Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 725.1: Tranh vanh tuế nguyệt

.Hàn Nghệ cuối cùng cũng đã hiểu được vì sao có người nói Nguyên Ưng là đệ nhất thiên hạ tiêu tiền, đầu năm nay, động một chút lại đi biển ngắm mặt trời mọc, thực không phải người bình thường có thể làm được ra, nhưng không thể phủ nhận, một chiêu này của Nguyên Ưng thật đúng là cao, cái gì gọi là phong hoa tuyết nguyệt, đây mới gọi là phong hoa tuyết nguyệt, đây mới là tự do tự tại, đây mới là sống, đây là cuộc sống mà Hàn Nghệ tha thiết ước mơ, nhân gia tầm thường, mỗi ngày chỉ nhìn thấy củi gạo dầu muối nhà mình, đó là mỗi ngày bị hành hạ. Giơ ngón tay cái lên nói: - Buổi nói chuyện này của Nguyên bảo chủ, đã khiến Hàn Nghệ hiểu ra, cao! Thật sự là quá cao! Ta mời Nguyên bảo chủ một ly.
.Lời tuy như thế, kỳ thật đây chẳng phải là cảm giác kiếp trước của hắn sao, khác biệt duy nhất chính là, hắn phải đi kiếm tiền, chứ tiền thì không chờ hắn đi tiêu.
.- Cạn!
.Hai người lại là uống một hơi cạn sạch.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Nhưng các nàng đều là nữ nhân danh môn vọng tộc, trưởng bối của các nàng cho phép các nàng cứ như vậy cùng với ngươi đi ra ngoài chơi.
.Hắn bây giờ nói đến chuyện yêu đương, không thể không suy xét đến vấn đề môn đăng hộ đối này.
.Nguyên Ưng nói: - Có một số cũng không cho phép, nhưng chỉ cần đối phương muốn đi ấy mà, ta đây liền nghĩ biện pháp giúp nàng chuồn đi là được.
.- Chuồn đi? Hàn Nghệ hai mắt trợn trắng, nói: - Như vậy khi trở về thì chẳng xong luôn rồi?
.- Trở về thì khả năng cũng thành ván đã đóng thuyền rồi, bọn họ có thể làm như thế nào nữa? Cùng lắm thì theo ta về Nguyên gia là được, tuy nhiên loại tình huống này nhưng thật ra không xảy ra, ta cùng với trưởng bối của các nàng giao lưu cũng không tệ lắm. Nguyên Ưng hơi có vẻ đắc ý nói.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Ngươi làm như thế nào?
.- Đương nhiên là bằng thực lực, chẳng lẽ bằng há mồm sao.
.Nguyên Ưng nói: - Ngươi cũng không ngẫm lại xem, Hoàng đế tứ phi cửu tần, có mấy người không phải xuất từ danh môn vọng tộc, người ta cưới được một người, thì đã phải thắp hương bái Phật rồi, y cưới mười mấy người, mà vẫn còn chê ít, vì sao những danh môn vọng tộc kia lại đều tranh nhau đem nữ nhân đưa đến bên người Hoàng đế, còn không cũng là bởi vì y là Hoàng đế, mặc dù ta chỉ là một cái bảo chủ nho nhỏ, nhưng nhà của ta có tiền, hơn nữa bản nhân giao du rộng lớn, thủ đoạn thì có rất nhiều, vì sao bọn họ không đồng ý chứ. Nói ngay ngươi đi, nếu ngươi chỉ là một tên nông dân ấy mà, thì ngươi cũng đừng có thành hôn nữa, cho dù ngươi không lập gia đình, cho dù tiểu muội có thích ngươi đi nữa, Nguyên gia chúng ta cũng sẽ không đồng ý. Với nữ nhân thì nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhưng nói với cha mẹ của các nàng thì phải dùng thực lực, nếu ngươi không có thực lực, ai thèm để mắt đến ngươi.
.Ông ta nói thật đúng là có đạo lý. Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Nhưng những hồng nhan tri kỷ của ngươi, thì làm như thế nào để cho các nàng chung sống hoà bình được.
.Nguyên Ưng ngẫm nghĩ một chút, nói: - Chắc là bởi vì ta thích du ngoạn nơi nơi, ngươi suy nghĩ một chút xem, luôn là hai người đi ra ngoài chơi, vậy cũng không thú vị gì cả, không có nhiều thứ để nói, không có gì để nói thì sẽ chẳng có cãi nhau, vậy thì phải tìm nhiều thêm vài người cùng nhau đi ra ngoài chơi, nhưng cũng không thể một đám đàn ông mang theo một nữ nhân đi chơi được, tổ hợp hợp lý nhất, đương nhiên là một người nam nhân mang theo một đám nữ nhân đi chơi, vậy mới càng thú vị hơn, các nàng cũng chơi vui vẻ, hơn nữa, ta là người có vài khi đích xác khá khốn khiếp, thích trêu cợt người khác, một người các nàng không phải là đối thủ của ta, chỉ có thể liên kết, cùng chung mối thù, chơi xong một chuyến rồi, dĩ nhiên là tình như tỷ muội, ngược lại không cần ta quan tâm.
.Dựa vào! Đều là có lối mòn nha! Lối mòn này ngược lại cũng có thể học tập một chút, à mà không được đâu, Tiêu Vô Y cũng không phải dễ đối phó như vậy, còn cần gì phải liên kết với ai nữa. Hàn Nghệ nói: - Tại hạ lại mạo muội hỏi một câu, vì sao ta chưa bao giờ từng thấy bên cạnh Nguyên bảo chủ có hồng nhan tri kỷ nào.
.Nguyên Ưng sửng sốt một lát, lập tức thở dài, sầu muộn đầy mặt nói:
.- Đây đều tại ta năm đó tuổi trẻ quá khinh cuồng, quá tùy tính sở dục mà, thế cho nên nợ không ít phong lưu, về sau các nàng dần dần liền chia làm vài phái, phàm là gặp nhau, thì chung quy cũng sẽ cãi nhau, có chút thời điểm còn có thể đánh nhau, ta giúp bên nào cũng không phải, chờ khi ta tỉnh ngộ, thì đã muộn rồi, thật sự là rất phiền não, ngươi nên tiếp thu bài học này, không nên trêu chọc quá nhiều nữ tử, bảy tám người thì còn tạm được.
.Bảy tám người? Hàn Nghệ mãnh liệt hút một ngụm lãnh khí, khẩn trương uống một hớp rượu đè an ủi, ngượng ngùng nói:
.- Nguyên bảo chủ quá coi trọng Hàn Nghệ ta rồi. Trong lòng lại nghĩ, ngươi ngay cả như vậy cũng đều nói cho ta biết, vậy là ngươi triệt để xong rồi.
.- Vậy cũng phải. Nguyên Ưng gật gật đầu, lại nói: - Tiểu tử ngươi da mặt cũng quá mỏng cơ, có thê tử thì có thê tử, có ai lại không biết ngươi có, cái này thì có cái gì phải xấu hổ, làm đại quan ấy mà, trong nhà ai lại không có mấy người, thậm chí mười mấy thị thiếp, so với tìm thị thiếp, còn không bằng tìm vài hồng nhan tri kỷ có thể nói chuyện được, đối với hai bên đều tốt, ngươi cần phải nhớ lấy, vạn vạn đừng có ôm lấy tư tưởng thê thiếp, nữ nhân bên cạnh một khi địa vị bất bình đẳng rồi, thì ngươi hãy đợi mà đau đầu đi.
.Đây là hai loại khái niệm hoàn toàn tương phản với Tiêu Vô Y, Tiêu Vô Y yêu cầu địa vị nhất định phải bất bình đẳng, do nàng Thống soái, như vậy mới có thể chung sống hoà bình, mà Nguyên Ưng hoàn toàn tương phản, đương nhiên, cái này chủ yếu là hai người bọn họ lập trường không giống nhau, dù sao Tiêu Vô Y là người trước, Nguyên Mẫu Đơn là người sau.
.Hàn Nghệ cũng chỉ là nghe một chút, còn lại thì vẫn phải xem tình huống mới được, nói: - Đa tạ Nguyên bảo chủ vui lòng chỉ giáo, Hàn Nghệ thật sự đã được ích lợi không nhỏ.
.Nguyên Ưng nói: - Tóm lại, nếu nhà không hòa thuận, đây tuyệt đối là nam nhân không tiền đồ. Ta trước kia rất có tiền đồ đấy, hiện tại dần dần cũng không có nữa rồi. Nói đến phần sau, ông ta lại càng rung đùi đắc ý, dùng cái gì để giải sầu, chỉ có Đỗ Khang, kết quả là, lại một chén rượu xuống bụng.
.Hàn Nghệ cười cười, nói: - Còn có một việc, ta tò mò hồi lâu, vẫn muốn hỏi Nguyên bảo chủ một chút.
.- Chuyện gì?
.- Ta nghe nói năm đó Nguyên bảo chủ lấy sức lực của một người chém giết trăm tên cao thủ Đột Quyết, không biết có phải là sự thật hay không? Hàn Nghệ hiếu kỳ nói.
.Nguyên Ưng hơi hơi nhíu mày nói: - Ngươi hỏi cái này làm chi?
.Hàn Nghệ cười nói: - Dù sao chúng ta cũng sắp trở thành người một nhà rồi, ta cũng muốn hiểu biết về Nguyên bảo chủ hơn một chút.
.Nguyên Ưng cười nói: - Ngươi cho rằng thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Ta cho rằng việc này có chút khoa trương, một người sao có thể đánh lại một trăm người? Nghĩ cũng không thể tưởng tượng ra được.
.Nguyên Ưng tức giận nói: - Vậy ngươi còn hỏi?
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng người khác đều nói được nhìn thấy tận mắt đấy, bởi vậy ta mới cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
.Nguyên Ưng thở dài: - Kỳ thật đây đều là chuyện đã qua, nói cho ngươi biết cũng không sao, dù sao chúng ta cũng sắp trở trở thành người một nhà ngay rồi.
.- Đa tạ Nguyên bảo chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận