Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 550.1: Muốn bắt tay hòa hảo

.- Đây không phải là lừa gạt sao?
.Lưu Nga thật sự là một câu nói trúng a!
.Nhưng không phải chính là lừa sao, kỳ thật cho tới bây giờ, Hàn Nghệ đều là đi theo đường lối của thiên môn, lừa dối qua, đương nhiên, ở hậu thế là lừa dối đám thổ hào ở địa khu Trung Đông, nên kế hoạch so với bây giờ phải chu đáo hơn, âm mưu còn chưa có bắt đầu, đã phải bày ra cả trăm vạn bố cục rồi, chỉ có điều kết quả sẽ phát sinh thay đổi, trước kia hắn là tiêu tiền đúng chỗ, thì cũng sẽ biến mất thôi, nhưng hiện tại không được, tiền muốn đúng chỗ, tức là dưới mông lại có một khoản nợ, không biến mất được thì kế hoạch cũng không còn chu đáo nữa, nên chỉ có thể dựa vào hai chữ --- Hàn Nghệ thôi.
.Quốc gia miễn kiểm sản phẩm.
.- Lừa gì chứ? Lưu tỷ, tỷ thật không biết nói chuyện a!
.Hàn Nghệ bị vạch trần, không khỏi buồn bực liếc nhìn Lưu Nga, nói: - Đây chỉ là một thủ đoạn buôn bán thôi, buôn bán ấy, không phải kiếm được chính là lỗ vốn, có người kiếm được thì khẳng định phải có người lỗ vốn rồi, đúng hay không?
.Lưu Nga bị lừa dối có chút hoảng hốt rồi.
.Hàn Nghệ khẩn trương nhảy qua đề tài này, nói tiếp: - Tang Mộc, hiện tại tài chính đã đầy đủ, ngươi nhanh chóng phát thưởng cuối năm đi, đến lúc đó mời từng công nhân viên của Phượng Phi Lâu chúng ta ăn một bữa ngon.
.Tang Mộc có chút buồn bực nói: - Còn --- mời bọn họ ăn a!
.Hàn Nghệ trợn mắt: - Tang Mộc, sao ngươi vẫn không rõ nhỉ, đây là một cách thể hiện thế lực, hiện tại chúng ta triển lãm ra mình thế lớn nhiều tiền, ta dám cam đoan, đám thương nhân kia nhìn đến chúng ta làm như vậy, tuyệt đối sẽ không lo chúng ta không trả được tiền nữa.
.Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa liên tiếp: - Tiểu Nghệ ca, trong cung phái người đến.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nhanh chóng bảo: - Việc này chờ ta trở lại rồi nói sau.
.Sau đó hắn nhanh chóng bước ra ngoài.
.Vẫn là tên béo lùn Trương Đức Thắng kia.
.- Trương Thiếu giám. Hữu lễ.
.Hàn Nghệ cười chắp tay.
.Trương Đức Thắng nhìn thấy Hàn Nghệ, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, nói: - Đặc phái sứ, ngươi ở nhà thì không còn gì tốt hơn rồi, chúng ta còn sợ ngươi không ở đây, đi thôi, bệ hạ truyền ngươi vào cung.
.- Vâng.
.Lưu Nga đột nhiên tránh ở phía sau gọi: - Hàn tiểu ca, ngươi có cần thay đổi một bộ quan phục hay không?
.Trương Đức Thắng cười ha ha bảo: - Không cần, không cần, Đặc phái sứ hình như đều chưa từng mặc quan phục vào cung đâu.
.Còn có quy củ này nữa?
.Hàn Nghệ xấu hổ cười.
.Trương Đức Thắng đưa tay nói:
.- Đặc phái sứ, xin mời.
.Hàn Nghệ cũng đưa tay: - Mời.
.Nhưng vừa mới đi tới cửa sân, Hàn Nghệ đột nhiên dừng lại, quay đầu đi, vẻ mặt thành thật bảo: - Trương Thiếu giám, ngươi nhớ lộn rồi, ta từng hai lần mặc quan phục vào cung đấy.
.Phía bắc cung Thái Cực có một sơn trì viên, bên trong trồng hoa nở rộ cả bốn mùa, mặc dù đã là cuối đông, nhưng bên trong vẫn có chim hót líu lo, núi giả san sát, nước chảy róc rách, cảnh sắc mê người.
.Bên trong một chỗ đình đài, có một vị thiếu phụ mỹ miều đang ngồi. Một tay chống lên chiếc cằm thon mịn, nhìn cảnh sắc trong viện. Suy nghĩ xuất thần.
.- Chiêu nghi, Hoàng gia Đặc phái sứ đến rồi.
.Một tỳ nữ đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở nàng.
.Võ Mị Nương hơi ngẩn ra, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Đức Thắng dẫn Hàn Nghệ đi tới, bèn nói:
.- Mời Hàn Nghệ vào đi.
.Không đợi Trương Đức Thắng thông báo, Võ Mị Nương đã mở miệng trước tiên.
.Tên tỳ nữ kia lập tức tiến lên. Trực tiếp mời Hàn Nghệ tiến vào.
.- Hàn Nghệ bái kiến Chiêu nghi.
.Hàn Nghệ đi đến trức mặt Võ Chiêu nghi, hơi hơi thi lễ, trong lòng lại khá là buồn bực, không phải nói là Lý Trị triệu kiến hắn sao, thế nào lại thành Nữ Đế rồi.
.Võ Mị Nương dường như nhìn thấu Hàn Nghệ đang suy nghĩ gì, bèn mở miệng: - Bệ hạ có việc nên vừa rời đi, tuy nhiên bệ hạ thật ra bảo ta hỏi ngươi một câu, ngươi mới trở thành Phó đốc sát có vài ngày, mà sao đã bắt đầu xin nghỉ phép rồi?
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Chiêu nghi, xin nghỉ phép chỉ là bề ngoài của sự việc thôi.
.Võ Mị Nương nghe vậy vui vẻ, hỏi lại: - Vậy chân tướng là gì?
.Hàn Nghệ nói: - Chân tướng chính là ta ở lại trại huấn luyện thì bất lợi cho việc huấn luyện của học viên đấy.
.Võ Mị Nương hiếu kỳ: - Chỉ giáo cho?
.- Nói ra thì rất dài dòng.
.Hàn Nghệ hơi hơi trầm ngâm, mới giải thích: - Nói đơn giản là thế này, chính là trong lòng các học viên e ngại ta, nếu ta ở đấy, bọn họ phải phân tâm đề phòng ta, bởi vậy không thể an tâm huấn luyện được.
.Võ Mị Nương cười dài nói: - Nghe ý tứ này của ngươi, thì việc ngươi làm Phó đốc sát là có cũng được mà không có cũng không sao ư.
.Thôi xin! Đây chỉ là vận động tập thể dục thôi a! Hàn Nghệ vội bảo: - Đương nhiên không phải, đợi cho bọn họ an tâm huấn luyện xong đoạn thời gian này, ta sẽ tiếp tục trở về, tiếp tục tra tấn, không, là tiếp tục huấn luyện bọn họ.
.Võ Mị Nương cười nói:
.- Nói cách khác, ngươi xin nghỉ phép, hoàn toàn là vì muốn tốt cho bọn họ ư.
.Hàn Nghệ gật đầu: - Đúng vậy, đúng vậy.
.- Những lời này không biết bệ hạ nghe được thì sẽ nghĩ thế nào đây.
.Võ Mị Nương cười hơi lắc đầu, giơ tay ra hiệu: - Ngươi ngồi đi.
.- Đa tạ.
.Hàn Nghệ ngồi xuống.
.Võ Mị Nương hơi hé môi, nhưng đột nhiên dường như lại nghĩ tới điều gì, nói: - Nhưng nếu như ngươi không ở đấy, thì ta đây làm cách nào để đại biểu bệ hạ đi thăm hỏi những học viên ở trại huấn luyện đây.
.Hàn Nghệ cười khổ: - Nếu như ta ở đấy, thì hiệu quả của việc Chiêu nghi đi thăm hỏi sẽ giảm bớt rất nhiều, những học viên kia hiện tại hận ta tận xương, ta sợ bọn họ sẽ hận lây sang người.
.Võ Mị Nương nghe vậy không biết nói gì.
.Hàn Nghệ lại nói tiếp: - Tuy nhiên xin Chiêu nghi cứ yên tâm, ta sẽ an bài chuyện này cho tốt.
.Võ Mị Nương hơi có chút thất vọng, nếu như có Hàn Nghệ cùng đi, thì trong lòng nàng sẽ an ổn một chút, dù sao thì chủ ý này là do Hàn Nghệ nghĩ ra đấy. Nhưng nàng cũng không muốn khiến cho người ta hận mình, nên cũng chỉ có thể như thế thôi, mặc kệ ra sao, thì chuyến này nàng không đi không được, bởi vì đây là một hành vi càng ung nhọt, mà hiện tại nàng lại rất muốn, đó chính là thay vào đó. Nàng lại nói: - Được rồi. À, ta còn nghe nói lúc này đây ngươi hủy bỏ cả ngày nghỉ?
.Hàn Nghệ gật đầu: - Đúng vậy, bởi vì dựa theo quy củ ngày thường, khi đến ngày cuối năm, sẽ mở chợ ba ngày ba đêm liên tục, mà trung gian lại chỉ cách nhau có bốn ngày, bởi vậy ta cùng thảo luận với Tổng đốc sát, quyết định hủy bỏ ngày nghỉ lần này.
.Võ Mị Nương hơi có chút kinh ngạc:
.- Hóa ra chuyện này còn do liên quan đến chợ đêm nha.
.Hàn Nghệ nói: - Đúng vậy! Không có bọn họ, chợ đêm sẽ yên tĩnh rất nhiều.
.Võ Mị Nương còn thực sự không ngờ đến điểm này, nàng cười khanh khách hỏi: - Vậy ngươi có tính là lợi dụng chức vụ cho việc riêng không?
.Hàn Nghệ bảo: - Chợ đêm cũng đồng dạng là công vụ a.
.Võ Mị Nương gật đầu, đột nhiên thu hổi ý cười: - Kỳ thật còn có một chuyện, ta muốn hỏi ý kiến của ngươi.
.Hàn Nghệ hỏi lại: - Có chuyện gì?
.Võ Mị Nương nói: - Mẫu thân của ta từng đi đến phủ Thái úy ba lần. Nhưng đều vô công mà về, xem ra bên phía mẫu thân của ta không thể thực hiện được rồi, ta cũng không nhẫn tâm bảo mẫu thân ta đi chuyến nữa, bởi vậy ta tính toán phái một người khác tiến đến.
.Không phải là ta đi! Hình như trừ ta ra, cũng không có ai khác nữa rồi. Nghĩ vậy nhưng Hàn Nghệ hỏi: - Không biết người này là ai?
.Võ Mị Nương nói: - Học sĩ của Hoằng Văn Quán, Hứa Kính Tông.
.- Hứa Kính Tông?
.Hàn Nghệ sửng sốt một chút. Đột nhiên kịp phản ứng lại, à, à, nhớ lần trước ở trại huấn luyện, thì có lão già này âm độc nhất, không ngờ lại là lão. Hắn bảo:
.- Ông ta ư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận