Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1390: Trừ tiền lương của ngươi.

.Sau khi giải thích rõ ràng tất cả, Hàn Nghệ và Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm đi đến hậu đường, họ không cần làm gì, để bọn Ngột Khả Liệt tự đi tranh luận là được, dù sao ngươi cũng phải cho ta một kết quả, chỉ đơn giản như vậy thôi.
.- Nhị vị tướng quân, thật xin lỗi, việc này vốn nên do hai vị tướng quân định đoạt.
.Vừa ngồi xuống, Hàn Nghệ liền một vẻ mặt tạ lỗi nói với hai người Tô, Bùi.
.Về điểm này, thực ra trước đó Hàn Nghệ cũng chưa nói rõ ràng lắm, chỉ là nhắc đến đại khái một chút, cụ thể thì chưa từng nói rõ, việc này cũng là do quá đột ngột, hơn nữa Hàn Nghệ cũng là gần đây mới hoàn thành.
.Tô Định Phương vuốt râu cười to nói: - Hàn Thị lang sao lại tạ lỗi với ta, việc này để chúng ta làm cũng làm không nổi, chúng ta còn phải đa tạ Hàn Thị lang đã xả thân tương trợ. Tô Định Phương cho rằng Hàn Nghệ là khâm sai đại thần, việc này vốn dĩ lại là do Hàn Nghệ chủ đạo, tất nhiên Hàn Nghệ có quyền làm chủ, hơn nữa, chuyện này ngươi làm được là được rồi, nếu nói trước với chúng ta, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì, chúng ta cũng khó chối bỏ trách nhiệm này, dù gì chuyện này cũng có chút nhạy cảm, họ vẫn sợ các đại thần trong triều sẽ mượn việc này hạch tội bọn họ, về phần quyền lực gì đó, bọn họ chỉ là đến đây làm việc, cũng không phải đến làm bạo chúa.
.Bùi Hành Kiệm cũng liên tục gật đầu nói: - Hơn nữa những cách làm này của Hàn thị lang làm cho người ta mở rộng tầm mắt, thu được lợi ích không nhỏ a!
.Trước giờ chưa từng có ai từng làm như vậy, hơn nữa vô cùng khéo léo, một khâu lại một khâu, lại phối hợp với tình hình lúc đó, đủ để làm người ta cam tâm tình nguyện móc tiền ra, giao vào trong tay quan phủ, bách tính Trung Nguyên có thể cũng không có cảm thụ này, với bách tính Trung Nguyên mà nói, nộp thuế bao nhiêu, cuộc sống vẫn là qua như vậy, nhưng nếu tiếp nhận bộ luật thuế này của Hàn Nghệ, vậy tiền thuế trực tiếp liên quan đến thể nghiệm cuộc sống của ngươi, bớt một văn tiền, có thể cũng là sự khác nhau một trời một vực.
.Hàn Nghệ nói: - Hai vị tướng quân trước hết đừng nói như vậy, tin rằng hai vị tướng quân chắc hẳn cũng đã nghĩ đến, nếu làm như vậy, có một sự thiếu sót to lớn, chính là quan phủ sẽ bị người khác quản chế, có nghĩa là làm suy yếu quyền lực của quan phủ.
.Tô Định Phương cười ha hả nói: - Lão phu tin tưởng Hàn Thị lang nhất định sẽ cho chúng ta một lý do tâm phục khẩu phục.
.- Lão tướng quân nói đùa rồi.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, nói: - Trong mắt ta, không có gì quan trọng hơn việc ổn định địa khu Tây Bắc, dân tộc thảo nguyên xuôi về phía nam một lần, bất kể thắng bại, Trung Nguyên đều tổn thất vô cùng to lớn, nếu có thể dung hợp thành một quốc gia, mọi người chung sống hoà bình, đây đâu chỉ dùng thứ gì quý báu là có thể đổi được.
.Hai người nghe vậy khẽ gật đầu.
.Một khi thảo nguyên vùng dậy, nhất định là đánh về phía Nam. Hán Vũ Đế đánh Hung Nô thành cái đức hạnh ấy rồi, nhưng vẫn là không khỏi Ngũ Hồ loạn Hoa, với vương triều Trung Nguyên mà nói, đánh với dân tộc thảo nguyên, dù sao cũng chịu thiệt rất lớn, không thể tính toán, các dân tộc du mục không có chỗ ở cố định, đánh không thắng thì chạy là được, nhưng một khi để họ đánh đến Trung Nguyên, sự tổn hại đối với Trung Nguyên là không thể ước đoán được.
.Ngũ Hồ loạn Hoa kia vẫn là rõ ràng ngay trước mắt a!
.Hàn Nghệ lại nói: - Vì vậy chúng ta phải tận lực tránh cho mâu thuẫn xảy ra. Mà sự mâu thuẫn lớn nhất của việc thống trị khác tộc, chính là mâu thuẫn giữa quan phủ và bách tính, chỉ cần một chút mâu thuẫn nhỏ, cũng có thể gây ra chiến tranh, dù sao trong lòng họ vốn có địch ý và oán khí, làm quan ở đây khó hơn rất nhiều so với làm quan ở ở Trung Nguyên, vì vậy ta mới làm như vậy, đặc biệt là bộ luật thuế kia của ta. Như vậy có thể đề phòng quan phủ tham ô hủ bại, vì sự mâu thuẫn thường đến từ sự bất hòa về lợi ích, mà bộ luật thuế này của ta sẽ đều tính vào mỗi một văn tiền, quan viên không có cơ hội động thủ.
.Đương nhiên, không phải ta chỉ hai vị, nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận hiện thực này. Vì rất nhiều quan viên đều khinh thường người Hồ, cho rằng họ là dị tộc thì nên bóc lột, thì nên áp bức, nếu không thì chiếm lĩnh nơi này làm gì, nhưng thực ra với Đại Đường ta mà nói, chỉ cần họ không gây chuyện, cho dù không thu một văn tiền, với Đại Đường cũng là thắng lợi vô cùng to lớn. Vì vậy ta hy vọng có thể đặt một nền tảng ổn định, vừa có thể để các quan viên Trung Nguyên đến đây làm quan, tăng cường sự thống trị của triều đình với nơi này, lại có thể tránh khỏi việc quan viên tư lợi cho mình, mà không tổn hại lợi lớn của quốc gia. Nhưng nếu loại bỏ được tham ô hủ bại thì không nói, làm như thế thực ra càng có lợi với sự thống trị của triều đình, vì một khi lập pháp, họ bắt buộc phải phục tùng quan phủ.
.Bùi Hành Kiệm gật đầu nói: - Nếu quả thật có thể như lời của Hàn thị lang nói, đích xác có thể làm cho Đại Đường ta bước lên một tầm cao mới.
.Tô Định Phương nói: - Hơn nữa, khống chế được Tây Bắc sẽ có thể kiềm chế Thổ Phiên rất tốt, bên kia còn có thể tiếp xúc với Tây Vực. Nhưng nếu ổn định được khu vực này, và còn tăng cường thống trị, vốn chính là một chuyện vô cùng khó, luật thuế lại càng không phải nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu hai vị có thể nghĩ như vậy, vậy thì Hàn Nghệ yên tâm rồi.
.Thực ra, Tô Định Phương và Bùi Hành Kiệm đều là người có hoài bão, làm sao có thể để ý chút tiền đó, cũng quá thấp kém rồi. Hơn nữa, như vậy tiện cho việc quản lý của họ, không cần quan tâm đến những chuyện rườm rà kia nữa, ngươi cho ta bao nhiêu tiền, ta liền làm bấy nhiêu việc, cái gì cũng rõ ràng minh bạch, như vậy bớt lo bao nhiêu a!
.Bùi Hành Kiệm đột nhiên nói: - Nhưng Hàn thị lang, điều lệ thương nhân mà ngươi chế định, cá nhân ta vô cùng thưởng thức, cũng cảm thấy việc này là khả thi, nhưng, lỡ như họ thay đổi tất cả điều lệ thương nhân bọn họ của các ngươi, vậy thì tình hình có thể sẽ khác.
.- Sẽ không đâu!
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta là người chán ghét viết lách nhất, dù sao một từ một câu ta cũng không viết nổi, như vậy nhất định có nắm chắc bọn họ có thể tiếp nhận. Những điều lệ kia cơ bản đều là dùng để đảm bảo quyền lợi của thương nhân, tổn hại đến chỉ là lợi ích của đại phú thương, và hạn chế quyền lực của quan phủ, mà bây giờ họ mới là những bước đầu tiên, đều là tiểu thương nhân, phần lớn đều là lao công, việc này với bọn họ trước mắt đều là vô cùng có lợi, các vị đợi mà xem, họ tranh luận nửa ngày, nhiều nhất chỉ là thay đổi một số nội dung không quan trọng, thể hiện quyền lực của mình một chút, nội dung đều chính sẽ không thay đổi.
.Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm liếc mắt nhìn nhau một cái, lại đồng thời cười gật gật đầu.
.Sau khi nói chuyện xong với Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm, Hàn Nghệ liền trở về, hắn chẳng thèm để mắt tới những mãng phu kia, nghe bọn họ tranh cãi ầm ĩ.
.- Hàn đại ca!
.Mới đến của tiểu viện, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Dã đeo một túi vải đã đi tới.
.Hàn Nghệ: - Tiểu tử ngươi chạy đi đâu chơi, cả đầu đầy mồ hôi.
.Tiểu Dã cười nói: - Đệ đi chơi trong núi gần đây. Nói xong, Tiểu Dã lại lấy ra từ trong túi vải một thứ quả màu xanh đỏ.- Hàn đại ca, đây là đệ vừa hái về, huynh thử xem.
.Hàn Nghệ nhận lấy, rất chợ búa lau lau lên người một cái, còn hỏi: - Ngon hay không ngon, chua quá, ta thật không chịu nổi.
.Tiểu Dã liền nói: - Chỉ chua có một tí tẹo, nhưng mà rất ngon, nếu không đệ cũng sẽ không hái nhiều như vậy, chỉ đáng tiếc ở đây cách Trường An quá xa, nếu không còn có thể mang về cho Tiểu Mập một ít, huynh ấy thích ăn mà.
.Hàn Nghệ nghe vậy cười ha hả.- Nếu Tiểu Mập nghe được những lời này, chỉ sợ sẽ vui hơn bất cứ việc gì, vậy để ta nếm thử xem. Nói rồi, hắn liền cắn một miếng, mơ hồ không rõ nói: - Mùi vị không tệ lắm a, ngọt dịu ngon miệng.
.Tiểu Dã cười ha ha mấy tiếng, nói: - Đệ vốn còn muốn săn ít thú rừng về, đáng tiếc chỉ gặp được một vài con thỏ, dã thú gì cũng không gặp.
.- !
.Đáng tiếc không gặp phải dã thú? Hàn Nghệ lập tức câm nín, đột nhiên nhìn xung quanh, nói: - Đại giáo chủ không đi cùng đệ sao?
.Tiểu Dã ồ lên một tiếng: - Chúng đệ cùng nhau xuất thành, nhưng cô ta đột nhiên nói muốn đi khắp nơi xem phong cảnh, nói vài ngày sau trở lại.
.- Vài ngày? Hàn Nghệ sửng sốt.
.- Ừ! Tiểu Dã gật gật đầu.
.Hàn Nghệ chớp mắt, trong lòng lo lắng, thầm nghĩ, cuộc sống nơi đây không quen, ra ngoài xem phong cảnh mấy ngày, điên rồi sao! Đột nhiên, hai mắt hắn trợn lên, lẽ nào nàng ta đến đó rồi?
.- Hàn đại ca, Hàn đại ca!
.- À? Sao vậy?
.Tiểu Dã hiếu kỳ nói: - Hàn đại ca, huynh đang suy nghĩ gì vậy?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Không có gì. Đúng rồi, Tiểu Dã, chúng ta ra ngoài chơi mấy ngày, thế nào?
.- Được a!
.Tiểu Dã hưng phấn liên tục gật đầu, lại nói: - Nhưng Hàn đại ca, việc của huynh làm ra sao rồi sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Cũng tạm ổn rồi, chỉ chờ kết quả thôi.
.Đêm đó Hàn Nghệ liền đi tìm Tô Định Phương, nói hắn muốn đi chơi mấy ngày.
.Tô Định phương nghe đến si ngốc rồi, bọn Ngột Khả Liệt người ta cãi cọ đến trời long đất lở, quấy nhiễu đến giấc ngủ của người khác, tên đầu xỏ ngươi lại muốn ra ngoài chơi mấy ngày, việc này không khỏi quá không đúng lúc rồi. Tô Định Phương cho rằng Hàn Nghệ không thể rời đi trong lúc này, nếu có tranh luận gì thì đến tìm ai a!
.Nhưng Hàn Nghệ lại cho rằng, những gì mình nên nói đã nói rồi, rõ ràng minh bạch, dù sao quyền lực trong tay lại trong tay họ, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành rồi.
.Tô Định Phương thấy Hàn Nghệ vô cùng muốn ra ngoài đi lại, cũng liền đáp ứng, vốn muốn phái người đi bảo vệ Hàn Nghệ, nhưng đã bị Hàn Nghệ cự tuyệt, tuy nhiên Hàn Nghệ lại hỏi thăm về địa hình xung quanh đây.
.Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Nghệ liền mang theo Tiểu Dã xuất phát.
.Nhưng vừa mới xuất thành, Tiểu Dã đột nhiên phát hiện không phải ra ngoài chơi, hình như là đi đường, may mà cưỡi ngựa chạy cũng là một kiểu khoái hoạt, vì vậy tốc độ đi đường như vậy cậu cũng thích, còn thi nhanh với Hàn Nghệ, tất nhiên, Hàn Nghệ thất bại hoàn toàn.
.Đi tới hai ngày, hai người tới một vùng núi vô cùng hẻo lánh, khắp nơi vắng vẻ hoang tàn, ngay cả đường đi cũng là hoàn toàn tự nhiên, không có bất cứ sự gia công nào.
.- Hàn đại ca, huynh đang nhìn gì vậy?
.Tiểu Dã thấy Hàn Nghệ tới chỗ này, không chỉ giảm tốc độ, mà còn đưa mắt nhìn xung quanh, vì thế hỏi.
.- Không có gì!
.Hàn Nghệ lắc đầu, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía trước.
.Tiểu Dã thuận theo ánh mắt của hắn nhìn đi, cũng không phát hiện cái gì, chỉ là trong đám cỏ dại trên sườn núi có một tảng đá lớn mà thôi, nhưng Hàn Nghệ lại đi về phía tảng đá lớn kia. Đi đến dưới chân núi, hai người xuống ngựa, dắt ngựa đi lên phía sườn núi, vừa đi, Hàn Nghệ vừa đưa mắt nhìn quanh, lòng nghĩ, ở đây không có dấu vết người qua lại, lẽ nào là ta đoán sai sao?
.Nghĩ tới đây, trong mắt hắn một mảnh ảm đạm.
.- Ồ! Ở đây có sơn động!
.Tiểu Dã hưng phấn nói: - Hàn đại ca, nói không chừng bên trong có gấu đen lớn sống, đệ đi xem trước một chút.
.Nhưng thấy Hàn Nghệ lại nhìn sơn động kia, ngẩn người đến xuất thần.
.- Hàn đại ca! Hàn đại ca!
.- Hả? Đi, đi qua xem xem, có gấu đen lớn hay không!
.- Hàn đại ca, hay là đệ trước đi xem xem.
.- Ta cũng không phải Tiểu Mập, đây đã là cái gì.
.Hai người trước tiên đi đến vùng đất trống bên cạnh, buộc chắc ngựa lại, lỡ như có gấu, dắt ngựa theo không tiện, sau đó đến cửa động, Hàn Nghệ nhìn trái nhìn phải, đưa chân bước vào sơn động.
.- A? Chỗ này hình như từng có người ở.
.Tiểu Dã vào trong động, vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy bên trong có đống lửa, da thú, xương thú, hiển nhiên là từng có người ở. Cậu rất có tính thần thám hiểm, vội vàng đi tới, ngồi xuống xem một chút.- Hàn đại ca, đây hình như là xương ngựa, nhưng ngựa này từng được buộc lại, hiển nhiên từng có người ở. Hàn đại ca... ! Cậu vừa ngẩng đầu, phát hiện Hàn Nghệ ngây ngốc nhìn những mảnh da ngựa vụn kia, trau mày nghĩ ngợi một chút, nói: - Hàn đại ca, người ở đây chính là huynh, đúng không?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Thì ra sơn động này là sơn động mà trước kia Hàn Nghệ trốn tránh truy binh của A Sử Na Hạ Lỗ.
.Nhớ tới cuộc sống ăn lông ở lỗ lúc trước, trong lòng Hàn Nghệ không có chút nào đau khổ, có chăng chỉ là vui vẻ, hắn ngồi xổm xuống, vuốt ve một miếng xương ngựa, nói: - Lúc đó nếu không phải nó, chỉ e ta đã chết rồi.
.Tiểu Dã nói: - Là lần tiêu diệt A Sử Na Hạ Lỗ đó sao?
.Hàn Nghệ ừ một tiếng.
.Ở đây nếu là Tiểu Mập, vậy chắc chắn phải hỏi tra ra rõ ngọn ngành, nhưng Tiểu Dã thật không phải một người nhiều chuyện, lúc ấy cậu cũng biết Hàn Nghệ trốn tránh ở một nơi nào đó, đại khái cũng có thể gần như đoán ra, nhưng Tiểu Dã là người rất trọng nghĩa khí, nói: - Hàn đại ca, nếu đã như vậy, vậy không bằng chúng ta an táng nó đi, dù sao nó đã từng cứu mạng huynh.
.Hàn Nghệ nghe vậy trong mắt sáng ngời, cười nói: - Chủ ý này được!
.Vì vậy hai người thu gom xương ngựa và những mảnh da vụn trong động lại, bọc lại với nhau, mang đến đằng sau sơn động, đào một cái hố chôn xuống. Tiểu Dã cẩn thận còn chặt một khúc gỗ, gọt thành bia mộ, nói: - Hàn đại ca, bên trên này nên viết gì đây?
.Hàn Nghệ vốn không có ý nghĩ làm bia mộ, nhưng thấy Tiểu Dã nhiệt tình như vậy, trầm ngâm một chút nói: - Ân mã cứu mạng, như thế nào?
.Tiểu Dã vui tươi hớn hở nói: - Cái này thú vị, cứ viết như vậy đi. Cậu cầm dao găm, khắc lên tấm gỗ bốn chữ "Ân mã cứu mạng", sau đó dựng trước mộ.
.- Được rồi!
.Tiểu Dã vỗ vỗ tay nhỏ vào nhau, trên mặt đầy vui vẻ tươi cười.
.Chợt nghe phía sau truyền đến âm thanh lộc cộc lộc cộc, hai người vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy một nữ tử thân mặc áo bào đen, dắt một con tuấn mã đi lên núi.
.Chính là Trần Thạc Chân!
.- Hả?
.Trần Thạc Chân nhìn thấy Hàn Nghệ và Tiểu Dã, vô cùng kinh ngạc: - Sao các ngươi lại đến đây?
.Trong mắt Hàn Nghệ lóe qua một tia ánh sáng, nhưng miệng lại nói: - Giả vờ kinh ngạc cái gì, rõ ràng là cô một mực theo tới đây.
.- Ta theo dõi ngươi? Trần Thạc Chân thiếu chút nữa đã hộc máu, rõ ràng là nàng ta đến trước. Hừ nói: - Ta cũng không có rảnh rỗi lo chuyện bao đồng như vậy.
.Hàn Nghệ thở dài nói:
.- Ta còn tưởng rằng cô đã trở nên chuyên nghiệp rồi, biết âm thầm bảo vệ ta. Đúng rồi, nếu không phải cô theo dõi ta, vậy cô tới đây làm gì?
.- Ta... !
.Trần Thạc Chân lời vừa đến miệng, đột nhiên phản ứng kịp, hỏi ngược lại: - Ngươi cũng tới đây làm gì?
.Đệch! Vậy cũng không có lừa được nàng ta! Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói:
.- Ngày đó chúng ta đi vội vàng, chưa an táng nó, nói thế nào nó cũng đã cứu ta một mạng, cô biết có ân tất báo, có thù tấttrả, đây là nguyên tắc làm người của ta, vừa hay mấy ngày nay ta có thời gian, liền tới xem thử, tiện thể mai táng nó nữa.
.Trần Thạc Chân liếc nhìn bia gỗ kia, tất nhiên biết "nó" mà Hàn Nghệ nhắc đến là gì. Lập tức thản nhiên nói: - Đây ngựa của ta, ngay cả loại thương nhân không có lợi không dậy sớm nổi như ngươi cũng biết đến đây an táng, vậy ta tới đây thì có gì kỳ lạ.
.Hàn Nghệ cũng không tức giận, cười ha ha nói:
.- Việc này đủ nói rõ, chúng ta đã thần giao cách cảm đến một cảnh giới rồi, việc này cũng có thể cùng nhau nghĩ đến nữa!
.- Ai thần giao cách cảm với ngươi. Trần Thạc Chân xì một tiếng, hai má hơi lộ ra chút đỏ ửng, lập tức tiêu sái xoay người một cái, dắt ngựa đi xuống chân núi.
.Hàn Nghệ nói: - Cô đi đâu vậy?
.Trần Thạc Chân đầu cũng không quay lại nói: - Nếu ngươi đã làm việc ta muốn làm, vậy thì ta có thể về rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Cô làm cận vệ như vậy sao, cẩn thận ta trừ lương của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận