ngươi đã có thành ý như vậy, ta đây sẽ cùng ngươi luận bàn một chút vậy.
.Trong mắt Tiêu Hiểu chợt lóe ánh sao, kích động ôm quyền nói: - Đa tạ Phó đốc sát chỉ giáo.
.Thanh âm nói chuyện đều có chút run rẩy, chờ thật lâu rốt cục chờ đến ngày hôm nay, thật sự là rất không dễ dàng gì.
.Hàn Nghệ nhìn y đầy mặt vui mừng, thầm than một tiếng, xem ra tiểu tư này có oán niệm sâu đậm với ta a!
.Độc Cô Vô Nguyệt thấy vậy, lại lui trở về, nhưng ánh mắt đã không đặt ở đây, mà là có vẻ có chút trống rỗng.
.- Oa ----!
.Mọi người thấy Hàn Nghệ rốt cục đáp ứng, kích động rống to.
.- Phó đốc sát, chúng ta ủng hộ ngươi, nhất định phải đánh cho tên Tiêu Hiểu không biết trời cao đất rộng này một trận, ngàn vạn lần đừng hạ thủ lưu tình. Nguyễn Văn Quý vui sướng khi người gặp họa hét lên.
.Lời này của ngươi cũng quá giả đi, sao lại là học sinh của ta a! Hàn Nghệ trừng mắt nhìn Nguyễn Văn Quý hỏi: - Có phải ngươi lại muốn đi dọn nhà xí rồi đúng không?
.Nguyễn Văn Quý nghe vậy nhịn không được khẽ run rẩy, cười nịnh không nói.
.Các ngươi đám khốn kiếp này, rõ ràng là muốn cho ta xấu hổ, nhưng lão tử cũng không phải Tiểu Mông, Tiêu Vô Y ta đều có thể hàng phục, huống chi là Tiêu Hiểu y! Hàn Nghệ sao không biết đám người này đang tự não bổ hình ảnh gì, nhưng điều đó cũng khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn, lão hổ không phát uy, thật coi ta là mèo ốm sao! Ngoài miệng lại cười ha ha nói với Tiêu Hiểu: - Tiêu Hiểu này, đầu tiên phải nói trước, đây chính là luận bàn thôi, ngươi cũng đừng đánh thật sự nha!
.Tiêu Hiểu cười tủm tỉm nói: - Đây là đương nhiên, Phó đốc sát nhớ phải hạ thủ lưu tình với ta a! Nhưng ánh mắt đói khát kia đã bán rẻ y rồi.
.Hàn Nghệ hơi sợ nói: - Cũng thế, cũng thế.
.Hàn Nghệ vừa lên đã sợ hãi, làm mọi người càng nghển cổ trông mong.
.Tiêu Hiểu lại cười hì hì hỏi:
.- Không biết Phó đốc sát đã chuẩn bị xong chưa?
.Oa! Ánh mắt của ngươi cũng quá rõ ràng đi, rõ ràng là muốn chỉnh chết ta, hôm nay ta còn không phải giáo huấn ngươi hẳn hoi không được. Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: - Chuẩn --- chuẩn bị xong.
.Mọi người cũng đều yên tĩnh trở lại.
.- Đắc tội!
.Tiêu Hiểu như sợ Hàn Nghệ đổi ý vậy, nói xong đã nâng quyền nhằm phía Hàn Nghệ, bộ mặt y dữ tợn, nổi đầy gân xanh, con mồi đã mắc câu, y cũng không cần che dấu thêm làm gì nữa.
.Mọi người đều trợn to hai mắt, cảnh tượng chờ mong rốt cục sắp xảy ra.
.- A ----!
.Mắt thấy một quyền của Tiêu Hiểu đã vung đến một nửa, một cảnh tượng làm người khác phải kinh ngạc đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy Hàn Nghệ đột nhiên kinh hoảng quát to một tiếng, dùng hai tay che đầu.
.Tiêu Hiểu ngàn tính vạn tính cũng không ngờ Hàn Nghệ sẽ yếu đuối như vậy, nên không khỏi ngây ngẩn cả người, nắm tay dừng giữa không trung.
.- Cẩn thận!
.Uất Trì Tu Tịch đột nhiên hét lên.
.Tiêu Hiểu khẽ giật mình, nhưng đã quá muộn. Chỉ thấy Hàn Nghệ đột nhiên vươn tay bắt lấy cổ tay Tiêu Hiểu, sau đó uốn về phía sau y, đồng thời đầu gối đỉnh mạnh về mé ngoài đùi Tiêu Hiểu.
.Tiêu Hiểu chỉ cảm thấy một trận đau đớn truyền đến từ đùi phải, y quỳ một chân trên mặt đất.
.Hàn Nghệ lập tức dẫm một cước lên gót Tiêu Hiểu.
.- A!
.Tiêu Hiểu hét thảm một tiếng, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
.Tất cả các đệ tử nhìn xem đều há miệng đủ để nhét hai quả trứng gà vào.
.Quá nhanh! Quá tàn bạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận