Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1340.2: Ta cũng nói lễ nghĩa

.- Bọn họ đang làm gì thế? Lý Trị hiếu kỳ nói.
.- Thần nghĩ có lẽ là bọn họ cắt tóc.
.Hàn Nghệ cảm thấy câu hỏi này thật sự rất ngu ngốc, rõ ràng đang cắt tóc, còn phải hỏi hắn nữa.
.Không ít tướng quân đều nhíu mày, đương nhiên bọn họ đã nghe qua về việc này, nhưng tóc ngắn này nhìn rất là khác loài, trái ngược truyền thống.
.Lý Trị cũng nói: - Không phải nói cắt tóc này chỉ là nghi thức, cắt một lần rồi sẽ không cắt nữa sao?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, việc này thật là oan uổng a, từ sau lần đó trở đi, Học viện quân sự chưa hề yêu cầu bọn họ cắt tóc. Nói xong, hắn lại nhìn về phía tổng giáo quan nói: - Chuyện này là thế nào?
.Tổng giáo quan kia nói: - Đây đều là học viên tự yêu cầu cắt, hơn nữa cắt tóc còn phải trả tiền, bọn họ cũng đồng ý cắt.
.- Vậy sao?
.Cao Khản dùng một ánh mắt hồ nghi nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu Cao tướng quân không tin, có thể đi lên mà hỏi, nếu như là Học viện quân sự yêu cầu cắt tóc, ta lập tức tự nhận lỗi từ chức.
.- Sao động một tí là khanh hô hào đòi từ chức thế?
.Lý Trị cau lông mày nhìn Hàn Nghệ, Tể tướng của ta giá rẻ như vậy à.
.Hàn Nghệ cười ngượng ngùng, nói: - Vi thần nói lỡ, xin bệ hạ thứ tội.
.Lý Trị khẽ hừ một tiếng, đi vào bên trong.
.Thợ cắt tóc kia thấy hoàng đế đến, sợ tới mức suýt thì cắt lên cổ, vội vàng đặt kéo xuống hành lễ. Học viên lúc này mới biết chuyện, cũng vội vàng lột vải trắng ra đi lên hành lễ.
.Tần Hoài Đạo lúc này mới phát hiện con trai Tần Tiếu của mình cũng ở trong đó, nói: - Tiếu Nhi, là ai bảo con cắt tóc?
.Tần Tiếu chớp chớp mắt, đương nhiên là bản thân gã muốn cắt, tóc này cắt đi thật sự là thoải mái rất nhiều, ai cũng không muốn để tóc dài lại nữa, dù sao thì trong lúc huấn luyện, ngày ngày đổ mồ hôi, nếu đây là búi tóc, ngày ngày gội đầu, đâu có nhiều thời gian như vậy, bây giờ lại đang là mùa đông, gội đầu không tiện, còn nếu không gội thì mình cũng sẽ bị ngất xỉu vì hôi hám mất. Học viện quân sự lại vô cùng chú trọng dáng vẻ, không thể ăn mặc giống như lưu manh được, nhưng cơ thể da tóc là cha mẹ cho, ông già hỏi như vậy thì không thể trả lời như thế, nói: - Hồi bẩm cha, việc huấn luyện ở trại huấn luyện này quá dày đặc, thời gian có hạn, nếu hài nhi chải đầu búi tóc thì không có thời gian ăn cơm nữa, chỉ có thể cắt thôi.
.Tần Hoài Đạo nhìn về phía Hàn Nghệ, dường như đang nói, ngươi đây có khác gì là ép người ta a!
.Hàn Nghệ lại nhìn về phía tổng giáo quan kia nói: - Ngươi huấn luyện thế nào, ngươi xem xem tìm cái cớ này, còn thành thục hơn cả mấy kẻ dân chợ búa nữa.
.Tổng giáo qua kia trực tiếp nhìn sang Tần Tiếu, tiểu tử ngươi không muốn sống rồi hả.
.Tần Tiếu đứng thẳng lưng theo phản xạ có điều kiện, kính một lễ, ánh mắt nhìn thẳng, nói: - Là tự con muốn cắt, bởi vì con cho rằng tóc ngắn thoải mái hơn một chút.
.Tần Hoài Đạo thấy vậy cũng có chút thương xót con trai mình, sợ run lên a.
.Hàn Nghệ lại nhìn về phía tổng giáo quan.
.Tổng giáo quan kia lập tức cao giọng nói: - Tần Tiếu bước ra khỏi hàng.
.- Vâng!
.Tần Tiếu bước nhanh đến phía trước.
.- Đến thao trường chạy mười vòng. Tổng giáo quan liếc mắt quát. Gã đã bị Hàn Nghệ tẩy não rồi, gã mặc kệ mấy người này, tiểu tử ngươi đã khiến ta mất mặt trước trước lão đại của ta, thì ngươi phải chết.
.- Vâng!
.Tần Tiếu không nói hai lời, chạy thẳng ra ngoài.
.Lý Trị cũng ngây ngẩn cả người, hoàng đế ta đây còn đứng ở đây, hình như bị phớt lờ rồi.
.Tần Hoài Đạo kích động chỉ vào tổng giáo quan kia, nói: - Thằng nhãi ngươi tại sao lại phạt con trai ta?
.Tổng giáo quan kia nói: - Hồi bẩm vị quan gia này, đây là nội quy trường của Học viện quân sự, không thể kiếm cớ, không thể nói dối, nếu không thì phải nhận trừng phạt.
.Tần Hoài Đạo lại nhìn về phía Hàn Nghệ, Hàn Nghệ thì lại nhìn các học viên còn lại nói: - Tại sao các ngươi cắt tóc?
.- Bởi vì tóc ngắn thoải mái hơn.
.Những học viên kia đồng thanh đáp lại.
.Khế Bật Hà Lực bọn họ thấy vậy, nghĩ thầm, ở đây thì tận lực giao tiếp với con trai của người khác, đừng nói chuyện với con trai của mình.
.Lý Tích cười ha hả nói: - Đúng là quân lệnh như núi a! Ngoài nghề xem nào nhiệt, ngoài trong nghề trông cửa nói.
.Lý Trị cười ha hả nói: - Tốt! Tốt! Tốt!
.Các tướng quan còn lại cũng đều cảm thấy rất mới lạ, đây là huấn luyện ra cái gì, Thập lục vệ quân cũng không có nghiêm khắc như thế, nhưng là tướng quan mà nói, bọn họ đều vô cùng thích, đây mới là tố chất mà một sĩ binh nên có.
.Tần Hoài Đạo buồn bực, hoàng đế và Tư Không đều nói tốt, ông ta còn có thể nói gì, không ngờ rằng mình thuận miệng hỏi một câu, vậy mà lại đẩy con trai mình xuống hố.
.Đúng lúc này, một giáo quan chạy vào, nói nhỏ mấy câu bên tai tổng giáo quan. Tổng giáo quan nghe xong, lại nói nhỏ với Hàn Nghệ: - Phó viện trưởng, trận đấu bên kia đã kết thúc, ở đây lát nữa có thể sẽ rất loạn, ngài xem
.- Ta biết rồi! Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói: - Đợi sau khi trận đấu kết thúc, bảo bọn họ sau một nén nhang đến thao trường tập trung, để bệ hạ kiểm duyệt. Ngoài ra, ta cũng có mấy chuyện muốn dặn dò.
.- Vâng! Tổng giáo quan kia lập tức đi ra ngoài.
.Hàn Nghệ lại nói với Lý Trị: - Bệ hạ, trận đấu bên kia đã kết thúc, lát nữa nơi này có thể sẽ khá hỗn loạn, hay là bệ hạ di giá đến đại sảnh trước, thần đã căn dặn các học viên kia sau một nén nhang tập hợp ở thao trường, để cho bệ hạ và các vị tướng quân kiểm duyệt thành quả huấn luyện mấy tháng gần đây của bọn họ.
.Lý Trị gật gật đầu.
.Thế là một đám người lại đi ra phía bên ngoài, nhưng khi vừa mới đi đến chỗ ngã ba, chuẩn bị đi theo con đường nhỏ lát đá cuội đến đại đường, chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân như sấm dậy.
.Đám người Lý Trị, Lý Tích không khỏi đều dừng lại, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy các học viên kia tràn về phía ký túc xá như điên cuồng, cứ như là đang thi chạy bộ vậy, nhưng lại ngay ngắn trật tự, không có bất cứ sự tranh giành nào.
.May mà chuồn sớm, nếu không thì có thể sẽ xuất hiện sự cố giẫm đạp mất. Khóe miệng Hàn Nghệ hơi lộ ra một nụ cười khổ.
.Dương Tư Nột khỏ hiểu nói: - Không phải bọn họ ở thao trường sao? Sao còn chạy về ký túc xá. Không phải ngươi bảo tập hợp ở thao trường sao, vậy thì cứ tập hợp luôn đi là được rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là bởi vì ở trong tư tưởng Nho gia, áo mũ chỉnh tề cũng là cấp bậc lễ nghĩa. Bởi vậy bọn họ còn phải rửa mặt, thay y phục, sau khi mặc chỉnh tề, mới có thể đi tập hợp.
.Toàn bộ nội quy của Học viện quân sự là từ tư tưởng Nho gia, bất luận điều nào cũng có thể lấy lời của thánh nhân để giải thích. Không phải các ngươi cứ hay nói ta ly kinh phản đạo sao, lần này ta đã cho các ngươi cả một tư tưởng Nho gia, xem các ngươi còn nói thế nào.
.- Thế có đến kịp không?
.Một tướng quân lúng túng nói.
.- Việc này không liên quan đến ta.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói.
.Tướng quân kia không nói được gì, ngươi làm phó viện trưởng này cũng thật nhẹ nhàng a!
.Lý Trị cười ha hả, cũng không lên tiếng, tiếp tục đi lên phía trước. Đi vào trong đại đường, vừa mới đặt mông ngồi xuống, trà còn chưa kịp đặt xuống, tổng giáo quan kia đã đi vào, nói: - Bệ hạ, đội ngũ đã tập hợp xong, bệ hạ có thể bất cứ lúc nào.
.- Nhanh như vậy?
.Lý Trị trợn tròn hai mắt, chỉ cảm thấy không thể tin nổi, y đã từng thấy tốc độ tập hợp của Trại huấn luyện hoàng gia, hiển nhiên ở đây còn nhanh hơn Trại huấn luyện hoàng gia nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận