Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 942.1: Bị dọa cho nhảy dựng lên

..
.Nếu nói về giao tình của Hàn Nghệ và Trình Giảo Kim, vậy thì vẫn phải có, tuyệt không phải đối thoại nhạt nhẽo như vậy.
.Nhưng một năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, Vương Hoàng Hậu, Tiêu Thục Phi bị hỏa thiêu chết, Chử Toại Lương bị giáng chức, Trưởng Tôn Vô Kỵ thoái vị, tập đoàn Quan Lũng thiếu chút nữa bị tiêu diệt toàn bộ.
.Mà khi ban đầu khi Lý Trị đăng cơ, là Trình Giảo Kim lãnh binh bảo vệ kinh thành, khi giữa ông ta và Trưởng Tôn Vô Kỵ có cùng chung lợi ích chính trị, thì đương nhiên là ở cùng một cánh, bộ hạ của ông ta nhất định là Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể tin tưởng được, cũng chính là bộ hạ của ông ta gần như đều là người của tập đoàn Quan Lũng, vậy bọn chúng có thể đối xử tốt với Hàn Nghệ sao?
.Hiện giờ là thời kì giao chiến trực diện mấu chốt, Trình Giảo Kim nhất định đứng ở một bên với thuộc hạ của mình, nếu như ông ta cùng Hàn Nghệ thân thiện quá mức, thì thuộc hạ của ông ta nhất định sẽ vô cùng khó chịu, ông ta nhất định kéo giãn khoảng cách với Hàn Nghệ.
.Trong lòng Hàn Nghệ hiểu rõ, vì vậy cũng không có cảm thấy cái gì ngoài ý muốn, Trình Giảo Kim lại đem bộ hạ của mình tiến vào.
.Bọn Bùi Hành Kiệm tiến vào, ai nấy mặt tràn đầy oán hận.
.Trình Giảo Kim đưa tầm mắt nhìn qua, nói: - Lão phu đã cùng tiểu tử kia nói chuyện, hắn cũng đồng ý bỏ qua chuyện cũ, nhưng cấm không được xảy ra những chuyện tương tự nữa, hậu quả của chuyện này, tin rằng trong lòng các ngươi đều rõ ràng.
.Thực ra Hàn Nghệ làm như vậy, chính là cho Trình Giảo Kim một cơ hội áp chế những tướng lĩnh này, nếu không, cả ngày bọn họ sẽ chỉ nghĩ đến việc làm sao để giáo huấn Hàn Nghệ.
.Một đám tướng lĩnh nhìn nhau ngơ ngác
.Bùi Hành Kiệm đột nhiên đứng ra nói: - Đại tổng quản, ty chức có một câu không nói không được. Việc này tuy là Triệu Húc thêu dệt chuyện trước, nhưng Hàn Nghệ cũng không phải người lương thiện, kẻ nịnh bợ này gian xảo dối trá, xu nịnh ton hót, kết bè kết đảng, bài trừ dị kỷ, hắn còn nhỏ tuổi mà đã có tâm kế như vậy, nếu được trọng dụng chỉ sợ sẽ trở thành đại họa của Đại Đường ta.
.Lại có một người nói: - Hành Kiệm nói không sai, hiện giờ bệ hạ tin mù quáng người này, chúng ta không lời nào để nói, nhưng mà mạt tướng thật sự là không có cách nào tha thứ, hắn tới đây cướp lấy công lao mà huynh đệ của chúng ta dùng tính mệnh đổi lấy.
.Một đám tướng lĩnh đều tỏ vẻ bất mãn.
.Trình Giảo Kim nói: - Vậy các ngươi nói xem, lão phu nên làm như thế nào? Giết hắn? Lão phu đã nhiều tuổi chết không có gì đáng tiếc, nhưng là các ngươi, bệ hạ sẽ xem các ngươi như thế nào?
.Các tướng sĩ cúi đầu không nói.
.Trình Giảo Kim lại liếc nhìn Bùi Hành Kiệm, nói:
.- Hành Kiệm, ngươi đừng có quên hiện tại ngươi thân đang mang tội, lão phu mang ngươi tới đây chính là hy vọng ngươi có thể lập nhiều chiến công, khiến bệ hạ nhìn đến tài năng của ngươi, đến một ngày sẽ dùng lại ngươi lần nữa, lão phu không hy vọng Đại Đường ta mất đi một vị tướng tài một mình đảm đương một chỗ. Nói tới đây ông ta đưa tầm mắt nhìn qua, nói: - Các ngươi cũng đều giống như thế, ta biết rõ trong lòng các ngươi còn có oán hận, thì hãy mang oán hận đó lên trên người địch đi, đem A Sử Na Hạ Lỗ chém thành trăm ngàn mảnh cho lão phu. Chúng ta là quân nhân, càng vào thời điểm này lại càng phải dùng thực lực, dùng chiến công để chứng minh chính mình, mà không phải giống như là mấy bà tám chạy tới nơi này của lão phu để cãi lộn. Hiện giờ đại địch đang trước mặt, các ngươi còn đấu mưu so dũng khí với một đứa trẻ choai choai, các ngươi thật làm cho lão phu mất mặt quá.
.Dưới một phen quở mắng này, trên mặt những tướng quân này đúng là nóng bừng, cùng nhau chắp tay nói: - Mạt tướng biết tội, xin Đại tổng quản trách phạt.
.Trình Giảo Kim nói: - Món nợ này lão phu sẽ ghi cho các ngươi, giả sử như cuộc chiến này đánh thua, lão phu cho ngươi biết mặt.
.- Mạt tướng tuân mệnh.
.Trình Giảo Kim dù sao cũng là lão tướng quân, dày dặn kinh nghiệm, ông ta hiểu được rất rõ ràng điều cần nhất hiện giờ chính là đánh thắng trận này, bởi vì ý nghĩa trận này đối với Lý Trị mà nói không phải là nhỏ, ông ta khéo léo mượn sự đấu đá trong triều để khích lệ sĩ khí của các tướng sĩ.
.- Hàn đại ca, chỗ này của huynh còn đau không?
.Tiểu Dã vẻ mặt quan tâm hỏi, tuy nói là Hàn Nghệ sai cậu đánh, nhưng trong lòng của cậu dù sao vẫn có chút áy náy.
.- Tiểu tử đệ thật coi Hàn đại ca của đệ là giấy sao, một chút đau ấy thì tính là cái gì, thực ra thân thủ Hàn đại ca đệ so với đệ chỉ kém một chút thôi.
.Hàn Nghệ trìu mến sờ đầu của cậu.
.Tiểu Dã nghe vậy ha hả cười, lại hiếu kỳ nói: - Chúng ta và những tướng quân kia còn chưa gặp mặt, vì sao đệ thấy bọn họ đối với chúng ta lại tràn đầy địch ý như thế.
.Hàn Nghệ hơi sững sờ, cười khổ nói: - Tiểu Dã, ta đã nói với đệ, ta tới nơi này lĩnh công lao, nhưng công lao này là do bọn họ dùng tính mạng để đổi lấy, đệ nói bọn họ có thể không tức giận không.
.Tiểu Dã bĩu môi một cái nói: - Chỉ có xíu công lao ấy của bọn họ, ai mà thèm, Hàn đại ca, chúng ta đi thôi, chớ có để cho người ta xem thường.
.Sư phụ cậu cũng là người có thể sánh ngang cơ với Lý Thế Dân, tuyệt nhiên không phải người thường, nhưng ông ta buông bỏ cùng Lý Thế Dân quyết tranh giành sống mái, thà rằng ở trong sơn động, làm chủ nhân của một động, cũng không làm thần tử chốn biên cương, có thể thấy được ông ta là một người vô cùng kiêu ngạo, Tiểu Dã đã bị ảnh hưởng tư tưởng này rất lớn, thực không thích cảm giác ăn nhờ ở đậu, cậu ở trong núi nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cầu xin thôn dân một việc gì, mẹ của cậu ngã xuống vách núi, cũng là cậu tự mình bò xuống đi tìm, cho dù là ở cùng Hàn Nghệ, cậu cũng rất ít cầu xin một điều gì từ Hàn Nghệ, cậu chỉ biết dựa vào chính mình, không thích dựa vào người khác.
.Hàn Nghệ mặt già đỏ lên, không có lên tiếng.
.Tiểu Dã liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: - Hàn đại ca, phần công lao này đối với huynh rất quan trọng có đúng không.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Tiểu Dã quật cường nói: - Hàn đại ca, ta đi giúp huynh lập một chút công lao quay về là được, không cần thiếu nợ bọn họ.
.Hàn Nghệ vội nói: - Tiểu Dã, không thể làm ẩu, đây chính là đánh giặc, đao kiếm không có mắt. Nói tới đây, hắn nhẹ nhàng cười, nói: - Hơn nữa huynh đệ cũng đừng quá coi thường ta, binh pháp có nói, thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt bình, kỳ hạ công thành. Bọn họ hiện tại chỉ làm được ở đẳng cấp thứ ba thôi, điều chúng ta cần làm chính là thượng đẳng.
.Tiểu Dã bĩu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng tức giận, không thèm lên tiếng.
.Hàn Nghệ cũng là rất bất đắc dĩ.
.Lúc này thì có thể nói lên tác dụng của Tiểu Mập rồi, nếu như Tiểu Mập xuất hiện ở đây, tùy tiện nói chuyện một canh giờ, Tiểu Dã sẽ cười rộ lên rồi.
.Cho nên có thể nói ba người bọn họ thật đúng là thiếu một người cũng không được.
.Hai người thu dọn sơ qua một chút, ở trong quân doanh, miễn là lương thảo giao đến hoàn thành thuận lợi, hắn liền có thể trở về, kỳ thực hắn cũng không muốn đợi ở chỗ này.
.Tuy nhiên qua lại trong lúc nói chuyện với binh sĩ, hắn phát hiện trận này dường như không thuận lợi suôn sẻ giống Trường An nghe được, sau khi đại quân của Trình Giảo Kim giành được ba lượt toàn thắng, tại Ưng Sa Xuyên gặp phải hai vạn tinh binh của con trai A Sử Na Hạ Lỗ là Thử Ni Thi Bộ ngoan cường chống cự, song hai bên đều có thắng bại, giằng co cầm cự không ít, hơn nữa thời tiết trở lạnh, đối với quân Đại Đường mà nói, không phải là tin tốt lành, đây cũng chính là lý do vì sao Trình Giảo Kim nóng lòng muốn thúc giục hậu phương đem quần áo và đồ dùng hàng ngày đưa tới trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận