Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1150.2: LÀM CHÚT CHUYỆN LỚN

.Uất Trì Tu Tịch đang định mở miệng thì Trình Xử Lượng lên tiếng: - Ta không có thời gian giải thích với các ngươi, đêm nay do Bổn cảnh ti đích thân dẫn đội, giờ Tuất một khắc xuất phát, giờ Hợi động thủ, tang vật cũng phải lấy cho được. Tiếp theo do Đặc phái sứ an bài kế hoạch cụ thể.
.Trình Xử Lượng là con ma cờ bạc, y biết giờ Hợi là giờ cao điểm đánh bạc, đại khái là khoảng chín giờ tối.
.Hàn Nghệ đã một ngày nay không lộ diện, cụ thể là làm những gì rồi? Chính là đi do thám sòng bạc, hôm qua sở dĩ hắn không đồng ý là vì hôm qua không có cơ hội đột kích, cảnh sát hoàng gia đều đã về cả rồi, thời đại này cũng không có điện thoại, hắn lại sợ lộ tin tức, bởi vậy nên không biểu lộ ra, hôm nay liền đi tìm hiểu, bởi vì hắn trưởng quản Hộ Bộ, muốn thăm dò mấy tin tức này rất đơn giản.
.Bản đồ thành Trường An trải ra, Hàn Nghệ liền bắt đầu an bài nhân viên, việc này thật sự là quádễ an bài, bởi vì Trường An chính là một hình vuông, kết cấu không có gì khác biệt với bàn cờ, tương đối chặt chẽ, bởi vậy bản đồ Trường An vô cùng tường tận chi tiết, điều này giúp đỡ rất lớn cho Hàn Nghệ. Hàn Nghệ chỉ cần điểm danh tiểu đội nào đột kích bên trong phường nào là được rồi.
.Mệnh lệnh vừa xuống, tiểu đội trưởng liền lĩnh lệnh ra ngoài, triệu tập đội viên, truyền mệnh lệnh đột kích.
.Cảnh sát hoàng gia nghe thấy vậy hưng phấn dị thường, họ cũng muốn được thể hiện thân thủ, dù sao thì ở trại huấn luyện cũng đã học được rất nhiều.
.Giờ Tuất một khắc, cửa lớn Cục Dân An mở ra, Trình Xử Lượng đích thân dẫn đội, tất cả cảnh sát hoàng gia xuất động, trong tứ đại cự đầu, chỉ có Trưởng Tôn Diên ở lại, bởi vì họ biết đêm nay chắc chắn gặp được một vài công tử có lai lịch, bắt buộc phải là bọn họ đích thân ra mặt áp trận.
.Nhưng cũng phải nói lại, bắt bạc trong thành Trường An, nhất là vào ban đêm, thì đúng thật là quá dễ bắt, bởi vì đã đóng kín lại rồi, tại sao bọn chúng dám ở bên trong đánh bạc, bởi vì cũng là đóng kín, nhất định là phải một bắt một.
.Phía trên cửa lớn Tượng Hòa Phường có một gian phòng nhỏ, bên trong có một người đang ngồi uống rượu ăn thịt chín một mình, người này chính là người gác cửa, trước kia là tuần tốt, hiện tại đã giải tán tuần tốt rồi, nhưng cảnh sát hoàng gia không thể gác cửa, cũng không có nhiều người như vậy, vì thế Hàn Nghệ đã mời một vài người trong đám tuần tốt sang gác cửa, nhưng không hề lệ thuộc quân đội, mà là lệ thuộc cảnh sát hoàng gia!
.Nhưng người gác cửa của Tượng Hòa Phường, đó là công việc béo bở, bởi vì bên trong Tượng Hòa Phường có sòng bạc lớn nhất, thậm chí phường này chính là vì nó mà nổi tiếng, nhưng toàn đánh bạc vào buổi tối, bên ngoài lại cấm đi lại ban đêm, có người phải chui qua lỗ chó để đi, nhưng con cháu quý tộc thì chắc chắn sẽ không chui, dĩ nhiên bọn họ đi cửa chính, vậy thì kiểu gì cũng phải cho người gác cửa chút lợi ích gì đó chứ.
.Cộc cộc cộc!
.Tiếng đập cửa rất nhỏ.
.Người gác cửa mắt sáng lên, khẩn trương đứng dậy mở cửa, tám chín phần là người đánh bạc đến đây mà, hai ngày gần đây cực thịnh, cảnh sát hoàng gia chú ý vào sách lược tinh binh, nhân lực không nhiều, nhân viên tuần tra buổi tối lại càng ít, khả năng bị bắt vì vi phạm lệnh cấm giảm đáng kể, bởi thế nên hai ngày qua rất nhiều người đến.
.Cửa vừa mở, chỉ thấy một đám người đang đứng ngoài cửa, gã ta sợ tới há miệng, tốc độ cực nhanh, vội vàng dang tay che lối đi, Uất Trì Tu Tịch trực tiếp một tay ấn gã ta vào tường, thấp giọng nói: - Câm miệng!
.Người nọ sợ hãi gật đầu lia lịa.
.Sau đó Độc Cô Vô Nguyệt bước vào, nói: - Văn Quý canh ở đây, những người khác theo ta!
.Bởi vì sòng bạc này lớn nhất, thành thử ra Độc Cô Vô Nguyệt tự mình dẫn đội.
.Hai mươi cảnh sát hoàng gia lặng lẽ tiến vào bên trong phường, đến một gian phòng lớn ở chính giữa nhất, sòng bạc không bao giờ giáp cạnh tường phường, vì sợ bên ngoài nghe thấy, thông thường đều là ở chính giữa, lưng dựa vào ngõ thối.
.Chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, từng âm thanh huyên náo truyền tới.
.Độc Cô Vô Nguyệt đưa tay ra hiệu, Uất Trì Tu Tịch tung một cước vào cửa, ầm một tiếng lớn, cửa gỗ đổ ầm xuống, bụi tung lên, đây không phải là đá ra, mà là trực tiếp đá đổ sập.
.Các cảnh sát hoàng gia còn lại lập tức xông vào.
.- Chúng ta là cảnh sát hoàng gia, tất cả đứng im!
.Hô xong mới nhìn rõ, trong phòng có tầm ba bốn mươi người vây tụ cạnh các chiếu bạc lớn nhỏ mặt, ai nấy đều đỏ bừng. Đối mặt với việc xông vào đột ngột của cảnh sát hoàng gia, vẻ mặt đều là kinh người, mờ mịt vô tri nhìn cảnh sát hoàng gia.
.Dù sao cũng không quen lắm a!
.Nếu ngươi nói là cấm quân đến, nhất định là sợ đến tán loạn a!
.Cảnh sát hoàng gia là cái gì?
.Đến đây để làm gì?
.Chúng ta bài bạc thì có liên quan gì đến cảnh sát hoàng gia?
.Đều là những vẻ mặt kiểu này!
.Dù sao thì cũng là chưa thích ứng với cảnh sát hoàng gia, mới xuất hiện có hai ngày, ai cho là nghiêm túc?
.Đột nhiên, một người nhảy khỏi chiếu bạc, rồi cả người lao tới hướng cửa sổ, bịch một tiếng, phá cửa sổ mà ra, nhưng cảnh tượng sau đó làm người ta khiếp sợ không thôi, nhìn y phá cửa ra ngoài rồi, nhưng người này vẫn còn trên không trung, vẫn chưa rơi xuống, lại nhìn y bay vào trở lại, người này biết phép thuật sao?
.Một tiếng bịch vang lên!
.Thấy người nọ ngã rầm lên chiếu bạc, kêu lên một tiếng, rồi lập tức ngất đi.
.Chỉ thấy một cái bóng lạnh lùng ngoài cửa sổ, không phải Độc Cô Vô Nguyệt thì còn có thể là ai!
.- Hừ! Dám biểu diễn công phu trước mặt Độc Cô Cảnh trưởng của chúng ra, đúng là muốn tìm cái chết! Uất Trì Tu Tịch vung tay nói: - Bắt lấy tất cả!
.- Rõ!
.Cho đến lúc này, đám con bạc mới phản ứng lại, biết rằng đám người này đến bắt mình. Nhưng đã quá muộn, cảnh sát hoàng gia đã bao vây bắt chúng, tay cầm cây đại đao sáng choang, đây cũng không phải là đạo cụ. Kỳ thực cảnh sát hoàng gia cũng chỉ một nửa số người có tư cách mang đao, nhưng là nhiệm vụ khẩn cấp thì có thể, bởi người ít, nếu không mang vũ khí thì sợ không trị nổi bọn họ.
.Cộng thêm cảnh tưởng hãi hùng vừa rồi, có ma mới biết bên ngoài còn bao nhiêu người đang mai phục nữa, ai cũng không dám hànhđộng thiếu suy nghĩ.
.- Tu Tịch, tại sao ngươi muốn bắt ta? Một tên công tử trang phục tơ lụa hoa hòe kêu lên, hiển nhiên là quen biết Uất Trì Tu Tịch.
.Uất Tịch Tu Tịch nói: - Luật lệ Đại Đường ta nghiêm cấm đánh bạc rõ ràng như thế, các người chống lại luật pháp, còn dám hỏi chúng ta tại sao bắt các ngươi?
.Phía đông thành, Thường Lạc Phường, chỉ từ cái tên phường này cũng có thể đoán ra phần nào, chỗ này thông thường đều là con cháu dòng dõi quý tộc tới đây đánh bạc, cách Bình Khang Lý không bao xa, thắng tiền rồi thì trực tiếp tới Bình Khang Lý, đây đều là lối mòn.
.Trong đêm đen như mực, thấy một người vội vội vàng vàng chui qua lỗ chó ở góc tường, thân thể này mới cúi xuống, bỗng một bàn tay túm sau gáy y, lôi y đứng dậy: - Hứ! Ngươi còn muốn chạy?
.- Nhị đệ?
.- Đại đại ca!
.Vi Phương nhìn người trong tay gã, cả người ngây dại, người này chính là đại ca Vi Quý của gã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận