Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 988.2: Hận quý tộc

.- Ây dô! Người đó hình như là Tân Thành Huyện công. Triệu Tứ Giáp nói.
.Hàn Nghệ hỏi: - Tân Thành Huyện công, là ai?
.- Còn không phải là gia chủ của Vũ Văn gia sao?
.- Vũ Văn Sĩ Cập? Hàn Nghệ hỏi, hắn cũng biết Vũ Văn gia ở triều Đường người mạnh nhất chính là Vũ Văn Sĩ Cập này.
.- Không sai! Người này chính là thiếu tử của Vũ Văn đại tướng quân, Vũ Văn Tăng Ni.
.- Ồ!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, hỏi: - Các ngươi theo ta cùng xuống dưới, hay là đứng ở đây xem trò vui?
.Tất cả thương nhân đồng thời lộ ra nụ cười lúng túng.
.- Biết ngay là không thể dựa vào các ngươi!
.Hàn Nghệ lắc đầu, một mình đi xuống dưới lầu.
.Khi đến lầu dưới, Tiểu Dã, Tiểu Mập bọn họ cũng đã ra ngoài, đều nhìn đám người Vũ Văn Tăng Ni với vẻ mặt không vui.
.- Mấy tên tiểu quỷ các ngươi, nhìn cái gì mà nhìn?
.Lý Sùng Giang chỉ vào Tiểu Dã bọn họ hét lên.
.Hùng Đệ có chút sợ hãi, hơi hơi xích người lại gần phía Tiểu Dã.
.Tiểu Dã hừ nói:
.- Đây là nhà ta, ta nhìn ai, ngươi quản được hả.
.- Hứ! Tiểu tử ngươi thật to gan.
.- Ngươi muốn thế nào? Tiểu Dã bảo vệ Hùng Đệ hừ nói.
.Chợt nghe thấy bên cạnh có người cười ha ha nói: - Lý lão ca, ngươi đừng có đắc tội với tiểu tử này, trong trận chiến Ưng Sa Xuyên, tiểu tử này đã một mình đuổi theo hơn vạn quân địch, chúng ta đều sợ cậu ta, cẩn thận cậu ta bẻ tay ngươi xuống đấy.
.Mọi người quay đầu lại nhìn, chính là Triệu Húc, tên này vừa mới thăng lên Trung lang tướng, hôm nay mời mấy vị hữu hảo đến Ngõ Bắc đi dạo, thuận tiện đến Đệ Nhất Lâu ăn cơm.
.Lời Triệu Húc nói thì chắc chắn không phải là giả.
.Lý Sùng Giang bất giác lùi lại một bước, lại thấy ánh mắt hung dữ của Tiểu Dã, trong lòng càng sợ hơn.
.Vũ Văn Tăng Ni thì không sợ, chỉ là không rảnh để cãi vã với thằng nhóc này, hừ nói: - Vậy thì sao, ngươi mau gọi thằng ranh Hàn Nghệ ra đây cho ta.
.- Ta ở đây rồi!
.Hàn Nghệ đi lên phía trước.
.- Hàn đại ca!
.Tiểu Dã, Hùng Đệ khẩn trương đi tới, hai ngươi họ vĩnh viễn đứng ở hai bên trái phải Hàn Nghệ, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa.
.Hàn Nghệ hướng tới Vũ Văn Tăng Ni biết rõ mà còn hỏi: - Không biết các hạ là?
.Vũ Văn Tăng Ni nói: - Ta là Tân Thành Huyện công.
.Huyện công này cũng là bá tước nhị phẩm, đương nhiên, đây tuyệt đối chỉ là hư phong. Kỳ thực người đứng đằng sau ông ta, hoặc là quý tộc, hoặc chính là hương thân, những hương thân này đều là danh môn vọng tộc, tuy không có chức quan trên người, nhưng có địa vị vô cùng cao trong sĩ lâm, bởi vậy cho dù Hàn Nghệ vừa mới lên làm Tể tướng, nhưng những người này đều không coi Hàn Nghệ là Tể tướng, đây chính là quan niệm môn đệ được hình thành trong quãng thời gian dài, trong mắt bọn họ, trừ khi Hàn Nghệ làm hoàng đế, nếu không thì chỉ là một hàn môn, chỉ là một tên nông dân. Võ Sĩ Hoạch là quốc công, công thần khai quốc, lại làm quan nhiều năm như vậy, không phải là cũng bị người khác coi thường sao, chết rồi chỉ có cô nhi quả phụ Võ Mị Nương đưa tang, càng huống chi là Hàn Nghệ.
.Nhưng nói đi nói lại, cũng chỉ là mấy tên tá điền mà thôi, mọi người san sẻ cũng không đến mức không chịu nổi, thậm chí đối với những người này mà nói, chỉ là chuyện quá nhỏ nhặt. Sở dĩ bọn họ hưng sư động chúng như vậy chủ yếu chính là vì hành động này của Hàn Nghệ đã phá vỡ quy tắc hiện có, mà những quý tộc này hận nhất là người phá vỡ quy tắc, đây cũng là lý do người cải cách biến pháp không có mấy ai có kết cục tốt, bởi vì phá vỡ quy tắc nhất định sẽ tổn hại đến người được lợi ích, đây là điều không thể tránh khỏi, từ cổ chí kim đều không có ngoại lệ.
.- Thì ra là Tân Thành huyện công, thất kính, thất kính!
.Hàn Nghệ chăp chăp tay, lại nói: - Không biết ông tìm ta có chuyện gì?
.Vũ Văn Tăng Ni nói: - Ngươi thật to gan, ngay cả tá điền của Vũ Văn gia ta cũng dám động đến, ngươi có biết phụ thân ta là ai không?
.Bởi vậy có thể thấy được, cha ta là Lý Cương tuyệt đối là một kiểu thừa hưởng.
.- Hóa ra là Tân Thành huyện công, đương nhiên ta biết lệnh phụ Vũ Văn đại tướng quân
.Hàn Nghệ bình tĩnh cười, nói: - Nhưng ông nói ta động đến tá điền của ông, đây là ý gì?
.Vũ Văn Tăng Ni cả giận nói: - Ngươi còn dám giảo biện, chỉ trong thời gian hai ngày này, ba mươi hai hộ tá điền nhà ta đã chạy đến Phượng Phi Lâu ngươi rồi.
.- Chỉ mới hơn ba mươi hộ, sớm biết ông làm chim đầu đàn thế này, ta đã moi của ông ba trăm hộ rồi, đúng là thất bại! Hàn Nghệ nói: - Vậy không biết là người của ta đến cửa tìm bọn họ, hay là bọn họ chủ động đến Phượng Phi Lâu ta?
.- Cái này có gì khác nhau?
.- Khác nhau lớn lắm, nếu như là ta phái người đi moi tá điền của ông thì đương nhiên là ta sai. Nhưng bọn họ chủ động đến Phượng Phi Lâu ta, chuyện này thì ta không có cách nào, nếu như ông nhất định muốn trách
.Trong lúc nói Hàn Nghệ chỉ về phía Lý Sùng Giang, nói: - Thì trách bọn họ, chủ yếu là ta nhằm vào mấy người bọn họ, các ngươi đừng lườm, hành động này của ta chính là nhắm vào các ngươi, ta chỉ muốn moi tá điền của các ngươi, để cho các ngươi ôm ruộng đất của mình mà khóc! Ta sớm đã nói rồi, nếu các ngươi dám động đến Kim Hành của ta, các ngươi sẽ phải gánh hết trách nhiệm này.
.Triệu Húc thấy vậy vui vẻ cười ha ha, nhỏ giọng nói với đồng bạn của mình: - Có thấy không, ta không lừa các ngươi chứ, lúc đầu ở trong quân doanh, Đặc phái sứ này còn làm dữ hơn nhiều.
.Một người nói: - Ngươi cũng đừng vui sướng khi người gặp họa, ngươi tưởng là Triệu gia các ngươi cũng tránh được sao, xem chừng cũng có không ít tá điền đi rồi.
.Triệu Húc ngẩn người, thế này con mẹ nó đúng là lúng túng rồi đây, nhưng gã không dám đôi co với Hàn Nghệ, thực lực bày ra đó rồi, gã sớm đã chịu phục, thầm nghĩ, không phải chỉ là mấy tên tá điền thôi sao, lần này nếu không có hắn, e là ta còn bị giáng chức nữa.
.- Tiểu tử ngươi chớ đắc ý, ai thua ai thắng còn chưa chắc. Đám người Lý Sùng Giang nghiến răng nghiến lợi, hai mắt tóe lửa, hận không thể nuốt sống Hàn Nghệ được.
.- Láo xược!
.Vũ Văn Tăng Ni thấy ông ta đã ra mặt rồi, Hàn Nghệ vẫn dám phách lối như vậy, đúng là quá không nể mặt ông ta, không khỏi giận tím mặt nói: - Mấy vị này đều là danh môn vọng tộc, sao có thể để ngươi làm càn ở đây, hôm nay nếu ngươi không xin lỗi họ, ta cho ngươi biết tay.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Danh môn vọng tộc? Ngươi không nói thì suýt nữa ta đã quên rồi, chỉ vì mấy tên tá điền mà đến chỗ ta cãi vã ầm ĩ, chậc chậc, đúng là khiến danh môn mát mặt, ta cũng nói thật cho ngươi biết, xin lỗi là chuyện không thể nào, ta sẽ còn đối phó với bọn họ mạnh tay hơn nữa, còn về phần ngươi nói muốn cho ta biết tay, vậy bây giờ ta đứng đây, ngươi muốn đánh muốn giết thì tùy.
.Tiểu Dã mím môi, vẻ mặt khinh thường nói: - Không biết là ai đánh ai. Tiểu tử này còn ác hơn cả Hàn Nghệ một chút.
.Vũ Văn gia tuyệt đối là một lão quý tộc ở Quan Trung, năm đó Vũ Văn Thái lợi hại đến cỡ nào, kỳ hạ bát quốc trụ, tùy tiện lấy ra một người cũng đều là nổi tiếng, tổ tiên của Lý Trị, Lý Hổ cũng còn là thủ hạ của Vũ Văn Thái a, Vũ Văn Tăng Ni chưa từng chịu uất ức bậc này, bị một thằng nhóc con miệng hôi sữa cười nhạo, liền chuẩn bị cho thủ hạ Trảo Nha lên tiếp Hàn Nghệ một chút, một quân sư quạt mo bên cạnh vội vàng nói: - Lão gia, hiện tại hắn là Đồng trung thư Môn Hạ tam phẩm do bệ hạ khâm phong, ngài đừng trúng kế khích tướng của hắn.
.- Vậy thì sao! Vũ Văn Tăng Ni giận dữ trợn trừng hai mắt, cắn răng chỉ vào Hàn Nghệ, nói: - Ngươi tiểu tử ngươi có gan, chúng ta cứ đợi đấy!
.Nói xong liền nổi giận đùng đùng bỏ đi.
.Triều Đường vẫn là nước trọng luật pháp, hơn nữa chính trị văn minh, một Tân Thành huyện công không có thực quyền như ông ta, đừng nói đến ẩu đả với một Tể tướng mới tấn phong, cho dù là đánh một bách tính bình thường trên đường nhất định cũng sẽ bị tố cáo đến quan nha, Vũ Văn gia cũng không phải là không có chính địch, việc nên buộc tội thì vẫn phải buộc tội, năm đó không phải Chử Toại Lương cũng là mua vài mẫu ruộng của bách tính rẻ hơn so với giá thị trường, kết quả là đã bị Vi Tư Khiêm tố giác.
.Xem ra kịch hay sắp công diễn rồi! Hàn Nghệ thoáng hiện lên ý cười khó có thể nắm bắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận