Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 407.2: Dùng hành động để chứng minh.

.Bởi vì hắn mới vừa rồi đã rửa chân rồi, chỉ đang đi một đôi giày vải, vì vậy hai chân đá bay giày, chui vào trong chăn đệm.
.Cái gì mà dùng chăn che mắt, rõ ràng chính là cho mình một lý do nằm xuống.
.Tên vô lại này. Tiêu Vô Y làm sao không biết trong lòng hắn đang đánh cái chủ ý gì, nói: - Vậy chàng hứa với ta, trước khi ta không đồng ý, chàng không được quay đầu lại.
.Hàn Nghệ nghe thanh âm nàng dường như khá nghiêm túc. Không khỏi có chút buồn bực, "Ồ" một tiếng.
.Trôi qua một lát, hắn chợt nghe được thanh âm sột sột soạt soạt, tâm động vài hồi, không kìm nổi phải quay đầu lại đi liếc mắt nhìn, nhưng chung quy vẫn nhịn được, trong lòng tự an ủi chính mình, nếu không xem được nàng cởi quần áo, đợi lát nữa xem nàng mặc quần áo thì cũng giống nhau cả thôi. Đúng rồi, nàng cởi, ta cũng thuận tiện cởi. Hai tay của hắn ở trong đệm chăn lục lọi vài cái, rất nhanh đã đem áo khoác bỏ đi, giấu vào trong góc tường.
.Lại một lát sau, đột nhiên không có thanh âm gì cả.
.Hàn Nghệ có chút buồn bực, nhẹ giọng hô: - Vô Y, Vô Y.
.Vẫn như trước, không có phản ứng.
.Làm cái gì nha? Hàn Nghệ đột nhiên có chút lo lắng, khi đang chuẩn bị quay đầu lại, chợt thấy một cỗ gió lạnh xông vào đến, bất giác khẽ run rẩy, nhưng lập tức một cỗ mùi thơm bí mật mang theo ấm áp liền vây hắn lại, một cánh tay ngọc nhẹ nhàng ôm ngực của hắn, hai luồng mềm nhũn đặt ở trên lưng.
.Không hổ là nữ vương, chủ động như vậy, ta thích. Hàn Nghệ đang muốn xoay người, lại nghe sau lưng tốt có người nói: - Không cho quay đầu lại.
.Đều như vậy rồi, nàng còn không cho ta quay đầu lại. Hàn Nghệ ủy khuất nói: - Vì sao?
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng vừa quay đầu lại, chắc chắn sẽ làm bừa, ta hiện tại chỉ muốn chỉ muốn dựa vào trên người của chàng như vậy.
.Cái này mà nàng cũng đều biết? Hàn Nghệ ra vẻ già đời nói:
.- Vô Y nha. Nàng phải tin tưởng nhân phẩm bản nhân, người chính trực giống như ca đây, làm sao có thể sẽ làm bừa chứ. Trong lòng bổ sung một câu, có làm cũng là nghiêm chỉnh làm a!
.- Chàng đã cởi áo khoác ra rồi. Bảo ta làm sao tin tưởng chàng.
.- Ách!
.Hàn Nghệ lúng túng nói: - Ta đây chẳng qua là nhàn rỗi nhàm chán, thuận tiện cởi. Kỳ thật nếu ôm lấy nhau, hiệu quả sẽ tốt hơn đấy.
.- Không cần.
.Hai chữ vô cùng đơn giản này, biến thành Hàn Nghệ một chút nổi nóng cũng đều không có, đành phải lui mà cầu tiếp theo, nói: - Này, ta có thể nói rõ trước, nàng ôm ta bao lâu, đợi lát nữa ta muốn ôm nàng bấy lâu.
.Tiêu Vô Y sẵng giọng: - Chàng thật sự là một chút thiệt cũng không ăn được.
.- Loại thiệt này không có khả năng ăn. Hàn Nghệ lắc đầu nói.
.Tiêu Vô Y ném cho cái ót hắn một cái xem thường, đột nhiên nói: - Hàn Nghệ, lần này chàng tính toán ở đây mấy ngày.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Lần này ta tính ở lại hai ba ngày.
.Tiêu Vô Y trong mắt vui vẻ, ngoài miệng lại nói: - Nhưng gần đây không phải là chàng rất bận đấy sao?
.Hàn Nghệ nói: - Dù bận nữa cũng phải cùng nàng nha, hơn nữa, trong đó còn có một cái nguyên nhân nho nhỏ.
.- Nguyên nhân gì?
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói.
.Hàn Nghệ cười ha hả, lập tức đem chuyện Trưởng Tôn Xung sẽ tìm hắn hỗ trợ nói cho Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y nghe vậy đầu lông mày giơ lên, nói: - Chỉ làm cho bọn họ tìm hai ba ngày thì cũng quá lợi cho bọn họ rồi, sao không để cho bọn họ tìm hơn nửa tháng.
.Nàng cũng là ưa thích chỉnh người, vì vậy nghe được vô cùng hưng phấn.
.- Cái này thì không thể được, hiện giờ cũng đã giữa tháng rồi, tháng sau phải bắt đầu rồi, nếu để cho bọn họ tìm lâu lắm, thì ta có thể sẽ gặp họa đó.
.Hàn Nghệ lắc đầu, thầm nghĩ, nữ ma đầu chính là nữ ma đầu, động cái là nửa tháng, thật sự là không ngại chuyện lớn, nếu Lưu tỷ nghe được lời này của nàng, phỏng chừng sẽ trực tiếp bị dọa mà chết. Vừa cười nói: - Tuy nhiên nhất định phải để Trưởng Tôn Xung tự mình đến Phượng Phi Lâu mời ta, nếu muốn phái mấy cái hạ nhân tới là mời được ta, vậy bọn họ đã tính toán sai rồi.
.Tiêu Vô Y thẳng gật đầu nói: - Đây là tất nhiên, tốt nhất để Trưởng Tôn lão tặc tự mình đến mời chàng, cũng để cho bọn họ biết rằng, phu quân ta cũng không phải là người dễ bắt nạt.
.Nếu Trưởng Tôn lão tặc đến đây, vậy cũng không phải là mời rồi, mà là bắt. Hàn Nghệ nghe giọng nói của nàng kích động, thầm nghĩ, đây thật đúng là một nữ nhân trời không sợ, đất không sợ. Nói: - Vậy thì không cần, ta chỉ là muốn mượn chuyện này để giành lại vài phần tôn nghiêm, cần phải để cho những đại thần kia biết, Hàn Nghệ ta cũng không phải là kẻ tôi tớ gọi thì đến, hô thì đi, muốn mời ta hỗ trợ, vậy nhất định phải có thành ý, bằng không mà nói, ta mới không thèm để ý đến ông ta. Mặt khác, chính là luận sự, nếu ta không làm như vậy, căn bản cũng sẽ không có người nào nghe ta cả, cho dù ta muốn giúp việc gì, thì cũng không giúp được.
.Tiêu Vô Y hơi trầm ngâm, lập tức hiểu được, ngoài miệng cũng lơ đễnh nói: - Lúc trước Mã Chu kia cũng là ngoại công lão nhân gia ông ta tự mình tiến đến mời tới, không để cho Trưởng Tôn lão tặc ra mặt, thực xem như lợi cho ông ta rồi.
.- Cái đó đúng.
.Hàn Nghệ ha hả cười, đột nhiên nói: - Vô Y, ta nói chuyện với tường thế này, cảm giác cứ là lạ ấy, nếu không ta cam đoan, lát nữa tuyệt không xông vào, chỉ ôm nàng thôi, nàng xem coi thế nào?
.Tiêu Vô Y trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
.Hàn Nghệ vội vàng xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy người Tiêu Vô Y mặc một bộ áo ngủ tơ trong suốt. Cảnh xuân trước ngực chợt tiết, thật là làm cho người ta phun máu mũi nha.
.Hoá ra Tiêu Vô Y biết rằng món váy sam màu trắng kiểu mới kia còn có một tầng ý tứ như vậy, trong lòng lại càng yêu thích hơn, rất sợ khiến Hàn Nghệ chân tay lóng ngóng làm hỏng mất. Vì thế dứt khoát cởi ra, nếu chiếc váy sam này tượng trưng chính là tình yêu, vậy tất nhiên phải giữ gìn cẩn thận, không thể để cho nó đã bị một điểm hư hỏng.
.Hàn Nghệ hai mắt mãnh liệt trợn trừng, cố gắng chống đỡ một hơi. Nhịn xuống, nhịn xuống, đêm dài từ từ, vô tâm mà ngủ, đó chính là thời gian của ta, đem mỹ nhân ôm vào trong ngực.
.Cũng chỉ có ở trong ngực của Hàn Nghệ, Tiêu Vô Y mới sẽ lộ ra vẻ tiểu nữ nhân thẹn thùng, căn bản là không hề giống với bình thường, ra vẻ chính là nữ vương, tuy nhiên nàng thật sự là chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng kia của Hàn Nghệ, khẩn trương nói sang chuyện khác: - Phu quân. Chàng thật sự không vì chuyện lần trước ta thuê cửa hàng mặt tiền kia mà tức giận sao?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Tức giận thì ngược lại không hề có, chẳng qua là cảm thấy chúng ta là vợ chồng, thế này rất giống lừa người rồi, tuy nhiên hiện tại không sao, hai ngày trước ta đã trả ân tình này rồi.
.- A? Trả? Chàng trả như thế nào?
.- Chính là một ít chuyện về phương diện mua bán mà thôi, nói nàng cũng sẽ không cảm thấy hứng thú.
.- Kỳ thật căn bản cũng không cần trả nhân tình này cho nàng ta, Nữ Sĩ các này ta cũng có phần.
.- Thật sự? Sao không nói sớm.
.- Nói không có bằng chứng.
.- A?
.Hàn Nghệ có chút mơ hồ, nói: - Có ý tứ gì?
.hương 407.3: Dùng hành động để chứng minh.
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng suy nghĩ một chút xem, lấy tính tình của Nguyên Mẫu Đơn. Nàng ta sẽ dám ở giữa phố xá sầm uất mở một nhà Nữ Sĩ các sao. Chủ ý này là ta nói ra, hơn nữa lúc ban đầu cũng là do ta ra mặt, Nữ Sĩ các mở ra được, cũng là bởi vì ta, những tỷ muội kia mới dám đến Nữ Sĩ các, chẳng qua là do nàng ta xuất tiền xuất lực xây dựng thành thôi, chàng nói Nữ Sĩ các có phải hay không nên có một phần của ta, không có Tiêu Vô Y ta, thì không còn có Nữ Sĩ các.
.- Ừ.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Vậy nàng có cùng nàng ta ký hiệp ước không?
.Tiêu Vô Y lắc đầu nói: - Không có. Thế này không khỏi cũng quá phiền toái rồi.
.Nàng thế này mà cũng sợ phiền toái. Vậy nàng còn bb cái gì. Hàn Nghệ nói: - Vậy thật đúng là nói không có bằng chứng rồi, nhưng lần tới khi nàng ra những ý kiến hay như thế này, nhất định phải nhớ rõ, ký hiệp ước, đem phân phối tính toán cho rõ ràng.
.- Biết, biết. Tiêu Vô Y rất nhanh gật đầu, đôi mắt vừa chuyển, nói: - Chớ không phải là chàng cũng biết ta có thiên phú buôn bán đó chứ?
.- Ách. Đương nhiên, đương nhiên.
.Hàn Nghệ nhìn thấy ánh mắt này của Tiêu Vô Y, không tự giác có chút đổ mồ hôi, mấy chữ "Đương nhiên" sau này nói ra lại càng vô cùng chần chừ.
.Tiêu Vô Y hì hì nói:
.- Vậy sau này ta giúp chàng xử lý ngõ Bắc đi.
.- Khụ khụ khụ!
.Hàn Nghệ sợ tới mức mặt cũng xanh lét rồi, nói: - Thật hay giả?
.Tiêu Vô Y nói: - Đương nhiên là thật sự, trước kia chúng ta cũng đã nói rồi đấy, ta chủ nội, chàng chủ ngoại.
.- Nhưng chuyện kinh doanh này đã là thuộc về phạm vi chủ ngoại rồi.
.- Thời điểm ở Dương Châu, thì có thể nói như vậy, nhưng xưa đâu bằng nay, hiện giờ ngoại này hẳn là chỉ việc triều đình, mua bán đã là thuộc loại việc nội rồi, dĩ nhiên phải để ta xử lý. Tiêu Vô Y phân tích đạo lý rõ ràng a!
.Nếu việc kinh doanh của ta để cho nàng đến xử lý, ta lập tức sẽ biến thành mắc nợ buồn thiu nha, không được, đây là không chịu trách nhiệm đối với đám người Tiểu Mập, Mộng Nhi bọn họ, quyết không thể đồng ý. Hàn Nghệ nói: - Không cần đâu, nàng chỉ cần ở nhà đợi là được.
.- Ta chính là ở nhà đợi a!
.Tiêu Vô Y nói: - Ta là thê tử chàng, ngõ Bắc là nhà của chàng, ta đây tất nhiên là nữ chủ nhân của ngõ Bắc, ngõ Bắc có một vài sự vụ, lý nên phải để ta tới xử lý, chàng yên tâm, bản nữ vương không phải, bản quận chúa quản gia đâu ra đấy, tuyệt sẽ không để cho chàng phải lo lắng về sau.
.Qquản gia đâu ra đấy? Ta thì lừa người khác, nàng thì tự lừa gạt chính mình, chênh lệch này quá lớn. Hàn Nghệ nhìn chăm chú vào Tiêu Vô Y, thấy sự chờ mong trong mắt nàng, nghĩ thầm rằng, lấy tính cách của nàng ấy, ngay cả ký một bản hiệp ước cũng ngại phiền toái, làm sao có thể sẽ cảm thấy hứng thú đối với mấy cái này? Ồ, ta hiểu được, nàng căn bản không phải muốn buôn bán, mà là muốn nhìn ta chằm chằm, nếu nàng đã trở thành nữ chủ nhân của ngõ Bắc, như vậy không có khả năng lại có Cố Khuynh Thành kế tiếp đi vào ngõ Bắc rồi, hoặc là Cố Khuynh Thành ở đó không lâu nữa, hơn nữa Nguyên Mẫu Đơn lại ở trong phạm vi quản hạt của ngõ Bắc, nói cách khác nàng có thể đè Nguyên Mẫu Đơn một đầu, đúng rồi, nàng còn có thể nhiều lần so mượn một số thủ đoạn buôn bán của Nguyên Mẫu Đơn, chủ ý này của nàng không khỏi cũng quá thông minh rồi.
.Sau khi kghĩ thông suốt hết thảy những điều này, hắn không khỏi cảm thấy đầu đau không dứt.
.Bởi vì hắn biết Tiêu Vô Y căn bản không thích hợp làm buôn bán, không phải nói Tiêu Vô Y ngu xuẩn, chỉ có điều Tiêu Vô Y trời sinh tính tự nhiên, không bám vào một khuôn mẫu, thích ân đền oán trả, không có khả năng vì một đồng tiền mà tính toán chi li, nếu so sánh tỉ mỉ ra, Nguyên Mẫu Đơn lại vô cùng bình tĩnh điềm đạm, chắc chắn, làm việc gì cũng đều lấy đại cục làm trọng, phương diện khác không nói, nhưng ở trong phương diện buôn, Tiêu Vô Y căn bản đấu không lại Nguyên Mẫu Đơn.
.Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ nhìn mình chằm chằm không nói, phảng phất có loại cảm giác bị nhìn hắn thấu, hơi có vẻ chột dạ nói: - Như thế nào? Không thể sao?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Đương nhiên, đương nhiên có thể. Nàng nói rất là đúng, lý nên như thế, nhưng điều kiện tiên quyết phải công khai quan hệ giữa chúng ta, nàng cũng biết đấy, ngõ Bắc này không phải của ta một người đấy, còn có Lưu tỷ cũng chiếm một phần vốn, không công khai thân phận của chúng ta, không có khả năng Lưu tỷ sẽ đồng ý cho nàng quản lý ngõ Bắc, thế này rất vô lý nha.
.Tiêu Vô Y nói: - Cái này không cần chàng lo lắng, ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, ta tiêu tiền mua chút cổ phần là được rồi.
.Như vậy cũng được? Hàn Nghệ nói: - Nàng có bao nhiêu tiền? Nếu nàng muốn vượt qua Lưu tỷ ấy mà, ít nhất cũng phải tiêu một vạn quan. Số này mặc dù có chút khoa trương, nhưng với triển vọng của ngõ Bắc mà nói, thật đúng là trị giá nhiều tiền như vậy, chỉ có điều hắn biết rằng, Tiêu Vô Y không thể nào tính toán rõ ràng một sổ sách này được.
.Nào biết Tiêu Vô Y căn bản đối với mấy thứ sổ sách này không có hứng thú, nói: - Ta thì không có bao nhiêu tiền, nhưng chàng có tiền nha, chàng đem tiền của chàng cho ta, ta lấy thêm tiền của chàng mua lại mấy thành cổ phần của Phượng Phi Lâu không được sao? Hì hì, chủ ý này của ta có phải cao minh lắm không.
.Nàng nghĩ, dù sao nàng cũng không phải muốn mua lại toàn bộ Phượng Phi Lâu, cũng chỉ mua chừng năm thành, toàn bộ ngõ Bắc đều là của Hàn Nghệ đấy, Hàn Nghệ tuyệt đối lấy ra được một nửa tiền, vậy mặc kệ tiền này là số lượng bao nhiêu, thì cũng đều không phải là vấn đề.
.Cái chủ ý mưu ma chước quỷ này thật đúng là đủ khôn khéo đấy. Hàn Nghệ bị này gái ngốc làm cho tức cười, nói: - Vâng, đó đều là tiền của ta, nhưng vấn đề là tiền này không phải ta nói lấy ra là có thể lấy ra được, ta phải có cái lý do, hơn nữa ta cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy, bởi vì rất nhiều tiền đều là tài sản cố định, giống như cái cửa hàng mặt tiền kia, kỳ thật vốn lưu động của Phượng Phi Lâu chúng ta thật sự không nhiều lắm.
.Nói xong hắn vẽ đôi mắt một cái, nói: - Nếu không như vậy đi, trước tiên nàng mở cửa hàng đàn luyện tay một chút, làm quen một chút với các nghiệp vụ ở ngõ Bắc chúng ta, đợi cho thời cơ đến rồi, ta liền quang minh chính đại đón nàng vào ngõ Bắc, đến lúc đó hết thảy đều cho nàng quản.
.Tiêu Vô Y dứt khoát nói: - Không được.
.- Ách. Hàn Nghệ hết chỗ nói rồi.
.Tiêu Vô Y nói: - Rõ ràng là chàng không muốn ta tới quản lý ngõ Bắc, nói vậy, để chàng có thể tiếp tục phong lưu khoái hoạt rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Oan uổng nha, ta khi nào thì phong lưu khoái hoạt rồi.
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Hoa Nguyệt lâu tứ đại hoa đán, chàng tuyển ai không tuyển, cố tình tuyển Cố Khuynh Thành, thật sự là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.
.Nàng biết cái gì, tam đại hoa đán khác đều không thích hợp với Phượng Phi Lâu ta a! Hàn Nghệ lười giải thích, nói: - Xem ra mặc kệ ta nói cái gì, nàng đều sẽ không tin tưởng, chỉ có thể dùng hành động để chứng minh.
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói: - Chứng minh như thế nào?
.Hàn Nghệ nghiêm túc nói:
.- Theo góc độ y học đến phân tích, một người nam nhân tinh lực hữu hạn, cũng giống với một khối điểm tâm, nếu chỉ là một người ăn, vậy mới vừa đủ ăn, nhưng nếu phân cho tầm hai ba người ăn, vậy sẽ rất khó ăn no rồi, vì vậy, nàng chỉ cần thử một chút tinh lực của ta có đủ tràn đầy hay không, chẳng phải sẽ biết ta có phong lưu khoái hoạt hay không rồi.
.Tiêu Vô Y nghe vậy thì mơ mơ màng màng, vẫn không kịp phản ứng lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ hỏi: - Không hiểu?
.Tiêu Vô Y lắc đầu.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói: - Không thì như vậy đi, ta trước tiên dạy cho nàng một bài học, được chứ?
.Trong lòng Tiêu Vô Y vô cùng hiếu kỳ, gật gật đầu.
.Kết quả là, Hàn Nghệ liền nhào tới.
.Hết thảy đều thuận theo tự nhiên như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận