Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 995: Tự chuẩn bị lời khai

..
.Việc này càng làm ồn ào thì càng lớn, gần như làm cả triều đình liên lụy vào, đây không chỉ là bên ngoài gây áp lực, nội bộ triều đình cũng không ngừng có những hành động nhỏ. Về Hộ bộ thị lang mới bổ nhiệm là Hàn Nghệ vẫn còn đang bị kẹt tại Tam tỉnh không xuống được, dưới Tam tỉnh thì đến Lại bộ, hiển nhiên những viên quan này thấy tình hình này đều cho rằng lần này có lẽ dù không đưa Hàn Nghệ vào chỗ chết, cũng phải cướp hết phong thưởng của hắn, chiếu lệnh này dứt khoát không được, bớt phiền toái đi.
.Hứa phủ.
.- Đức Kiệm, Nghĩa Phủ, hiện giờ nhiều vương công quý tộc buộc tội Hàn Nghệ mưu phản, chúng ta cũng nên dâng tấu cho bệ hạ chứ.
.Tâm tình Hứa Kính Tông hiện giờ vô cùng sục sôi, một khắc trước, Hàn Nghệ còn phong quang vô hạn, mà hiện giờ Hàn Nghệ lại lâm vào chính hầm mình đào, lần này tuy rằng không ồn ào như trước đây, nhưng cũng là sóng lớn dữ dội. Đạo lý rất đơn giản, có thể ồn ào đến dân chúng, thì có thể xuất hiện việc lớn, dân chúng không biết, đó mới là việc lớn.
.Nhưng vì Hàn Nghệ mới được gia phong Đồng trung thư môn hạ Tam phẩm, vút thẳng lên trời, đây đơn giản không chỉ là lời buộc tội có thể lật đổ Hàn Nghệ, nó cần các đại thần trung tâm ủng hộ, ở trong đám đại thần trung tâm, người hận Hàn Nghệ nhất chính là Hứa KÍnh Tông, hơn nữa so với Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông coi như là xuất thân danh môn, bởi vậy có rất nhiều vương công quý tộc đến lấy sự ủng hộ của Hứa Kính Tông, Hứa Kính Tông rất đắc ý, hơn nữa ông ta còn muốn dồn Hàn Nghệ vào chỗ chết.
.Vương Đức Kiệm và Lý Nghĩa Phủ nhìn nhau.
.Vương Đức Kiệm ha hả nói: - Cữu cữu, việc này chúng ta không nên tham dự vào.
.Hứa Kính Tông nói: - Tại sao?
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Hiền huynh, trong chuyện này, chỉ cần chúng ta án binh bất động, bên kia nhất định ngư ông đắc lợi.
.Ngư ông đắc lợi?
.Ánh mắt Hứa Kính Tông chứa ý dò hỏi.
.Lý Nghĩa Phủ nói:
.- Đất đai ở đây nhiều như vậy, sớm đã bị những công huân chia cắt không còn một mảnh, nếu bọn họ vững như bàn thạch, ngày càng lớn mạnh, những đại thần vừa mới được đề bạt như chúng ta còn mưu toan cái gì.
.Hứa Kính Tông gật đầu, điều này cũng đúng, ông ta cũng thích tiền, nhưng sau khi được công huân, những vương công quý tộc đều chiếm hết đất đai, bọn họ không có không gian làm việc, đả kích những quý tộc cũ, phù hợp với lợi ích quý tộc mới bọn họ, những việc bọn họ làm không phải vì việc này sao.
.Lý Nghĩa Phủ lại nói:
.- Nếu Hàn Nghệ thua, vậy thì mọi người vui mừng, quan trọng chính là, chúng ta không rõ bệ hạ có ý gì, bởi vậy chúng ta chỉ cần án binh bất động, là được hưởng thành quả.
.Phủ Thái úy.
.- Thái úy, Hàn Nghệ làm như vậy, không khác gì phá vỡ quy tắc hiện giờ, khiến nhiều người tức giận, người phía dưới đứng ngồi không yên, bọn họ hi vọng Thái Úy có thể đứng ra ngăn cản Hàn Nghệ.
.Hàn Viện tận tình khuyên bảo Trưởng Tôn Vô Kỵ rời núi.
.Lý Trị che chở Hàn Nghệ như vậy, khiến rất nhiều người bất mãn, nếu lúc này Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể đứng ra, một câu định giang sơn, tuyệt đối có thể trở về triều đình.
.Đây là một cơ hội rất tốt, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại bảo bọn họ án binh bất động, điều này làm bọn họ rất buồn bực.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn ông ta một cái, nói: - Bá Ngọc, ngươi hẳn nên cảm kích Hàn Nghệ, mà không phải là ghi hận hắn.
.Hàn Viện kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ngươi cho rằng bệ hạ triệt hạ chức Đồng trung môn hạ tam phẩm của các ngươi chỉ vì cảnh cáo các ngươi thôi sao? Sự việc không đơn giản như vậy, đám người Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi, chỉ vì sau khi Hàn Nghệ trở về, ánh mắt mọi người đều dồn hết lên hắn, các ngươi mới bình yên vô sự. Hơn nữa sự việc này không đơn giản như vậy, người trong triều ủng hộ Hàn Nghệ cũng rất nhiều, chỉ có điều những người này tuy có thực quyền, nhưng địa vị thấp, không dám lên tiếng, ngươi suy nghĩ một chút xem, là ai chiếm hết đất đai, khiến phong thưởng trong quân càng ngày càng ít.
.Nói tới đây, ông ta quay đầu đi, nhìn Hàn Viện nói:
.- Bá Ngọc, lúc này các người không nên tiếp xúc quá nhiều với những người đó, để tránh lúc đó rơi vào miệng lưỡi người khác.
.Hàn Nghệ đứng trước cổng lớn Ngự Sử Đài, trong lòng pha trộn nhiều cảm xúc, hắn và Ngự Sự Đài đúng là hữu duyên vô phận, hắn bét cũng là Giám Sát Ngự Sử, hơn nữa trước đó không lâu mới miễn trừ chức Giám Sát Ngự Sử, nhưng hắn chỉ làm một Giám Sát Ngự Sử trong vụ án Trương Minh, ngoài ra, hắn chưa từng thực hiện nhiệm vụ của một Giám Sát Ngự Sử.
.Nhưng hôm nay hắn đến đây không phải là nói lời cáo biệt, mà bị truyền đến để hỏi cung.
.Nhiều người tạo áp lực với Ngự Sử Đài như vậy, Vi Tư Khiêm tuy rằng khó chịu, nhưng y không thể không làm gì, vội vàng gọi Hàn Nghệ đến.
.Đứng ở cửa một lát, hắn vào cửa lớn.
.Hắn vốn tưởng Ngự Sử Trung Thừa sẽ tự mình nghênh đón hắn, nhưng hắn đã nghĩ quá nhiều, chỉ có một người tên Vương Nghĩa Phương Thị Ngự Sử đứng trước đại sảnh chờ hắn, nhưng không hề nói chuyện nửa câu, thậm chí ngay cả đại sảnh cũng không vào, trực tiếp đưa hắn đến một gian phòng khá tối, đã có hai người ngồi bên trong chính là Ngự Sử Trung Thừa Vi Tư Khiêm và Thị Ngự Sử Thôi Tập Nhận.
.- Khởi bẩm Trung Thừa, đã đưa Hoàng gia Đặc phái sứ tới.
.Vương Nghĩa Phương chắp tay nói.
.Đã đưa tới? Coi ta như phạm nhân thật sao? Hàn Nghệ thấy hai người Vi Tư Khiêm, Thôi Tập Nhận mang sắc mặt nghiêm túc, trong lòng không khỏi hụt hẫng, Thôi Tập Nhận là kẻ thù không đội trời chung, không cần phải nói, nhưng nếu là Vi Tư Khiêm, hắn không biết gì về y, nhưng hắn và Vi gia ân oán sâu nặng, trong lòng thật sự không nắm chắc lắm.
.Vi Tư Khiêm gật gật đầu nói: - Ngươi lui xuống trước đi!
.- Vâng!
.Vương Nghĩa Phương lui ra ngoài.
.Vi Tư Khiêm thản nhiên nói: - Đặc phái sứ mời ngồi.
.- Đa tạ! Hàn Nghệ ngồi vào cái ghế duy nhất trong phòng.
.Vi Tư Khiêm nói: - Đặc phái sứ, ngươi hẳn biết vì sao bản Trung Thừa cho gọi ngươi tới.
.- Biết.
.Hàn Nghệ vốn định khuấy động không khí một chút, nhưng thấy Vi Tư Khiếm cẩn thận tỉ mỉ như vậy, ngẫm lại thấy vẫn nên thôi đi.
.- Vậy thì tốt.
.Vi Tư Khiêm gật đầu, lại hỏi: - Tân Thành Huyện công buộc tội ngươi ỷ thế hiếp người, trước mặt mọi người làm nhục vương công hoàng thân, có việc này không?
.- Đợi đã!
.Hàn Nghệ lấy một tờ giấy từ trong ngực ra, nói: - Việc này ta không muốn biện giải, trên đây ta đã viết hết cuộc đối thoại ngày đó giữa ta và Tân Thành Huyện công, kính xin Trung Thừa xem qua, đến tột cùng là ai đang sỉ nhục ai, do Ngự Sử Đài các ngươi kiểm định.
.Vi Tư Khiêm sửng sốt, y chưa từng gặp kẻ tình nghi nào lại chuẩn bị đầy đủ như vậy, ngay cả lời khai cũng chuẩn bị xong. Y ra hiệu bằng ánh mắt với Thôi Tập Nhân
.Thôi Tập Nhận đi tới, nhận lấy tờ khai, không xem mà nói: - Đây chỉ là lời nói của một bên ngươi.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Phía trên đã ghi rõ người có mặt lúc đó, ngươi có thể hỏi từng người.
.Thôi Tập Nhận nhìn, quả thật là có, lập tức câm nín, có thể thấy được Hàn Nghệ đã liệu trước tới ngày hôm nay, cầm tờ giấy đưa cho Vi Tư Khiêm.
.Vi Tư Khiêm nhìn vào, lại nói: - Mặt khác, có rất nhiều đại thần cáo trạng, nói ngươi ỷ sủng mà kiêu, mê hoặc dân tâm, khơi dậy thị phi, phá hư yên ổn hiện giờ, lấy công mưu tư, có ý định trả thù, ức hiếp dân chúng. Có việc này không?
.- Đợi đã!
.Hàn Nghệ lại lấy một tờ giấy ra, nói:
.- Chuyện này chẳng qua chỉ là cạnh tranh công bằng mà thôi, những người đó vì cầu ích lợi, mà muốn làm sụp đổ Kim Hành của ta, ta cũng chỉ vì tìm kiếm lợi ích cá nhân mà tuyển mộ nhân viên, có gì không được? Không được bởi vì ta là quan viên mà được đối đãi đặc biệt sao, vương tử phạm pháp tội như thứ dân, nói cách khác quan viên và dân chúng đều bình đẳng. Trên này ta đã viết mọi việc từ đầu tới cuối, cả đời này ta tuân theo pháp luật, không biết cái gì gọi là gây ra thị phi, ức hiếp dân chúng, phá hư yên ổn hiện tại, sự thật ngay ở đây, các ngươi là nhân sĩ chuyên gia, các ngươi định đoạt.
.Vi Tư Khiêm vừa nhìn về phía Thôi Tập Nhận.
.Mông Thôi Tập Nhân ngồi vẫn chưa vững, lại đi tới, nhận tờ giấy, vừa tức giận vừa buồn cười nói: - Đặc phái sứ, ngươi đúng là suy nghĩ cho chúng ta, cái gì cũng chuẩn bị xong.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thân ta là mệnh quan triều đình, triều đình cần ta, ta chắc chắn sẽ tận tâm tận lực, bất cứ chuyện gì cũng đều như vậy, đây là điều ta nên làm.
.Nói thật trôi chảy.
.Thôi Tập Nhận nói: - Ngươi có còn không, nếu còn thì trình hết lên đi.
.Hàn Nghệ nói: - Thật ra vẫn còn, nhưng nếu các ngươi cần, ta mới đưa cho các ngươi, nếu các ngươi không cần, mà nếu ta trình lên, chẳng phải sẽ có người cáo buộc ta làm việc tư sao.
.- Nói có lý. Thôi Tập Nhận gật đầu nói.
.Vi Tư Khiêm lại hỏi:
.- Phượng Phi Lâu là cửa hàng của người?
.- Đúng vậy.
.- Gần đây Phương Phi Lâu muốn tuyển năm nghìn người, việc này có thật không?
.- Hoàn toàn thật.
.- Sao ngươi lại tuyển nhiều người như vậy?
.- Đương nhiên là vì muốn kiếm tiền!
.Hàn Nghệ nói: - Mọi người đều biết, nước hoa, rượu, giấy mực, nến của ta trên thị trường bán rất chạy, nhưng do Phượng Phi Lâu chúng ta nhân lực không đủ, sản xuất có hạn, không ít vương công quý tộc vì không mua được những thứ này mà oán giận ta, thậm chí còn nói ta tích trữ hàng đầu cơ, lên giá ào ào. Thật sự oan uổng ta, bởi vậy để thỏa mãn những vương công quý tộc kia, ta quyết định mở rộng quy mô sản xuất nước hoa, rượu, giấy mực, nến, mấy năm trước, ta bắt đầu xây dựng xưởng sản xuất lớn, hiện giờ xưởng đã xây xong, ta đương nhiên phải tuyển người, đây là kế hoạch ta đã viết xong.
.Nói xong, hắn lại lấy ra một tờ giấy, nói:
.- Đây là bản kế hoạch ta viết hai năm trước, kính xin Trung Thừa xem qua.
.Lúc này Thôi Tập Nhân rất tự giác đi tới, lấy tờ giấy, hơi nhìn thoáng qua, sau đó nhỏ giọng nói với Vi Tư Khiêm: - Trung Thừa, thấy màu mực này không giống mới viết gần đây, hẳn đã một thời gian rồi.
.Vi Tư Khiêm gật đầu, nói: - Người đâu!
.Ngoài cửa lập tức có một người tiến vào.
.Vi Tư Khiêm nói: - Ngươi đưa Đặc phái sứ đến nhà phụ ngồi tạm một lúc.
.Hàn Nghệ sửng sốt, hỏi xong rồi à, ta còn chưa phát huy hết mà!
.Nha dịch đó đi tới, cung kính nói: - Đặc phái sứ, mời đi bên này.
.- À? Ồ!
.Hàn Nghệ đứng dậy, chắp tay nói: - Vậy ta đi trước.
.Vi Tư Khiêm gật đầu.
.Đợi sau khi Hàn Nghệ ra ngoài, Vi Tư Khiêm nói với Thôi Tập Nhận: - Ngươi thấy thế nào?
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Dựa vào những tài liệu này, cũng đủ cho chúng ta điều tra mấy tháng.
.Vi Tư Khiêm cau mày nói: - Thật sự cần mấy tháng sao? Chúng ta cầm bổng lộc triều đình, đảm đương chức vị quan trọng, phải tận tâm tận lực vì bệ hạ mà phân ưu mới đúng.
.Thôi Tập Nhận nói: - Trung thừa, việc này phải trái đúng sai, xem là hểu ngay, ta cho rằng thẩm vấn không cần nữa, nhưng đã làm ồn ào đến tai bệ hạ rồi, bệ hạ còn giao việc này cho Ngự Sử Đài chúng ta, có thể thấy việc này không liên quan đến luật pháp, đúng sai không quan trọng, hơn nữa tranh giành ở quyền lực phía trên, nếu Trung Thừa hi vọng có thể xử lý theo lẽ công bằng, điều tra mỗi chi tiết rõ ràng, như thế mới có thể phục chúng.
.Vi Tư Khiêm trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu, Thôi Tập Nhân chính là đại diện cho Ngự Sử Đại Phu, việc này là giao cho Ngự Sử Đại Phu, chứ không phải giao cho Ngự Sử Trung Thừa y, tuy y chính trực, nhưng lại cố kỵ Thôi Nghĩa Huyền đang ôm bệnh trong người, dù sao cũng là Thôi Nghĩa Huyền đề cử y đến Ngự Sử Đài. Y nói: - Một khi đã vậy, thì để Đặc phái sứ về đi.
.Thôi Tập Nhận vội nói: - Trung thừa, không thể làm thế được.lần này Hàn Nghệ đến Ngự Sử Đài, nhất định có rất nhiều người chú ý, nếu chỉ mất chút thời gian rồi để Hàn Nghệ về, tất nhiên sẽ có người tố cáo ta bao che Hàn Nghệ. Để Hàn Nghệ ở đây nghỉ ngơi một ngày, đến trước giờ giới nghiêm thì thả Hàn Nghệ về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận