Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 434: Ai đến cũng không từ chối

.Hàn Nghệ thực sự đau đầu. Nhiều quốc công như vậy hắn làm sao nhớ được. May mà những quốc công này hết sức chu đáo. Đều đưa cho hắn một phần danh sách, bằng không hắn thực sự phát điên rồi.
.Nhưng thực sự muốn trách thì phải trách lúc đầu Lý Thế Dân quá nhân từ. Khai quốc không giết công thần nào, tất cả đều phong làm quốc công. Những quốc công này tuy phần lớn đã qua đời. Nhưng gia tộc của bọn họ ở Trường An lâu như vậy, sinh sôi nảy nở, thế lực hùng hậu.
.Mặt khác, Hàn Nghệ cũng không ngờ. Người đến toàn bộ là quản gia, đến một người trong tộc cũng không nhìn thấy.
.Dễ nhận thấy hắn vẫn chưa đạt được đến đẳng cấp đó. Nếu như là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lai Tể, Hàn Viện bọn họ. Ít nhất cũng phải phái một thành viên trong tộc đi. Tuyệt không thể nào phái quản gia. Nhưng Hàn Nghệ thì phái quản gia đi đã là nể mặt hắn rồi.
.May mà lễ vật cũng tới rồi, tuy nhiên không nặng lắm. Dù sao chỉ là quan nhỏ, không phải quan to mấy phẩm gì. Không thể đưa một đoàn xe tới. Nhưng cũng không ít, ít nhất nhìn vào cũng không mất mặt. Dù sao đều là quốc công, ra tay không thể quá nhỏ mọn. Bằng không Hàn Nghệ sẽ khinh thường bọn họ.
.Buổi sáng, những người đến đều là quản gia nhà các quốc công. Nhưng bởi vì Hàn Nghệ trong mắt bọn họ chỉ là một dân lang thang từ bên ngoài tới. Bọn họ phái người tới không phải đến cầu quan mà dường như dùng một phương thức đến truyền mệnh lệnh. Nói gần nói xa, đều không nghĩ tới việc Hàn Nghệ sẽ từ chối. Nói trắng ra là chính là muốn, ngươi nhất định phải cho.
.Hàn Nghệ dường như cũng không dự định từ chối. Dù sao cũng là ai đến cũng không từ chối.
.Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu. Tiếp sau này người của các đại gia tộc đều tới. Bởi vì hiện giờ bọn họ đã hiểu rồi. Trình Xử Lượng, Trưởng Tôn Diên đều không đáng tin cậy. Cho dù đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương đều không có quyền can dự vào chuyện này. Đúng thực là chỉ có thể đi tìm Hàn Nghệ. Cộng thêm với đám quốc công lúc ban đầu cũng không cảm thấy mất mặt. Còn sợ là đi muộn, chỉ tiêu đều bị người khác tranh mất. Khẩn trương phái người đến. Tất cả đều giống nhau, đều là phái quản gia đến. Không có quý tộc nào chịu khúm núm để chạy đi tìm Hàn Nghệ.
.Đây quả thực là rất rầm rộ, xe của ngõ Bắc gần như không được dừng, như nước chảy, dòng người chen chúc. Hơn nữa việc kinh doanh của ngõ Bắc hôm nay tốt chưa từng có. Bởi vì đám con cháu quý tộc đều ở ngoài đợi tin tức. Bọn họ tuy đều sợ mất mặt không muốn đi gặp Hàn Nghệ nhưng rất yêu thích chức cảnh sát hoàng gia.
.Các chủ tiệm của ngõ Bắc đều hết sức ngạc nhiên. Đây là chuyện gì vậy? Các đại gia tộc, các công thần đều lần lượt tới thăm Hàn Nghệ. Tuy đều là quản gia nhưng cũng hết sức kinh người.
.Hàn Nghệ nhận quà nhận tới mỏi tay. Đến lúc sau thì cứ thế đứng ở cổng đợi. Bởi vì mỗi lần còn chưa tiễn xong người này người khác đã tới rồi. Đám người của đại gia tộc này nhìn như hòa khí nhưng trong giọng điệu đều mang ám thị cho Hàn Nghệ. Công tử nhà ta nếu như không được chọn thì ngươi phải suy nghĩ lại.
.Hàn Nghệ cũng hết sức phối hợp với bọn họ. Chỉ cần lễ vật tới rồi không quản ngươi là ai. Gặp người liền nói: Yên tâm, yên tâm. Cứ để cho ta lo. Nhất định được chọn, chuyện nhỏ ấy mà.
.Hai bên phối hợp ăn ý như vậy. Vì vậy giao dịch vô cùng nhanh. Chuyện này giống như mua bán vậy, chớp nhoáng, khẩn trương khẩn trương, lễ đến rồi là lập tức mời vị tiếp theo.
.Từ buổi sáng cho tới xế chiều. Đừng nói là cơm trưa, Hàn Nghệ đến một ngụm trà cũng không kịp uống. Chào hỏi đến lưỡi cũng phát mỏi lên, dường như là đã mất đi vị giác.
.May mà mùa đông trời tối sớm, giới nghiêm ban đêm cũng đến sớm hơn.
.Tiếng chiêng cấm đi lại ban đêm vang lên. Hàn Nghệ lập tức biến thành Tiểu Mập, nằm bò trên bàn đá. Cả người đều mệt nhừ.
.- Oa.
.Chợt nghe một tiếng thán phục vang lên bên tai.
.- Chuyện gì vậy?
.Hàn Nghệ vất vả đứng lên, lảo đảo bước vào phòng phía sau. Chỉ nhìn thấy tiểu Dã, Hùng Đệ, Mộng nhi, Mộng Đình bọn họ đang đứng trước cửa phòng. Hơi hỏi mở miệng, hai mắt chằm chằm nhìn mình.
.- Làm gì?
.Hàn Nghệ bước qua nhìn thấy, oa lên một tiếng: - Nhiều lễ vật như vậy. Đồ sộ quá.
.Hóa ra là cả phòng đều xếp đầy lễ vật, đến cây kim cũng không nhét được vào nữa.
.Thảo nào nhiều người thích làm quan như vậy. Đây quả thực là nhìn một cái mà sướng ở trong tim. Hàn Nghệ giống như đột nhiên hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của việc làm quan.
.Trà Ngũ nghe thấy nhìn lên, nói: - Hàn tiểu ca. Ngươi tới thật đúng lúc. Ngươi nhìn xem trong phòng không xếp được nữa rồi.
.Hắn làm rùa rụt đầu nhiều năm như vậy. Lần đầu tiên nhận quà hai chân phát mỏi. Đây quả thực là quá khủng khiếp, hạnh phúc đến quá nhanh. Não của hắn trở nên có chút chậm trễ.
.- Hàn đại ca, huynh thật lợi hại. Nhiều lễ vật tặng huynh như vậy.
.Hùng Đệ vui mừng nhảy lên.
.Mộng Nhi, Mộng Đình bọn họ cũng vây lại, vui mừng nhảy nhót. Những lời ca ngợi không ngừng vang lên. Làm cho người ta một cảm giác như đổi mình làm chủ. Có điều đây cũng bình thường, bởi vì Phượng Phi Lâu trước đây chỉ là một thanh lâu. Không có quý tộc nào coi bọn họ như người. Bình thường đều coi như hàng hóa. Nhưng hiện giờ khác rồi, đám quý tộc kia tranh nhau tặng quà cho bọn họ. Đây là một loại vinh quang a.
.Đang lúc Hàn Nghệ bị các nàng cọ xát có chút không vui, một người bỗng nhiên nói: - Chuyện này có gì đáng vui. Ta thấy đây đều là những thứ phúng viếng.
.Mộng nhi bọn họ lập tức yên lặng. Quay ra nhìn chỉ thấy Lưu Nga vẻ mặt trầm ngâm đang nhìn bọn họ.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn qua, nói: - Lưu tỷ thật đúng là. Mọi người không dễ mới có dịp vui như vậy, lại bị tỷ giội nước lạnh.
.Lưu Nga vẻ mặt buồn bã nói: - Hàn tiểu ca. Ngươi nghe một câu khuyên của ta. Từ khi Đại Đường ta khai quốc tới nay. Tặng quà như vậy cũng không ít, nhưng không có ai dám nhận quà như vậy. Ngươi mới làm quan được bao lâu a? Đã nhận quà như vậy. Ngươi quả thực là chán sống rồi. Nếu chẳng may có ai tố cáo ngươi với bệ hạ, ngươi có mười mạng cũng không đủ. Nghe lời ta, hay đưa trả lại cho bọn họ.
.Hàn Nghệ nói: - Thôi đi! Người ta tặng quà đều là lễ nghi. Ta là một thương nhân nhận chút quà thì đã sao. Sao lại biến thành nhận hối lộ được.
.Lưu Nga nói: - Ngươi ngụy biện! Người ta nếu không có chuyện cầu ngươi sao lại tặng quà cho ngươi. Ngươi cũng đâu phải là thái úy.
.- Ghét bần yêu phú.
.Hàn Nghệ hừ một câu, nói: - Hiện giờ lễ vật đã xếp thành như này. Ai biết lễ vật này là của ai.
.Lưu Nga nói:
.- Ngươi yên tâm, ta đã cho bọn họ đánh ký hiệu rồi. Không thể sai được, hay là bây giờ ngươi sai người đem trả lại bọn họ.
.- Được được được. Tỷ đừng có thêm phiền phức ở đây nữa.
.Hàn Nghệ xua tay nói: - Lưu tỷ, hôm nay ta nói thẳng với tỷ một câu. Hàn Nghệ ta đã đi tặng quà nửa đời người, dường như chưa nhận được món quà nào. Lễ vật lần này ta nhất định sẽ nhận, ai cũng đừng muốn nhận về. Dù gì thì hiện giờ ta cũng là Hoàng gia Đặc phái sứ. Nếu như lễ vật cũng không nhận thì sao ta còn dám nói mình là Hoàng gia Đặc phái sứ.
.Lưu Nga đang chuẩn bị mở miệng thì Cố Khuynh Thành bên cạnh bỗng cười khanh khách nói:
.- Lưu tỷ, tỷ đừng lo lắng cho huynh ấy nữa. Ta và huynh ấy quen biết không lâu nhưng cũng biết Hàn tiểu ca hết sức giảo hoạt, tham sống sợ chết. Sao huynh ấy có thể là chuyện chán sống. Ta thấy nhất định huynh ấy đã có cách hóa giải. Cho nên tỷ đừng bận tâm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận