Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1226: Buộc trước rồi nói sau

.Sau khi trại huấn luyện khai giảng nửa tháng, Học viện quân sự Đại Đường cũng đón ngày khai giảng tới.
.So với trại huấn luyện Hoàng gia, Học viện quân sự Đại Đường càng được coi trọng hơn, vì triều Đường hết sức coi trọng lĩnh vực quân sự, dù sao Hồ huyết kia cũng đã gieo mầm mống bành trướng vào Đế quốc Lý Đường.
.Sáng sớm ngày hôm ấy, thành Trường An lại đón tiếp thêm một lớp người mới, việc này so với ngày khai giảng của trại huấn luyện còn náo nhiệt hơn a!
.Chỉ thấy một đám thanh niên thân hình cao lớn, cường tráng, đeo bọc đồ ngáp dài đi về hướng Tây môn.
.- A! Cuối cùng cũng khai giảng rồi, thật là để lão tử đợi quá lâu!
.- Lẽ nào ngươi rất muốn đến Học viện quân sự Đại Đường sao?
.- Ta chỉ là chịu không nổi mấy người Uất Trì Tu Tịch cả ngày trước mặt ta diễu võ dương oai, không phải chỉ là một cái trại huấn luyện Hoàng gia thôi sao, ai còn hiếm lạ gì, Khế gia ta chính là quý tộc trên lưng ngựa, Học viện quân sự Đại Đường này còn xem như hợp khẩu vị của ta, mà nghe nói so với Trại huấn luyện Hoàng gia còn khó hơn, ta phải cho bọn Uất Trì Tu Tịch thấy thực lực của chúng ta.
.- Lời này Khiết huynh nói không sai, nếu lúc đầu chúng ta đi trại huấn luyện Hoàng gia, giống như tên Triệu Thiên Phú tầm thường kia há có thể tốt nghiệp, bọn họ đó là trong núi không có hổ, khỉ liền xưng bá vương.
.- A Sử Na, cũng không thể nói như vậy, ta đã từng tới trại huấn luyện Hoàng gia, khó hay không khó là do Hàn Nghệ, lúc đầu bọn họ ở trại huấn luyện bị Hàn Nghệ chỉnh muốn chết, hình như Học viện quân sự Đại Đường chúng ta cũng là do Hàn Nghệ làm phó viện trưởng, như vậy chúng ta thật không thể khinh thường rồi!
.- Tần Tiếu, ngươi bị Hàn Nghệ dọa cho sợ rồi sao, nói không giấu ngươi, ta chính là không tin việc này, vì vậy nên ta mong đợi khai giảng sớm một chút, chính là muốn sớm một chút gặp tên tiểu tử Hàn Nghệ kia.
.- Nói rất đúng, nếu như là nữ ma đầu của Tiêu gia kia, ta còn kiêng kỵ ba phần, nhưng nếu là Hàn Nghệ, hừ! Ta vẫn thật chẳng để hắn vào trong mắt, nếu hắn dám giở trò quỷ kế gì với chúng ta, thì chúng ta sẽ dùng quả đấm để nói chuyện với hắn.
.Nhóm công tử bột này đều là xuất thân từ quý tộc quân sự, ít nhất cũng trên ba đời đều là quân nhân, mà chiếm đa phần đều là người Hồ, đoàn người này so với người của trại huấn luyện ban đầu còn hung hãn hơn nhiều, Vi Phương có cáu kỉnh đến mấy, gã ta cũng là tính cách công tử, những người này thật đúng là một thân tục tằn, đấu võ trong thành Trường An, bảy phần là họ làm, vì cha bọn họ cũng là đức hạnh này, như vậy nghe quen tai nhìn quen mắt, một lời không hợp tất nhiên liền bắt đầu đấu.
.- Ồ? Đó không phải mấy tiểu tử nhà Nguyên gia sao?
.Vừa ra cửa thành không lâu, Trình Bá Hiến đã thấy mấy con tuấn mã phi như bay chạy qua trước mặt họ.
.- Không phải nói không thể cưỡi ngựa đi sao?
.- Ai nói không thể vậy, chỉ là nói không thể cưỡi ngựa tiến vào phạm vi học viện, chỉ cần tiến vào liền không nhận vào, nhưng quỷ mới biết phạm vi học viện này là ở đâu.
.- Các người xem, phía trước nhiều người thật!
.- Tám chín phần là những con cháu hàn môn hoặc là con em thương nhân thấp hèn.
.- Làm sao ngươi biết?
.- Không phải hôm qua có thông báo rồi sao, phụ thân của học viên cũng nhất định phải tới tham gia nghi thức khai giảng, phụ thân chúng ta hoặc là phải xuất chinh, hoặc không cũng là cùng Bệ hạ tham gia, không cần nghĩ cũng biết đằng trước là những người nào.
.- Ha ha!
.- Giá... !
.- Dừng lại, nơi đây là trọng địa của học viện, không được cưỡi ngựa.
.Chỉ thấy xung quanh đột nhiên xông đến hơn mười tên cấm quân, chỉ vào mấy tiểu tử cưỡi ngựa như bay quát.
.Mấy tiểu tử liền ghìm chặt dây cương, sau đó lập tức từ trên ngựa nhảy xuống.
.Hơn mười tên cấm quân này thấy mấy tiểu tử này xem như cũng nghe lời, không khỏi cũng chậm bước chân lại.
.Bỗng nhiên một tên tiểu tử huýt sáo một tiếng.
.Chỉ thấy mấy con tuấn mã kia lập tức quay đầu chạy đi theo hướng vừa rồi đã chạy đến.
.- Này này này!
.Hơn mười cấm vệ quân kia còn chưa kịp phản ứng, mấy con ngựa kia đã chạy không thấy bóng dáng đâu. Một vị tướng lĩnh dẫn đầu tiến lên phía trước tức giận nói: - Các ngươi thật là to gan, dám giở trò bịp bợm trước mắt chúng ta, các ngươi biết đây là nơi nào không?
.Một người trong đó ủy khuất nói: - Vị đại ca này, huynh bảo chúng ta dừng lại, chúng ta đã dừng lại rồi, còn bọn chúng không đứng lại, vậy đâu có liên quan gì tới chúng ta.
.- Đúng vậy! Chúng ta rất nghe lời đó.
.- Hôm qua chúng ta đưa ra thông báo, không cho phép cưỡi ngựa vào phạm vi Học viện quân sự Đại Đường, lẽ nào các ngươi không nhận được thông báo sao?
.- Chúng ta đã nhận được.
.- Vậy các ngươi còn dám cưỡi ngựa chạy loạn ở đây.
.- Chúng ta biết sai rồi, chúng ta xin chịu phạt.
.Mấy tiểu tử ra sức gật đầu.
.Trừng phạt như thế nào, trừng phạt chính là thu ngựa, nhưng vấn đề là không thấy ngựa nữa.
.Vị tướng lĩnh kia nhìn mấy tiểu tử này giận dữ, chỉ thấy bọn họ như chó vẫy đuôi nịnh nọt, nhưng trong mắt lại lóe lên ý cười, nói: - Tiểu tử tốt, có gan đấy! Nói xong gã ta liền vung tay lên dẫn thuộc hạ rời đi.
.Mấy tiểu tử này nhìn nhau, không để ý cười một cái, hướng lỗ mũi về Học viện quân sự Đại Đường mà đi.
.Nhưng bọn họ không biết ở bên một gốc cây đại thụ, có một người đang chăm chú nhìn bọn họ, đó chính là Hàn Nghệ.
.- Vì sao những kẻ đi cùng Nguyên Ưng đều vô lại như thế!
.Hàn Nghệ nói xong đột nhiên cười ha ha, thầm nghĩ "chẳng qua các ngươi số tốt, có một cô gia gia như ta, đợi xem ta dạy dỗ các ngươi như thế nào.
.- Người tiếp theo!
.Chỉ thấy trước cửa Học viện quân sự Đại Đường, một nhóm học viên bước lên phía trước, bị một đám cấm quân thô lỗ kiểm tra, nhưng việc này họ cũng không có bất kỳ một lời oán hận nào, vì lát nữa Bệ hạ sẽ đến, việc này rất bình thường nên cũng rất phối hợp.
.Nhưng việc kiểm tra này há nào không dừng lại.
.- Thư thông báo!
.Khế Minh thành thật đem thư thông báo đưa lên.
.Vị sĩ quan kiểm tra kia nhìn cẩn thận một chút sau đó nói: - Nhóm thứ mười hai, hàng thứ tám.
.Khế Minh sửng sốt nói: - Gì cơ... nhóm thứ mười hai.
.Vị sĩ quan kiểm tra kia chắp tay sau lưng gõ tấm bảng gỗ: - Ngươi không biết tự mình xem sao?
.Khế Minh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bảng gỗ vẽ một cái bàn cờ giống như đồ án, lại viết thêm mấy hàng chữ, tóm lại chính là tự mình tìm vị trí của mình, một khi đã vào học viện thì bắt buộc phải ở đúng vị trí của mình, không cho phép tự tiện rời khỏi ô vuông nếu không sẽ bị quân pháp xử lý.
.Khế Minh sau khi xem xong, lập tức ngẩn người, không hiểu nói: - Sao lại như thế này.
.- Vì lát nữa bệ hạ sẽ đến.
."Ta cũng không phải chưa từng gặp bệ hạ!" Khế Minh còn muốn hỏi lại, sỹ quan kia đã hô lớn: - Người kế tiếp!
.- Ngươi!
.Khế Minh nhíu chặt hai đầu mày.
.Sỹ quan kia liếc mắt một cái nói: - Ngươi hoặc là đi vào, hoặc là ra ngoài.
.Khế Minh cắn chặt răng vẫn đi vào, dù sao Bệ hạ sẽ tới, quy định ngươi phải làm thế nào thì vẫn phải làm thôi. Chỉ thấy bên trong càng canh phòng nghiêm ngặt hơn, từng nhóm lại từng nhóm cấm quân, ít nhất cũng ngàn người trở lên, vẻ mặt nghiêm trang, đao thương sáng ngời, lại thấy trên bãi tập lớn trước mặt thật sự có một ô vuông đã lác đác có vài người đứng, quả nhiên không ai dám đi ra khỏi ô vuông.
.Như bọn Tần Tiếu đã từng đi tới trại huấn luyện, nhìn thấy một màn này, trong lòng vô cùng hối hận, tại sao ban đầu không kiên trì ở lại trại huấn luyện, ngày khai giảng trại huấn luyện tuyệt đối là ngày vui vẻ nhất, sau ngày ấy trên cơ bản là chịu khổ rồi, nhưng ngày đầu ở học viện quân sự này đã không sung sướng gì a!
.Đúng là không so sánh thì không thể biết được a!
.Dần dần, người trên "bàn cờ" ngày càng nhiều, từng đôi mắt tối sầm, lộ ra vẻ bất an và sợ hãi.
.Tuy nhiên cũng phải nói lại, phụ mẫu bọn họ đãi ngộ vô cùng tốt, an vị ở hai bên bàn cờ, một nữ tỳ bưng trà dâng nước, điểm tâm gì đó đều đưa lên.
.Như vậy khến những bậc phụ mẫu này có chút đủ mọi cảm giác lẫn lộn, nhìn thấy con mình ngây ngốc đứng bên trong ô vuông, trong lòng đáng lẽ phải lo lắng, nhưng bản thân lại cảm thấy vô cùng ấm áp, được chăm sóc vô cùng chu đáo, trong lòng không cảm thấy lo lắng lên.
.Bởi vì trên giấy thông báo có thời gian quy định cụ thể, nên chỉ cần có người đến muộn sẽ trực tiếp loại bỏ, mọi người đều là tính thời gian mà tới, vì vậy không bao lâu sau, ô vuông đã đứng đầy người rồi.
.Lại qua một lát, chỉ nghe thấy một tiếng hô to: - Hoàng thượng giá đáo!
.Những bậc phụ mẫu này bắt đầu căng thẳng, cúi đầu mà đợi.
.Chỉ thấy một đoàn người từ bên ngoài tiến vào, các đại thần hầu như đều đã đến, bao gồm bọn Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ. Lý Trị đến Học viện quân sự Đại Đường trong sự vây quanh của các đại thần.
.Người trong viện nhanh chóng hành lễ tung hô vạn tuế.
.Những học viên kia cũng nhanh chóng hành lễ, nhưng họ cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể tại chỗ thi lễ.
.Khách quý Trình Giảo Kim kinh ngạc nói:
.- Mấy thằng nhóc này vẫn thật không tệ, không ngờ có thể đứng chỉnh tề như vậy.
.Dương Tư Nột ở bên cạnh nói: - Lư Quốc Công, ông xem dưới chân bọn họ.
.Trình Giảo Kim nhướn mắt nhìn lên, bừng tỉnh đại ngộ, nói: - Chủ ý này là ai nghĩ ra vậy? Thật là kỳ diệu a!
.Dương Tư Nột cười nói: - Còn có thể là ai.
.Trình Giảo Kim nhìn về phía sau một cái, chỉ thấy Hàn Nghệ cũng là vẻ mặt nghiêm túc.
.Nhưng có một người còn nghiêm túc hơn cả Hàn Nghệ, đó chính là Lý Trị. Y nói một câu miễn lễ rồi trực tiếp lên đài, ngồi trên chiếc ghế ở chính giữa.
.Vương Huyền Đạo được mời tới thấy một màn như vậy, cười nói: - Sợ là hôm nay lại có trò hay để xem rồi.
.Trịnh Thiện Hành thở dài nói: - Người ta là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng Hàn tiểu ca lại là không có chuyện thì cứ tìm chuyện.
.Lư Sư Quái nói: - Nếu như Hàn tiểu ca nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vậy hắn làm sao còn có thể làm trại huấn luyện với học viện quân sự gì chứ.
.- Hôm nay Bệ hạ hình như có gì đó không đúng a!
.Lý Nghĩa Phủ thấy Lý Trị thần sắc vô cùng nghiêm túc nói.
.Hứa Kính Tông trong ánh mắt cũng lộ ra một tia hoang mang, nói: - Có lẽ đây là học viện quân sự, bệ hạ hy vọng nghiêm túc một chút.
.- Ừ! có lẽ là như vậy! Vậy chúng ta cũng đừng nói chuyện nữa!
.Vẻ mặt của Hoàng đế như vậy, các vị đại thần nào dám hi hi ha ha, bèn trầm mặc ngồi xuống.
.Hàn Nghệ đi đến trước mặt Hoàng đế, chắp tay nói: - Bệ hạ nếu không có phân phó gì, nghi thức khai giảng chính thức bắt đầu.
.Lý Trị chăm chú nhìn Hàn Nghệ trong chốc lát, nắm chặt nắm tay nói: - Bắt đầu đi.
.Hàn Nghệ chợt hít sâu một hơi, xoay người đi đến trước mặt đội ngũ, cả bãi tập im phăng phắc, không phải uy danh Hàn Nghệ lớn như vậy, chỉ là bầu không khí này làm cho người ta nói không nên lời, ngay cả Trình Giảo Kim cũng nghiêng đầu ở đó. Chỉ nghe Hàn Nghệ cất cao giọng nói: - Vì đây là Học viện quân sự Đại Đường, là học viện thiêng liêng và trang trọng nhất của Đại Đường, vì vậy ta sẽ không nói hoan nghênh các ngươi, vì các ngươi tới đây là một việc vô cùng nghiêm túc mà trang trọng, không có gì đáng để vui mừng.
.Dừng một chút, hắn lại nói: - Tin rằng các ngươi cảm thấy rất hiếu kì với những ô vuông dưới chân, có thể các ngươi nghĩ rằng vì Bệ hạ ở đây, bây giờ ta có thể nói với các ngươi, việc này không có liên quan gì tới Bệ hạ, việc này chỉ liên quan tới quân nhân. Quân nhân phải có dáng vẻ của quân nhân, uy vũ kiên cường, kỷ luật nghiêm minh, thẳng thắn cẩn thận, có điều các ngươi còn cách quân nhân một quãng đường rất dài, vì vậy ta không thể lấy yêu cầu đối với quân nhân để yêu cầu các ngươi, nhưng ô vuông dưới chân các ngươi không phải dùng để giúp đỡ các ngươi, mà là để trói buộc các ngươi, đến một ngày mà các ngươi có thể thoát ra khỏi sự trói buộc này, các ngươi mới có thể trở thành quân nhân chân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận