Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1372.1: Thật mà giả, giả mà thật

.Phong thư này Lộc Đông Tán gửi qua giống như chết chìm trong biển lớn vậy, một chút hồi âm cũng không có.
.Nhưng tướng sĩ Thổ Phiên đã không chờ được nữa rồi, mắt thấy thắng lợi trong tầm ngắm, nhưng lại dừng bước không tiến, khiến bọn họ hết sức khó hiểu. Phải biết rằng quân đội của Thổ Phiên đều là chủ nô bộc thống lĩnh, bọn họ cũng không phải hạng người dễ động vào, từng giây từng phút đều thúc giục Tán Tất Nhược mau chóng xuất binh, bọn họ phải nhanh chóng cướp bóc sạch Thổ Dục Hồn, bởi vì Lộc Đông Tán vẫn luôn nấp trong quân, không có lộ diện, chỉ ở phía sau thao túng, bọn họ chỉ có thể tìm Tán Tất Nhược.
.Tán Tất Nhược chỉ có thể chạy đến tìm cha già, buồn bực nói: - Phụ thân, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là một cách, mắt thấy đã sắp hoàn toàn tiêu diệt Thổ Dục Hồn rồi, đừng nói thư này là thật hay giả, cho dù Đại Đường tuyên chiến, vậy thì đánh đi, chúng ta không còn là Thổ Phiên ngày xưa nữa, không cần phải nhìn sắc mặt của Đại Đường nữa.
.Lộc Đông Tán nói: - Kế hoạch lần này của chúng ta, chính là tiêu diệt Thổ Dục Hồn, trước khi còn chưa hoàn toàn tiêu diệt Thổ Dục Hồn, không tiện khai chiến với Đại Đường, nhất là ở chỗ này. Bởi vì bộ lạc xung quanh đây vẫn chưa thần phục chúng ta, một khi bọn họ nghiêng về phía Đại Đường, vậy thì tiếp tế của chúng ta có thể không thể nào đến tiền tuyến, trong tình huống này mà khai chiến với Đại Đường, sẽ chỉ khiến đại quân mười vạn của chúng ta rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan thôi.
.Tán Tất Nhược nói: - Nhưng cứ như vậy cũng không phải biện pháp. Không phải phụ thân cũng thường dạy chúng con, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà tiếng trống thứ ba thì sĩ khí suy tàn sao, tiếp như vậy nữa, chỉ sợ sẽ có tổn hại đến sĩ khí quân ta.
.Lộc Đông Tán nhíu mày suy nghĩ một lát, nói: - Con lại đi viết một phong thư cho Hàn Nghệ, cứ nói Thổ Phiên chúng ta tuyệt không có ý đối địch với Đại Đường, chúng ta chỉ là không còn tín nhiệm Thổ Dục Hồn, bảo Hàn Nghệ mau chóng rời khỏi Đại Phi Xuyên, sau ba ngày nữa, chúng ta sẽ áp dụng tiến công.
.- Vâng!
.Lần này thư đưa đến thì Hàn Nghệ cũng xem. Sau khi xem xong, hắn lại đưa cho công chúa Hoằng Hóa, rồi quay sang Đạc Phục hỏi: - Nếu Thổ Phiên tiến công, chúng ta có thể phòng thủ bao lâu?
.Đạc Phục ngẩn người ra, không hiểu lắm.
.Công chúa Hoằng Hóa lập tức đưa thư cho Đạc Phục.
.Đạc Phục xem xong, mặt lộ vẻ sợ hãi, suy nghĩ một chút, nói: - Hiện giờ Thổ Phiên biết hư thực của quân ta, chuyện này thực khó mà nói được.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi cứ nói ít nhất có thể chống cự bao lâu?
.Đạc Phục trái lo phải nghĩ nói: - Mười ngày.
.Mười ngày là hết sức ngắn ngủi. Kỳ thật ông ta có nắm chắc chống cự nửa tháng đến hai mươi ngày, chỉ là ông ta muốn giữ lại cho mình một đường sống thôi.
.- Đủ rồi!
.Hàn Nghệ tự tin nói: - Mười ngày là đủ rồi, trong vòng mười ngày, viện quân chắc chắn tới kịp.
.Đạc Phục nghĩ thầm, hiện giờ ngay cả một cái bóng cũng không có, đừng nói mười ngày, chỉ sợ một tháng cũng không đến.
.Công chúa Hoằng Hóa đột nhiên nói: - Vậy có cần trả lời thư cho bên phía Lộc Đông Tán không?
.Hàn Nghệ cười nói: - Không cần, cứ để cho lão hồ ly Lộc Đông Tán kia nghi thần nghi quỷ đi.
.Sau khi họp xong, Hàn Nghệ cùng Trần Thạc Chân và Tiểu Dã đi về phòng của mình.
.- Nếu ba ngày sau, Thổ Phiên thật sự tiến công, Đại Đường thật sự sẽ tuyên chiến với Thổ Phiên sao? Trần Thạc Chân hỏi.
.Hàn Nghệ cau mày, nói: - Có thể kéo dài được ngày nào thì hay ngày đấy.
.Trần Thạc Chân nói:
.- Vậy có phải chúng ta cũng cần làm tốt chuẩn bị rút lui không?
.Hàn Nghệ không trả lời câu hỏi này.
.Tuy nhiên điều Hàn Nghệ dự liệu cũng thật không có sai, lúc này Lộc Đông Tán vô cùng mong đợi thư hồi âm của Hàn Nghệ. Ngươi cũng phải cho chút thái độ chứ. Nhưng đã đợi hai ngày rồi vẫn chưa thấy thư của Hàn Nghệ đến, trong lòng cũng đang bồn chồn. Cùng với sự diệt vong của Đột Quyết, Đại Đường và Thổ Phiên chính là chính quyền có sức mạnh quân sự lớn mạnh nhất trên cả khu vực này, nếu bọn họ sống mái với nhau, đó chắc chắn chính là trường hợp lớn, không ai dám dễ dàng tuyên chiến.
.Bởi vậy lão ta cảm thấy chiến thư này của Hàn Nghệ đưa ra hơi quá tùy tiện, hơn nữa trong lòng lão ta cũng nhận định là Hàn Nghệ đang hù họa lão ta, chỉ là đối mặt với Đại Đường, trong lòng lão ta cũng khó nắm chắc.
.Đã đến ngày thứ ba, bên phía Hàn Nghệ vẫn chưa có thư hồi âm, mà tướng sĩ Thổ Phiên đã chĩa mũi đao về phía lợn dê rồi.
.- Phụ thân, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, chỉ cần phụ thân người ra lệnh một tiếng, con cam đoan trong vòng bảy ngày, nhất định có thể công phá Đại Phi Xuyên. Tán Tất Nhược võ trang đầy đủ đi vào trong doanh trướng của Lộc Đông Tán.
.Lộc Đông Tán mặt hiện vẻ u sầu, liếc nhìn con trai, mũi tên đã lên dây thì không thể không bắn, khẽ gật đầu: - Lúc tảng sáng ngày mai, bắt đầu tiến công, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
.- Hài nhi biết rồi.
.Tán Tất Nhược chắp tay, bèn rời đi.
.Lộc Đông Tán cau mày nói: - Hàn Nghệ, ngươi thật sự chỉ là đang hù dọa ta sao? Nếu như thế, ngươi cũng không khỏi quá xem thường Lộc Đông Tán ta rồi đấy.
.Kỳ thật chiến thư này rất rõ ràng là không phải chính quy, chỉ là một phong thư của Hàn Nghệ mà thôi, thế này ai tưởng thật thì kẻ đó là đồ ngốc, nhưng Lộc Đông Tán hiểu Hàn Nghệ, cho rằng Hàn Nghệ không quá có khả năng sẽ làm chuyện chẳng hề có kỹ thuật gì thế này. Vốn dĩ lão ta còn cho rằng Hàn Nghệ đang tranh thủ thời gian chạy trốn cho mình, bởi vậy lão ta liền cho Hàn Nghệ ba ngày, ngươi mau chóng chạy, ta cũng không dám giết ngươi. Nhưng Đại Phi Xuyên cũng không có dấu hiệu rút lui, điều này khiến lão ta vô cùng mờ mịt. Ngày kế tiếp, lúc tảng sáng, đuốc trong xuyên cốc còn chưa hạ xuống, đại quân Thổ Phiên đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi chủ soái hạ lệnh một tiếng.
.Mà tướng sĩ Thổ Dục Hồn ở trong xuyên cốc cũng yên lặng đợi kẻ địch đến, ngay cả công chúa Hoằng Hóa cũng đích thân chỉ huy các tướng sĩ nghênh địch. Không khí của Đại Phi Xuyên đã ngưng đọng lại, mắt thấy chính quyền trăm năm Thổ Dục Hồn này đã đứng bên bờ vực thẳm.- Thiếu tướng quân, thời gian sắp đến rồi.
.Một phó tướng nói với Tán Tất Nhược.
.Tán Tất Nhược gật gật đầu, đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một con khoái mã kịp thời chạy đến:
.- Thiếu tướng quân, thiếu tướng quân.
.Tán Tất Nhược nhìn thấy người này, không khỏi nhíu mày.
.Người kia đến trước Tán Tất Nhược, nhỏ giọng nói: - Thiếu tướng quân, Đại tướng có lệnh, toàn quân lập tức trở về doanh.
.Tán Tất Nhược thần sắc biến đổi, nói: - Tại sao lại thế?
.Người kia nói: - Thuộc hạ không biết.
.Tán Tất Nhược vẫn không muốn bỏ qua, cơ thịt đã luyện thành như thế này rồi, thế mà lại không đánh, vậy thì thật là mất mặt quá đi, thế là căn dặn toàn quân trước tiên ở đây đợi lệnh, sau đó đích thân dẫn theo một tiểu đội hộ vệ quay lại quân doanh.
.Các chủ nô lệ kia đều ngây người, đây là tình huống gì, tạo hình đã bày ra thành như vậy rồi, ngươi lại không đánh, ngươi đang đùa đấy à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận