Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 782.1: Vô Nguyệt mắc câu.

.Kỳ thật Tiêu Nhuệ thấy Hàn Nghệ đến đây, trong lòng cũng rất vui vẻ, dù sao con lớn, con thứ hai của ông ta đều đã có vợ, mà Tiêu Vô Y và Tiêu Hiểu cũng không phải là người hay nói chuyện phiếm, phu nhân cũng đã qua đời, trong lòng cũng khá cô đơn.
.Hàn Nghệ đương nhiên là thừa dịp hư mà vào, mọi cách xum xoe, hoàn toàn không có bất kỳ giới hạn nào, nhất định phải khiến Tiêu Nhuệ khát khao có một đứa con trai như vậy ở bên cạnh thì quá tốt.
.Tiêu Nhuệ hoàn toàn bị Hàn Nghệ làm cho mơ mơ màng màng.
.Độc Cô phủ.
.Hôm nay trại huấn luyện nghỉ, nhưng vì Độc Cô Vô Nguyệt cả hai ngày nghỉ vẫn chưa về nhà, nên sáng sớm hôm nay liền đi về nhà.
.- Đại công tử, ngươi đã trở lại rồi.
.Quản gia vội vàng lên đón, nhận lấy áo choàng trong tay Độc Cô Vô Nguyệt.
.Độc Cô Vô Nguyệt gật đầu, hỏi: - Phụ thân có khỏe không!
.- Lão gia vẫn đều rất khỏe, à không, mấy ngày trước lại đi Lạc Dương gặp bạn cũ rồi.
.Kỳ thật Độc Cô gia chính thống ở Đường triều đã dần dần lụn bại đi rồi, tuy rằng ở địa khu Quan Trung vẫn có được danh vọng cực cao, nhưng bởi vì gia tộc nhân tài điêu linh, thế lực ở trong triều, sớm đã là xưa đâu bằng nay, thậm chí có thể nói là hoàn toàn thoái lui ra khỏi triều đường, giống phụ thân của Độc Cô Vô Nguyệt là Độc Cô Đại Bảo thì lại không có hùng tâm tráng chí, hàng năm ở bên ngoài du ngoạn.
.Đây cũng là vì sao Độc Cô Vô Nguyệt vô cùng khát vọng chấn hưng Độc Cô gia.
.Độc Cô Vô Nguyệt gật gật đầu, đối với chuyện này cũng tập mãi thành quen rồi.
.Quản gia kia đột nhiên nói: - Đại công tử, có chuyện, tiểu nhân không biết có nên nói hay không.
.- Chuyện gì?
.- Hai ngày gần đây, ta nghe nói Nhị nương tử Thôi gia gần đây thân thể nhiễm bệnh nặng, có vẻ như còn rất nghiêm trọng đấy.
.Độc Cô Vô Nguyệt nhướn mày, nói: - Ngươi nói cái gì?
.Quản gia kia có chút sợ hãi nói: - Tiểu tiểu nhân cũng chỉ nghe nói thôi.
.Độc Cô Vô Nguyệt lập tức xoay người đi ra cửa chính, sải bước lên ngựa ô, phóng ngựa rời đi. Y vốn là muốn trực tiếp đi tới Thôi gia, nhưng ngẫm lại, liền đi vòng sang ngõ Bắc.
.Hiệu thuốc bắc Lư gia!
.- Xuyyyyyy !
.Độc Cô Vô Nguyệt lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa, bước nhanh vào vào hiệu thuốc bắc.
.Lúc này Liễu Cầm đang bốc thuốc cho khách nhân, thấy Độc Cô Vô Nguyệt đến đây, hiếu kỳ nói: - Vô Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Tẩu tẩu, Sư Quái ca đâu rồi?
.Liễu Cầm sửng sốt, nói: - Sư Quái ca ngươi đi Thôi gia rồi.
.Độc Cô Vô Nguyệt vội vàng nói: - Có phải Hồng Lăng ngã bệnh rồi hay không?
.Liễu Cầm gật gật đầu.
.- Vậy tình hình có nghiêm trọng không?
.- Ta nghe phu quân nói, hình như là rất nghiêm trọng đấy. Liễu Cầm lo lắng nói.
.- Quấy rầy rồi.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói xong, lập tức xoay người đi ra ngoài, lên ngựa, chạy gấp về hướng Thôi gia.
.Rừng trúc Thôi phủ.
.Chỉ thấy cửa phủ từ từ mở ra, hơn hai mươi hạ nhân cầm côn bổng vọt ra, từ bên trong cánh cửa lại có một người đi ra, chính là Thôi Tập Nhận, y vẹo mắt nhìn Độc Cô Vô Nguyệt trước cửa nói: - Ngươi tới làm chi?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói thẳng: - Ta nghe nói Hồng Lăng ngã bệnh.
.Thôi Tập Nhận cười lạnh nói: - Thế thì có liên quan gì tới ngươi?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Ta muốn gặp nàng.
.Thôi Tập Nhận tức giận hừ nói: - Ngươi cái tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này còn có mặt mũi tới gặp Hồng Lăng? Mơ tưởng. Nếu ngươi còn không đi, thì đừng trách ta không khách khí.
.- Vậy thì đắc tội rồi.
.Độc Cô Vô Nguyệt trước là khẽ gật đầu, đột nhiên trong mắt chợt lóe sáng, vọt tới hướng Thôi Tập Nhận, không chờ những hạ nhân xung quanh kia kịp phản ứng, dao găm trong tay y đã gác ở trên cổ của Thôi Tập Nhận. Tuy rằng Độc Cô Vô Nguyệt có hoa dung nguyệt mạo, nhưng khi làm việc thì so với nam nhân còn nam nhân hơn một chút, cũng không biết có phải là đã bị Tiêu Vô Y ảnh hưởng rồi hay không, dù sao có thể dùng vũ lực giải quyết, thì y sẽ tận lực không thèm lựa chọn phương pháp thứ hai.
.Thôi Tập Nhận thì lại không sùng dùng vũ lực, y không hề biết một chút công phu nào, nhưng cũng không chút nào sợ hãi, cả giận nói: - Độc Cô Vô Nguyệt, ngươi có biết hiện tại ngươi đang làm cái gì hay không?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Ta chỉ muốn gặp Hồng Lăng.
.- Đó là chuyện không có khả năng!
.Thôi Tập Nhận nghiến răng nghiến lợi nói: - Ta khuyên ngươi lập tức để đao xuống, nếu không, ta khiến cho Độc Cô gia các ngươi đều chịu không nổi.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Đó là chuyện về sau, hiện tại mời ngươi dẫn ta đi gặp Hồng Lăng.
.- Ta không tin thất phu ngươi dám đụng đến ta.
.Thôi Tập Nhận hướng tới những hạ nhân kia nói: - Các ngươi còn ngây ngốc đứng ở đó làm gì, khẩn trương loạn côn đuổi cái tên tặc nhân này đi cho ta.
.Thế này thì ai dám động thủ a?
.Những hạ nhân kia lâm vào thế khó xử, cầm côn bổng mà không biết phải làm sao.
.Độc Cô Vô Nguyệt cũng hiểu biết cá tính của Thôi Tập Nhận, giống như y, đều là loại người vô cùng quật cường, biết cầu Thôi Tập Nhận là chuyện không thể nào, đột nhiên hướng tới một hạ nhân nói: - Lập tức dẫn ta đi gặp Hồng Lăng.
.Thôi Tập Nhận nói: - Các ngươi không được nghe y, y không dám giết ta, các ngươi chỉ để ý động thủ là được.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Ta không dám giết ngươi, nhưng bọn họ có dám đánh cá không? Nói xong, dao găm của y lại tới gần thêm ba phan, phẫn nộ quát: - Còn không mau dẫn đường.
.- Đưng đưng đừng! Chỉ thấy một quản gia trung niên vội vàng chạy ra, nói: - Độc Cô công tử, thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình, tiểu nhân van cầu ngươi, chớ làm công tử nhà ta bị thương, tiểu nhân dẫn ngươi đi, tiểu nhân liền dẫn ngươi đi.
.Thôi Tập Nhận căm tức nhìn Quản gia kia nói: - Tần bá, nếu như ngươi dám dẫn y đi, ta không tha cho ngươi.
.Tần bá cúi thấp đầu nói: - Đại công tử, ngươi muốn đánh muốn phạt, tiểu nhân đều nhận, nhưng tiểu nhân không thể không làm như vậy. Nói xong ông ta nói với Độc Cô Vô Nguyệt: - Độc Cô công tử, ngươi đừng làm công tử nhà ta bị thương, tiểu nhân hiện tại liền dẫn ngươi đi.
.- Ngươi cái tên không tiền đồ này!
.Thôi Tập Nhận nổi giận mắng.
.Tần bá cũng không nói chuyện, dẫn Độc Cô Vô Nguyệt đi vào trong phủ.
.Mà hai mươi gia đinh cầm côn bổng kia theo sát Độc Cô Vô Nguyệt.
.Một đám người đi vào hậu viện, chợt nghe được một tiếng tiếng hét thất thanh: - Dừng tay!
.Độc Cô Vô Nguyệt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba người Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đi tới, vội nói: - Sư Quái ca.
.Lư Sư Quái quát: - Vô Nguyệt, ngươi còn không mau thả Tập Nhận ra, nếu làm Tập Nhận bị thương, ta không tha cho ngươi.
.Độc Cô Vô Nguyệt hơi hơi nhíu mày, chần chừ một lát, nhưng vẫn buông dao găm ra, đẩy Thôi Tập Nhận vào trong đám người kia, những gia đinh kia vội vàng đỡ lấy Thôi Tập Nhận: - Công tử, ngươi không sao chứ.
.Thôi Tập Nhận đẩy bọn họ ra, nổi trận lôi đình nói: - Các ngươi đám rác rưởi này, ta nuôi dưỡng các ngươi có tác dụng gì, còn không mau bắt cái tên tặc nhân này cho ta.
.- Đủ rồi!
.Lư Sư Quái quay sang Thôi Tập Nhận nói: - Đã đến lúc nào rồi, các ngươi còn ngại không đủ loạn sao?
.Thôi Tập Nhận căm tức nhìn Độc Cô Vô Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi đến kèn kẹt.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên hướng tới những hạ nhân kia nói: - Các ngươi còn vây ở trong này làm chi, chẳng lẽ các ngươi cho là mình có thể ngăn được Độc Cô Vô Nguyệt. Tất cả giải tán đi.
.Những hạ nhân kia nhìn Thôi Tập Nhận.
.Thôi Tập Nhận trầm mặc một lát, vung tay mạnh một cái.
.Những hạ nhân kia khẩn trương lui ra, bọn họ đều biết thực lực của Độc Cô Vô Nguyệt, mình mà xông lên thì cũng xong đời luôn.
.Độc Cô Vô Nguyệt vội vàng hướng tới Lư Sư Quái nói:
.- Sư Quái ca, Hồng Lăng nàng như thế nào rồi?
.Sắc mặt Lư Sư Quái ngưng trọng thở dài, nói: - Ngươi đi gặp Hồng Lăng trước đi.
.Độc Cô Vô Nguyệt ngẩn ra, nói: - Lời này của ngươi là ý gì?
.Lư Sư Quái nói: - Hồng Lăng nàng bị hàn khí nhập vào cơ thể, lại không trị liệu đúng lúc, hiện giờ hàn khí đã xâm nhập ngũ tạng lục phủ, ta tạm thời cũng không có cách nào có thể trị liệu cho nàng.
.Đầu Độc Cô Vô Nguyệt choáng váng một trận, tim như rơi vào hầm băng, y tín nhiệm vô điều kiện đối với Lư Sư Quái, bởi vì Lư Sư Quái trước giờ cũng không nói dối, nói: - Sao có thể như vậy? Sư Quái ca, ngươi là thần y a, nếu nếu ngươi cũng không cứu được Hồng Lăng, vậy Hồng Lăng nàng chẳng phải là.
.Thôi Tập Nhận hừ một tiếng, nói: - Lúc này ngươi tới đây giả vờ làm người tốt cái gì, sao không làm gì từ sớm đi, nếu Nhị muội không coi trọng thứ lòng lang dạ sói như ngươi, thì sao có thể có hôm nay.
.Vương Huyền Đạo liếc nhìn Thôi Tập Nhận, nhíu nhíu mày, lại nói với Độc Cô Vô Nguyệt: - Vô Nguyệt, ngươi cũng chớ quá sốt ruột, hiện tại Lư huynh cũng đang nghĩ biện pháp, nói không chừng sẽ có chuyển cơ.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ta dẫn ngươi đi gặp Hồng Lăng trước đã.
.- Đa tạ!
.Độc Cô Vô Nguyệt gật gật đầu, lại hướng tới Lư Sư Quái nói: - Sư Quái ca, ngươi nhất định phải cứu lấy Hồng Lăng.
.Lư Sư Quái nói: - Yên tâm, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực.
.Độc Cô Vô Nguyệt vừa đi, Lư Sư Quái liền trừng mắt nhìn Thôi Tập Nhận, nói: - Ngươi vừa rồi mắng cũng hơi quá đáng rồi.
.Thôi Tập Nhận cười, nói: - Đây là ta đã sớm muốn mắng rồi, nhưng vẫn giấu ở trong lòng mà không có cơ hội, có thể qua hôm nay sẽ không có cơ hội mắng nữa rồi, còn không nhân cơ hội mắng hai câu, xả hết giận.
.- Hừ! Thôi tiểu quỷ, ngươi đây chính là lấy công mưu tư, bản quận chúa dùng kế dẫn Vô Nguyệt đến, cũng không phải là để cho ngươi mắng đâu, nếu ngươi còn dám làm như thế nữa, ta sẽ cho ngươi biết mặt.
.Chỉ thấy một đạo bóng hình xinh đẹp từ bên cạnh đi ra.
.Không phải Tiêu Vô Y thì là ai.
.Thôi Tập Nhận liếc mắt nhìn nữ ma đầu này một cái, y trời sinh tính kiêu ngạo, khó có mấy khi lại cúi đầu, nói: - Ta biết rồi.
.Tiêu Vô Y hung hăng trừng mắt nhìn y, nói: - Còn thế tôn Thôi gia cơ đấy, nói những câu chẳng khác gì thứ đầu đường xó chợ, mặt mũi Thanh Hà Thôi thị đều bị ngươi làm cho mất hết rồi.
.Thôi Tập Nhận buồn bực nói: - Ta cũng đã nói là biết rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?
.Tiêu Vô Y cả giận nói: - Ngươi còn dám mạnh miệng, có tin ta đánh ngươi hay không.
.Lư Sư Quái nói:
.- Được rồi, được rồi, chúng ta hãy tìm một chỗ khác nói chuyện đi, nếu như bị Vô Nguyệt nhìn thấy, vậy thì hỏng hết mọi chuyện rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận