Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1005.1: Sói đến rồi

..
.Nếu nói là Hàn Nghệ muốn hoàn toàn lũng đoạn kỹ thuật, thì kỳ thật hắn cũng không có ý tưởng này, bởi vì đây là việc rất khó làm được, hơn nữa hắn hiện tại cần phát triển, xưởng ở Trường An việc giữ bí mật hắn có thể làm được vô cùng hoàn thiện, nhưng sau này mở xưởng ở Giang Nam, vậy thì sẽ ngoài tầm tay với của hắn rồi, nói thí dụ như phương pháp chưng cất rượu, hắn không thể nào làm đến mức độ hoàn toàn không bị tiết lộ, chẳng bao lâu cũng sẽ bị người khác biết đến, hắn chỉ có thể bảo đảm bí phương của rượu không bị tiết lộ đi ra ngoài, tất cả mọi người đều chưng cất rượu, nhưng cũng không nhất định ngươi so hơn được ta.
.Nhưng giống những quý tộc kia luôn vô cùng cẩn thận, thà rằng không phát triển, cũng không nguyện tiết lộ bí phương ra ngoài, bí phương của quý tộc đều là dùng trong nội bộ, không bán ra bên ngoài, bởi vậy một khi thiên hạ đại loạn, rất nhiều bí phương sẽ biến mất.
.Nên khiVương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành đi vào bên trong xưởng rượu, mới khắc sâu cảm nhận được Hàn Nghệ có của cải, làm cho người ta khiếp sợ cỡ nào.
.Nói là một xưởng rượu, kỳ thật chính là một nhà xưởng cỡ lớn, tổng cộng có năm gian nhà xưởng lớn, một trăm cái lò cỡ lớn, ở giữa mỗi xưởng đều có thông đạo nhân công và thông đạo chuyên dụng, bên cạnh còn có nhà ăn, đương nhiên, đều là hoàn cảnh phù hợp với dây chuyền sản xuất, một bộ quy trình chia làm n bước, đây cũng là mấu chốt mà Hàn Nghệ giữ bí mật, quy trình mấu chốt đều nắm trong tay thân tín của Hàn Nghệ.
.Nhìn thấy hết thảy những thứ này, Trịnh Thiện Hành liền suy nghĩ, một khi xưởng này bắt đầu vận hành, xưởng rượu nho nhỏ sẽ đều phải đóng cửa, cái này cũng giống như Tự Do Chi Mỹ của hắn vậy, lũng đoạn ngành sản xuất rượu, bao gồm Lạc Dương, thậm chí còn cả nước.
.Liền hiện tại những xưởng rượu nhỏ kia, phí tổn cao, sản lượng ít, một sư phụ mang theo hai đồ đệ, là thành một xưởng rồi, thật sự là tốn sức mà vô bổ, đây là cuộc chiến giữa kiến và voi a!
.Bởi vậy có thể thấy được, Hàn Nghệ không phải nghèo thật, chỉ là người này bỏ ra rất nhiều tiền, kỳ thật rất nhiều gia tộc Trường An đều nhiều tiền hơn so với Hàn Nghệ, nhưng không người nào dám làm như giống Hàn Nghệ, đây là thương nhân, xem chuẩn mục tiêu, làm đầy đủ mọi chuẩn bị, sau đó hắn liền lớn mật đầu tư, nếu bó tay bó chân là không thể nào kiếm nhiều tiền, đây cũng là vì sao rất nhiều thương nhân một khi thất bại liền nhảy lầu, bởi vì tiền này đều là mượn tới, căn bản không có khả năng trả lại.
.- Hàn tiểu ca, hiện giờ ngươi đều đắc tội hết mọi quý tộc, đến lúc đó chỉ sợ bọn họ sẽ không mua rượu của ngươi. Sau khi đi một vòng, Vương Huyền Đạo đột nhiên nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Mua bán vốn là quan hệ cung cầu bình đẳng, mà khi ngươi đã trở thành duy nhất, vấn đề này cũng sẽ không tồn tại.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Đây cũng là vì sao ngươi thì đang đắc tội nhiều người như vậy, nhưng ngõ Bắc của ngươi lại càng ngày càng tốt.
.Đám quý tộc cũng không phải là chưa từng tẩy chay ngõ Bắc, nhưng giấy mực, Đại Đường nhật báo, rượu ngon món ngon, Tự Do Chi Mỹ, đều là duy nhất, qua không bao lâu, ngươi vẫn phải đến mua, thì cần gì làm cho mình lúng túng.
.Khiêm tốn! Khiêm tốn! Hàn Nghệ ha hả cười, nói: - Đi! Đến Chiêu nghi học viện thành nam xem một chút đi.
.Hắn vốn là muốn đi xưởng nước hoa bên kia xem, nhưng nhìn đến xưởng rượu bận rộn như vậy, hắn cũng không muốn đi quấy rầy. Cũng bởi vì trước mắt chỉ có Chiêu nghi học viện thành nam là đang đi học, học viện còn lại đều còn chưa mở cửa, nhưng lập tức sẽ mở cửa ngay rồi, bởi vậy hắn phải đi xem thành nam bên kia xem xem, có cái gì cần hoàn thiện không, cũng tiện tham khảo một chút, để cho học viện còn chưa mở cửa được nâng cao hơn một bước, để tránh bắt đầu với nhiều thiếu sót.
.Ba người ra khỏi xưởng rượu, kêu Hùng Đệ và Tiểu Dã, mấy người ngồi xe ngựa đi về hướng thành nam.
.Đi được hơn một canh giờ, thì đi tới học viện, chợt nghe bên trong có người hô: - Sói đến rồi! Sói đến rồi!
.Vương Huyền Đạo theo bản năng nhìn chung quanh một chút.
.Hùng Đệ hì hì nói: - Huyền Đạo ca ca, đây là chuyện xưa thôi, không phải là sói đến thật đâu.
.Lại nghe thấy bên trong vang lên một tràng thanh âm đọc theo: - Sói đến rồi! Sói đến rồi!
.Vương Huyền Đạo sắc mặt cứng đờ, thản nhiên nói: - Cái này ta biết.
.Hàn Nghệ nghe vậy cũng nhíu mày không nói.
.Trịnh Thiện Hành nghi ngờ nói: - Hàn tiểu ca, chớ không phải là có gì không ổn chứ?
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Nếu ta đã giao tiền tới trường rồi, thế nào ta cũng phải tìm học viện đòi lại tiền.
.Hắn vừa nói, vừa tay chân nhẹ nhàng đi vào trước cửa, nhìn vào bên trong, quả nhiên như lời Trịnh Thiện Hành nói, toàn bộ phòng học đã đầy ắp người, vốn là hai người một quyển sách giáo khoa, hiện giờ biến thành ba người, thậm chí bốn người một quyển, chỉ thấy một lão sư thanh niên ngồi ở trên giảng đài, híp mắt, một tay chống đầu, một tay cầm một quyển sách, uể oải đọc. Nhưng những đứa bé kia đều mở to mắt đọc vô cùng nghiêm chỉnh.
.Hàn Nghệ không nhìn nổi nữa, đây quả thực là đang đạp hư lên giờ học của hắn, đi thẳng vào, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đều si ngốc, đây là cái tình huống gì thế? Mà những đứa bé kia thấy Hàn Nghệ đột nhiên xâm nhập, lập tức bị dọa đến, không ai đọc nữa.
.Nhưng lão sư kia thì đang ở chỗ này không ốm mà rên.
.Hàn Nghệ vỗ vỗ bả vai y, y ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Hàn Nghệ, đột nhiên đứng lên:
.- Đặc đặc!
.- Đừng đặc nữa! Đi ngoài cửa đợi.
.Hàn Nghệ chỉ chỉ hướng cửa.
.Lão sư kia thấy sắc mặt Hàn Nghệ không hài lòng, sợ hãi không ngừng, gật gật đầu, liền đi tới cửa, lại thấy Vương Huyền Đạo và Trịnh Thiện Hành đứng ở ngoài cửa, lại xấu hổ không ngừng.
.Hàn Nghệ hơi sửa sang lại mình một chút, hướng mặt về một đám năm sáu tuổi lớn bé con, cười nói:
.- Chào mọi người, ta gọi là Hàn Nghệ, lão sư của các ngươi tối hôm qua đi nhà xí mấy lần, ngủ không được ngon giấc, tiết học này liền để ta làm thay y.
.Những đứa bé kia tựa hồ bị hù đến rồi, trong phòng học vẫn lặng ngắt như tờ.
.Hàn Nghệ mới mặc kệ, bởi vì hắn biết sau một khắc nữa, những đứa bé này sẽ thích hắn, nói: - Mới vừa rồi ta ở bên ngoài nghe các ngươi đọc, các ngươi có biết ta cảm thấy gì không?
.Các bé con đều lắc đầu!
.- Giống như là tiếng của ong mật vậy, ô... ô... ô... n... g !
.- Cách cách!
.Bởi vì Hàn Nghệ giả tiếng vô cùng vang, các bé con có vẻ nhỏ tuổi này đều vui vẻ bật cười.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Tiếng cười của các ngươi so với tiếng đọc sách của các ngươi thì càng dễ nghe hơn.
.Càng nhiều bé con đều cười rộ lên.
.Hàn Nghệ nói: - Các ngươi có biết đây là tại sao không?
.Mọi người đều lắc đầu.
.- Chính là bởi vì tiếng cười của các ngươi là có kèm cả cảm tình, mà tiếng đọc sách của các ngươi thì không có bất kỳ cảm tình nào, cái này là không đúng.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta không biết các ngươi có biết hay không, có rất nhiều người định nghĩa việc đọc thành tiếng là một bức tranh có tiếng.
.- Bức tranh có tiếng? Một đứa bé hiếu kỳ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận