Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1239: Ác nhân tự có nữ nhân hành hạ

.Chờ bao nhiêu lâu cuối cùng cũng đợi đến hôm nay! Trông mong bấy lâu cuối cùng giấc mộng cũng thành thật.
.Một câu hát này có thể đồng thời dùng để hình dung tiếng lòng của Hàn Nghệ và Nguyên Ưng, tuy rằng bọn họ đều có mục đích riêng.
.Bịch bịch bịch!
.Nguyên Ưng kích động vạn phần thậm chí còn chê cái thang gỗ kia quá luẩn quẩn, trực tiếp bật nhảy một cái kiểu Thành Long, nhưng còn nhanh hơn Thành Long nhiều, hai ba bước đã nhảy lên đến lầu hai. Hàn Nghệ nhìn mà ngây người, há hốc miệng, trong cổ họng phát ra một tiếng trầm đục.- Ngươi ngươi nói là nói ngươi nghĩ được cách có thể khiến ta bay rồi hả?
.Hàn Nghệ gật gật đầu!
.Nguyên Ưng mừng rỡ, một bước tiến lên, túm lấy hai tay Hàn Nghệ nói: - Thật sao? Ngươi đừng có lừa ta!
.- Ai ui! Buông tay, tay ta sắp gãy rồi!
.Hàn Nghệ lập tức kêu lên.
.Tay ngươi sao gãy được a! Nguyên Ưng lập tức buông tay, nói: - Xin lỗi, xin lỗi! Ngươi ngươi không sao chứ!
.Nói xong, ông ta lại vươn tay ra.
.- Ông đừng đụng vào ta!
.Hàn Nghệ khẩn trương bảo ông ta dừng lại.
.- Không đụng, không đụng!
.Nguyên Ưng giơ cao hai tay, ngây ngốc cười ha hả.
.Hàn Nghệ dám thề với trời, hắn chưa bao giờ thấy Nguyên Ưng nghe lời như vậy.
.- Không biết
.Nguyên Ưng xoa xoa tay, vẻ rất là ngượng ngùng.
.Hàn Nghệ vỗ vỗ bàn, nói: - Ông tự xem đi!
.Nguyên Ưng định nhãn nhìn, chỉ thấy trên bàn để một miếng vải trắng, kinh ngạc nói: - Thứ này có thể bay?
.Đầu ông ta có phải là bã đậu không! Hàn Nghệ bực bội nói: - Đây là bản thiết kế trang bị máy bay ta phát minh.
.- Ban thiêt kê! Ồ ồ ồ! Đúng đúng đúng, ban thiêt kê!
.Hôm nay Hàn Nghệ chính là thần của Nguyên Ưng, chủ của Nguyên Ưng, bất kể Hàn Nghệ nói gì, ông ta cũng sẽ không tức giận, vội vàng ngồi xuống, cầm bản thiết kế lên xem, một trang bị hình tam giác hết sức đơn giản, theo Nguyên Ưng thấy thì hơi giống chim, nhưng thật ra chính là cánh bay lượn1.
.(1: Hang-gliding (bay lượn với cánh diều) là một môn thể thao mạo hiểm xuất hiện từ cuối thế kỉ XIX, trong đó người chơi sẽ được gắn một bộ cánh làm bằng những vật liệu nhẹ như nhôm và composite)
.Hàn Nghệ cũng không thể làm ra một cái máy bay thật cho ông ta được.
.Nguyên Ưng thấy rất đơn giản, nhưng cũng không dám nói không tốt, nói: - Ngươi nói cho ta nghe, thứ này bay thế nào?
.Hàn Nghệ ngồi xuống, giảng giải nguyên lý máy bay này cho ông ta.
.Kỳ thật Nguyên Ưng nghe không hiểu lắm, ông ta thích hoang dã, đối với mấy chuyện kiểu nguyên lý này, ông ta sẽ không chú tâm, nhưng thấy Hàn Nghệ nói rõ ràng như vậy, ông ta mừng rỡ như điên, suýtn ữa đã chảy nước miếng, đợi Hàn Nghệ vừa nói xong đã nói: - Ngươi định khi nào đưa ta đi bay?
.Hàn Nghệ nói: - Đợi đến mùa thu
.- Vì sao phải đợi đến mùa thu, bây giờ không được sao?
.- Đầu tiên, cánh bay lượn này vẫn đang trong quá trình chế tác, còn phải cần một chút thời gian, ông đừng thấy đơn giản, dù sao cũng là phải lên không trung, nhất định phải vô cùng chắc chắn, chế tác không phải dễ dàng như vậy. Tiếp theo, thứ đồ chơi này cần đến gió, gió thu là thích hợp nhất, dù sao thì mùa thu cũng sắp đến rồi, ông hà tất phải nóng vội nhất thời, đến lúc đó ta sẽ đích thân thị phạm cho ông và chở ông bay lượn trước, đảm bảo ông sẽ vui sướng bay lượn trên không trung!
.- Được!
.Nguyên Ưng vỗ bàn một cái, nói: - Không hổ là muội phu của ta, tốt lắm, nào nào nào Hic, sao không có rượu thế!
.Ta không đi lừa người, thật là phúc của người đời a! Hàn Nghệ nói thầm một tiếng, dửng dưng nói: - Ta tưởng Nguyên bảo chủ ông nghe xong sẽ đi luôn.
.- Ta là người thế lợi như vậy sao! Nguyên Ưng hưng phấn nói: - Hôm nay ta nhất định phải cạn một chén với ngươi, mau bảo người lấy rượu đi.
.Hàn Nghệ cực kỳ không tình nguyện đứng dậy, sai người ta lấy rượu.
.Chẳng bao lâu rượu đã được mang lên.
.Nguyên Ưng giành lấy vò rượu, liền đích thân rót cho Hàn Nghệ một chén, lại rót cho mình một chén.- Ta cạn trước làm kính!
.Nói xong, liền uống một hơi cạn sạch.
.Khóe miệng Hàn Nghệ hơi nhếch lên, nâng chén lên, cũng uống một hơi cạn sạch.
.- Cạn thêm chén nữa!
.Cho dù bây giờ có lấy nước cho Nguyên Ưng uống, ông ta cũng sẽ cảm thấy vị ngon hợp miệng.
.Hàn Nghệ cụng chén với ông ta một cho có lệ.
.Rượu vừa mới vào bụng, chợt nghe thấy bên dưới có người gọi: - Hàn đại ca.
.Hàn Nghệ đứng dậy, nói:
.- Tiểu Dã, sao thế?
.Tiểu Dã chỉ nhìn hắn.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nói với Nguyên Ưng: - Nguyên bảo chủ, ta có chút việc, hôm nay e là không thể cùng ông tận hứng rồi.
.- Không sao, không sao!
.Nguyên Ưng không hề để ý, đứng dậy, một tay khoác lên vai Hàn Nghệ, bộ dạng có vẻ rất thân thiết, nói: - Hôm khác sau khi chúng ta bay, chúng ta lại xuống một trận thoải mái, không say không về.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, từ đầu đến cuối, biểu hiện đều rất lãnh đạm.
.Nguyên Ưng đều nhìn thấy, chỉ tự cười, ông ta chỉ mong có thể bay, những việc còn lại đều chẳng sao cả.
.Hai người cùng đi xuống cầu thang, ra đến cửa sau, vừa hay một cơn gió thoảng qua, Nguyên Ưng bỗng nhiên chớp chớp mắt, lại lắc lắc đầu, giơ tay về phía Hàn Nghệ đang đi lên phía trước.- Hàn Nghệ, rượu này của ngươi
.Bịch!
.Nói được nửa câu, ông ta đã đột nhiên nằm sấp xuống.
.Hàn Nghệ xoay người lại, vội vàng đi đến bên cạnh Nguyên Ưng, nói: - Nguyên bảo chủ, Nguyên bảo chủ, ông sao thế? Lại dùng tay đẩy đẩy, sau đó vội quay sang Tiểu Dã nói: - Tiểu Dã, đệ còn không mau gọi lang trung. Nhưng mắt phải nháy một cái, Tiểu Dã ồ một tiếng, lập tức đi ra phía ngoài. Đây đương nhiên đều là thăm dò, dù sao thì Nguyên Ưng cáo già giảo hoạt, Hàn Nghệ cũng không dám làm bừa, sau mấy lần thăm dò, thấy Nguyên Ưng vẫn nằm không nhúc nhích, cuối cùng Hàn Nghệ cũng yên tâm, cười ha ha nói: - Ngươi không ngờ chứ gì, thật ra trang bị máy bay này, ta sớm đã nghĩ đến rồi, vẫn luôn đợi đến hôm nay, chính là vì khiến ngươi nằm trước mặt ta. Hừ hừ! Tiếp theo thì chơi vui rồi.
.- Ưm
.Nguyên Ưng dường như đã nằm mơ một giấc mơ rất nhiều, chợt thấy trong tay một mảng nhẵn nhụi, ông ta không khỏi nhẹ nhàng sờ sờ, còn phát ra vài tiếng rên rỉ.
.Bỗng nhiên, ông ta dường như ý thức được điều gì đó, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy một nữ tử trần như nhộng đang nằm trên ngực ông ta, đang ngủ say.
.Nguyên Ưng cũng không phải là chim non, tự trấn định lại, chỉ là chớp chớp mắt, lại hết sức cẩn thận nghiêng đầu sang, muốn nhìn rõ dáng vẻ của nữ tử này. Trong nháy mắt, ánh nến chập chờn, mấy bóng người lắc lư trên tường trước mặt ông ta, ông ta quay phắt đầu lại, chỉ thấy năm thiếu phụ trẻ tuổi đang đứng bên giường, nhìn ông ta không nói một lời, có ba người mắt rưng rưng, mặt đầy ủy khuất, còn có hai người thì lại mây đen dầy đặc, sấm sét vang dội!
.- Á!
.Nguyên Ưng đột nhiên hoảng hốt kêu lên.
.- Sao thế?
.Nữ tử nằm trên ngực ông ta cũng tỉnh dậy, vừa thấy còn có năm người đứng trong phòng cũng hét lên.
.- Nguyên Phi ngươi giỏi!
.Một thiếu phụ trưởng thành kiều mị trong số đó nghiến răng nghiến lợi nói: - Ngươi vứt bỏ chúng ta thì cũng thôi đi, bây giờ gọi chúng ta đến, nhưng lại nhục mạ chúng ta như vậy, ngươi coi chúng ta thành cái gì.
.Một thiếu phụ dáng người nhỏ nhắn yêu kiều nhưng không mất đi vẻ tròn đầy giậm chân nói: - Nguyên lang, chàng thật là quá đáng.
.- Hiểu lầm, hiểu lầm!
.Nguyên Ưng cả người đều mơ hồ, nói: - Hồng Mai, Linh Lung, ta cũng không biết đây là có chuyện gì.
.Thiếu phụ cao gầy nhất trong đó nghiến răng nghiến lợi nói: - Hôm nay nếu không giết kẻ phụ lòng người này, tương lai không biết có bao nhiêu nữ nhân sẽ bị hủy trong tay ngươi.
.Nàng ta nói xong liền rút trường kiếm ra, soạt một kiếm, đâm về phía Nguyên Ưng.
.- Mộ!
.Nguyên Ưng một tay túm chăn lên chặn lại, hô lớn: - Mộ Vân, nàng nghe ta giải thích a!
.- Á!
.Ông ta vừa dứt lời, lại nghe thấy một tiếng thét chói tai.
.Chỉ thấy nữ tử kia hai tay che ngực, kinh hoảng kêu lên.
.Bốn thiếu phụ còn lại vừa thấy nữ tử trần như nhộng này, dáng vẻ bình thường, thân hình bình thường, lại càng tức muốn chết, ào ào rút kiếm đâm về phía Nguyên Ưng.
.Nếu Nguyên Ưng biết có ngày hôm nay, nhất định sẽ không dạy võ công cho họ.
.Nữ tử trần như nhộng kia sợ đến mức căn bản chẳng màng đến gì nữa, tiện tay mò lấy một cái áo, che lên ngực, vừa lăn vừa bò chạy ra cửa.
.Nguyên Ưng căn bản là không chú ý đến cô ta, không những phải né tránh công kích của năm nữ nhân này, còn phải che thân dưới, ông ta còn không thể trả đòn, may mà tên này là một kẻ biến thái, lấy chăn đệm làm vũ khí, vừa phòng ngự, còn có thể che chắn thân dưới.- Mộ Vân, nàng dừng tay đã, nghe ta giải thích a! Đây là có người muốn hại ta, Hàn Nghệ, nhất định là tên khốn khiếp Hàn Nghệ đó. Ai ui! Ta xin các nàng đó, nghe ta giải thích a!
.Mà ở trên lầu hai đối diện phòng này, một nam một nữ đang đứng đó, chăm chú nhìn đao quang kiếm ảnh trong phòng.
.- Phu quân, đao kiếm không có mắt, hay là chúng ta đi ngăn cản bọn họ đi!
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn mà rất nóng lòng.
.Đừng a! Ta đang xem đến nghiện rồi! Hàn Nghệ vội nói: - Đưng đưng đừng! Với thân thủ của Nguyên bảo chủ, không thể nào làm ông ta bị thương được, mà mấy thiếu phụ này vừa nhận được thư của chúng ta gửi đã lập tức chạy đến, có thể bọn họ hết sức thích Nguyên bảo chủ, bọn họ cũng sẽ không nỡ hạ sát thủ đâu, nàng xem nàng xem, Nguyên bảo chủ một mực né tránh, bởi vậy sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào đâu, cũng nên cho ca nàng chịu chút giáo huấn đi.
.Nói xong, hắn lại vẻ mặt buồn bực nói:
.- Mẫu Đơn, ta thấy mấy nữ nhân này, luận dung mạo, luận hàm dưỡng đều là người vạn dặm mới tìm được một, hơn nữa vừa nhìn đã thấy là người xuất thân gia đình giàu có, sao họ lại thích ca nàng chứ!
.Nguyên Mẫu Đơn không vui liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, dường như nói, ca ta kém cỏi lắm sao? Thản nhiên nói: - Ta không biết.
.Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức hiểu được nói: - Không phải ta nói ca của nàng không tốt, chỉ là tính cách của ca nàng
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ta đã nói không biết rồi.
.- Dược, coi như ta chưa nói!
.Hàn Nghệ lại quay đầu nhìn vào trong, chỉ thấy thấy âm thanh bịch bịch bộp bộp, trong thoáng chốc, hắn dường như thấy được Tiêu Vô Y, Nguyên Mẫu Đơn, Dương Phi Tuyết khua trường kiếm, không khỏi khẽ run rẩy, thật muốn sống chung sao, ta không có thân thủ của Nguyên Ưng a!
.Không gian chật hẹp trong phòng, khiến Nguyên Ưng chật vật né tránh, nói: - Mộ Vân, các nàng đủ rồi, nếu còn không dừng tay, ta sẽ trả đòn đấy.
.- Vậy thì thật tốt quá! Hôm nay không phải ngươi chết, chính là ta vong!
.- Các nàng đúng là điên rồi!
.Nguyên Ưng đột nhiên liếc xéo ánh mắt, thình lình một tay ném cái chăn ra, vừa hay che khuất tầm nhìn của năm nữ, ông ta túm lấy quần của mình lên cực nhanh, nhảy một cái đến chỗ cửa sổ, lộn một vòng trên không trung đã mặc quần vào rồi, thuận thế hai chân đạp vào cửa sổ, động tác này chỉ sợ cũng chỉ có ông ta có thể chơi được.
.Một tiếng rầm vang lên.
.Cửa sổ lúc này chia năm xẻ bảy, vỡ tan tành.
.Nguyên Ưng chân trần chạm đất, cũng chẳng thèm nhìn xung quanh, giữ vững cơ thể một cái liền chạy, nhưng cũng chưa chạy được hai bước đã thấy có ba bóng người thấp thấp đứng trước mặt, là ba đứa trẻ!
.- Nhóc con! Mau tránh ra!
.Nguyên Ưng vội vàng kêu lên.
.Chỉ nghe một giọng nói non nớt: - Ông chính là cha ta?
.Nguyên Ưng vội khựng lại, suýt nữa đã cắn phải lưỡi: - Ngươi nói cái gì?
.Lại nghe thấy một giọng nữ non nớt nói: - Ta tên là Nguyên Linh Nhi, ông là cha ta sao?
.Lúc này lại nghe thấy trong phòng truyền đến từng tràng tiếng khóc.
.Nguyên Ưng quay đầu lại nhìn vào trong phòng, lại nhìn ba đứa trẻ này, bỗng nhiên giơ hai nắm đấm lên dùng sức nện vào đầu mình một cái, sau đó đặt mông ngồi phịch xuống, hai tay che mặt, hơi thở phì phò.
.Bé gái kia lại nói: - Ông vẫn chưa trả lời chúng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận