Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 581.1: Ngự nhân chi thuật

.- Con lừa cứng đầu này thật sự là khinh người quá đáng, đáng giận đến cực điểm!
.Lý Trị vừa mắng vừa đi vào trong tẩm cung, trong phòng Võ Mị Nương nghe vậy thì rất kinh ngạc, hỏi rằng; - Bệ hạ, không phải là chàng đi gặp Lư Sư Quái sao? Ai làm cho chàng tức giận đến thế?
.- Còn không phải là con lừa cứng đầu Lư Sư Quái kia thì là ai nữa.
.Lý Trị giận không kiềm được:
.- Trẫm cho rằng sau khi y ra ngoài đi một vòng trở về, hẳn là sẽ thu liễm tính tình rất nhiều, nào biết vẫn là một cái đức hạnh lúc trước, quật cường muốn chết, chết cũng không chịu cúi đầu.
.Võ Mị Nương hoang mang hỏi: - Lúc này lại có chuyện gì xảy ra?
.Lý Trị ném một bản tấu chương lên trên bàn: - Chính nàng tự xem đi.
.Võ Mị Nương nghi hoặc liếc mắt nhìn Lý Trị, cầm lấy bản tấu chương, vừa mở ra đã kinh ngạc thốt lên:
.- Thư nhận tội?
.Lý Trị nói; - Nàng xem đi, xem một chút đi, xem con lừa cứng đầu này viết những gì, trẫm thật vất vả mới chấm dứt chuyện này, y còn náo loạn như này, thì việc này chỉ sợ không chấm dứt được rồi.
.Võ Mị Nương xem trong chốc lát, khép lại tấu chương, hỏi: - Bệ hạ, Lư công tử đưa bản thư nhận tội này lên là có ý gì?
.Lý Trị nói: - Còn có thể là có ý gì nữa, y cho rằng vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, không thể phán quyết thế được, trẫm khuyên can mãi, chỉ thiếu chút nữa nói toạc sự thật ra, nhưng con lừa cứng đầu này chẳng những không nghe, ngược lại còn giáo huấn lại trẫm, nói trẫm là một vị quân chủ, phải làm tấm gương tốt, không thể bỏ qua luật pháp, đổi trắng thay đen, còn nói gì mà đến lúc đó quần thần noi theo trẫm, thì nước nhà sẽ nguy, nàng xem y nói những gì này, nếu trẫm không cố niệm hữu tình ngày xưa, thì chắc chắn sẽ cho y một đao, y rõ ràng biết rằng bản thư nhận tội này nếu để người khác biết thì sẽ khiến cho phát sinh bao nhiêu nhiễu loạn, thế nhưng y còn đứng đó phân cao thấp với trẫm, lúc ấy trẫm đều suýt bị y làm cho tức chết rồi.
.Võ Mị Nương cười khúc khích:
.- Vị Lư công tử này thật đúng là thú vị.
.- Trẫm không cảm thấy thú vị ở đâu hết.
.Lý Trị nói: - Kỳ thật loại tính cách này của y, căn bản không thích hợp làm quan. Lúc ấy trẫm quả thật là thiếu suy xét quá.
.Võ Mị Nương nghe vậy hơi sững sờ, cười hỏi: - Vậy không biết bệ hạ định xử trí Lư Sư Quái thế nào đây?
.Lý Trị thở dài bảo:
.- Trẫm cũng không biết, ngày mai đã phải tuyên án rồi, trẫm cũng không muốn tại thời điểm này xảy ra sai lầm gì nữa, nên đành phải sai người trông coi y đấy.
.Võ Mị Nương chỉ cười mà không nói.
.Lý Trị nghiêng mắt nhìn thoáng qua: - Có gì đáng cười sao?
.Võ Mị Nương nói: - Bệ hạ, trong thời kỳ Trinh Quán, triều chính thanh minh, người có năng lực lớp lớp xuất hiện, nhưng nói tới triều chính thanh minh là vì văn võ bá quan cả triều đều là quân tử ấy ư, theo cách nhìn của nô tì, thì cũng chưa chắc, từ xưa đến nay, triều đại nào mà chẳng có người tài ba. Nhưng có chút triều đình thì chướng khí mù mịt, có chút lại lanh lảnh càn khôn, khác nhau ở chỗ quân chủ, minh quân, thì triều đình thanh minh, hôn quân, thì triều đình mù mịt chướng khí thôi.
.Lý Trị nghe vậy như thoáng có chút suy nghĩ.
.Võ Mị Nương tiếp tục nói: - Nhớ rõ Thái Tông Thánh Thượng đã từng nói, quân tử dụng nhân như khí. Các thủ sở trường. Cổ chi trí trị giả, khởi tá tài vu dị đại hồ? Chính hoạn kỷ bất năng tri. An khả vu nhất thế chi nhân. Thái Tông Thánh Thượng chỉ nói trên đời này người tài lớp lớp xuất hiện, kẻ nói rằng không có người tài, chẳng qua là ngươi không nhận ra người tài mà thôi. Mà bệ hạ trước mặt còn có một người tài, nhưng bệ hạ lại bỏ đấy không cần.
.Làm quân chủ, thống trị quốc gia, cần có nhiều loại người tài. Bởi vì thống trị thiên hạ, sẽ phải đối mặt với đủ loại khó khắn, có chút khó khăn người quân tử không có cách nào giải quyết được, chỉ dùng tiểu nhân mới có thể giải quyết, Ngược lại cũng thế, cho nên trong triều đình có quân tử, có tiểu nhân, cũng có gian nhân, ác nhân, vậy thì trên triều đình mới cân bằng được, mà bệ hạ khi xử lý quốc sự cũng sẽ không cảm thấy thiếu thốn người tài.
.Trên triều đình có tiểu nhân, gian nhân không phải là chuyện xấu, mà là rất bình thường, nếu xuất hiện chuyện không bình thường, chỉ có thể trách quân chủ không biết dùng người, một quân chủ chỉ biết dùng quân tử, cũng không phải là hiền chủ. Nô tì nghĩ rằng, bệ hạ là quốc quân, cần phải dùng được người mình biết, khiến mỗi người đều ngồi đúng vị trí thích hợp, giống như Quốc cữu công và Ngụy công, hai người này có tính cách hoàn toàn tương phản, nếu đổi vị trí của hai người này với nhau, triều đình tất loạn, mà sở trường của hai người cũng không được phát huy.
.Lư Sư Quái làm người chính trực, xử sự công đạo, tài hoa hơn người, hơn nữa còn có y thuật cao siêu, là một nhân tài hiếm có, mà bản thư nhận tội này của y cũng không có sai, sai thì sai ở thời điểm y trình lên không thích hợp thôi, nếu bệ hạ bởi vì lý do này mà không dám dùng y, thì bệ hạ sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày giống như Phong Đức Di, ngửa mặt lên trời thở dài “Không phải không tận tâm, nhưng đến nay không có kỳ tài” đấy.
.Lý Trị ngồi bên lắng nghe, lại vừa nghĩ lại thuật dùng người của phụ thân mình, đột nhiên hiểu ra, y không khỏi liên tục gật đầu, nói: - Mị Nương, nàng nói đúng, việc này phải trách trẫm, trách trẫm a! Nếu hôm nay vứt bỏ Lư Sư Quái, thì ngày sau chắc chắn sẽ không kịp hối tiếc mất.
.Võ Mị Nương cười nói: - Bệ hạ chỉ là tức giận nhất thời thôi, chưa thể nói là sai lầm được, Thái Tông Thánh Thượng không phải là cũng thường xuyên hô muốn giết Ngụy Trưng đấy ư.
.Lý Trị cười ha ha, buồn bực trong lòng trở thành hư không, y cười nói: - Mị Nương, không ngờ nàng lại lý giải thuật dùng người này thấu triệt đến thế.
.Võ Mị Nương cười thẹn thùng: - Thuật dùng người gì chứ, đây đều là những gì nô tì học được trên sách, cũng chỉ có thể lấy ra dùng để khuyên nhủ người khác thôi.
.Lý Trị cười cười, lại cau mày bảo: - Nhưng việc này cũng cực kỳ khó giải quyết, lấy cá tính của Lư Sư Quái, y chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đâu, hiện tại trẫm thả cũng không được, mà không thả y cũng không xong.
.Võ Mị Nương cười nói: - Bệ hạ, dùng đúng người, hỏi đúng vấn đề, cũng là thuộc về cách dùng người đấy.
.Lý Trị nghe vậy sửng sốt.
.Đúng lúc này, một cung nữ bên ngoài cầu kiến: - Khởi bẩm bệ hạ Hoàng gia Đặc phái sứ, Trịnh Ngự sử, Vương Ngự sử cầu kiến ạ.
.Võ Mị Nương cười nói: - Không phải người hiến kế đã tới rồi sao.
.Trong điện Lưỡng Nghi.
.- Vi thần tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ!
.Lý Trị thản nhiên hỏi: - Ba người các ngươi cầu kiến lúc đêm khuya, là có việc gì quan trọng sao?
.Hàn Nghệ thấy thần sắc y vẫn bình thản, trong lòng thầm nghĩ, Lý Trị học xấu rồi, nhưng lại vẫn mở miệng nói: - Bệ hạ, không biết lúc trước Lư Sư Quái có đến tìm bệ hạ hay không?
.Lý Trị hừ một tiếng: - Đừng nói đến người này, nhắc tới, trẫm lại tức đầy bụng, thật sự là tức chết trẫm rồi.
.Trịnh Thiện Hành vội hỏi: - Bệ hạ, Lư ----.
.- Ngươi còn dám nhắc tới nữa.
.Lý Trị quát bảo y ngưng lại.
.Ngươi bảo không nhắc thì không nhắc, bây giờ cũng không phải đời sau, thuyền nhỏ hữu nghị nói lật là lật luôn.
.Trịnh Thiện Hành không quan tâm, tiếp tục nói: - Bệ hạ, Lư Sư Quái chỉ là kích động nhất thời, vi thần khẩn cầu bệ hạ tha cho y lần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận