Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 443.2: Làm một mẻ, khoẻ một đời

.Lạp Mỗ Hy Đức chân trước vừa về, Lưu Nga vốn trốn một bên nghe lén liền đi ra, vẻ mặt hoang mang, nói:
.- Hàn tiểu ca, vì sao ngươi không tạm thời ổn định bọn họ trước, ngươi đây không phải buộc bọn họ lựa chọn giữa hai chợ và ngõ Bắc chúng ta sao, nếu chẳng may bọn họ lựa chọn hai chợ, vậy thì chúng ta xong rồi.
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Trời biết trong Hành hội bọn họ có nội gian hay không, nếu giờ ta cam đoan với họ, ổn định họ, như vậy hai bên hành hội nhất định sẽ càng cẩn thận, cho rằng ta còn cất giấu cái gì, quân bài chưa lật, ngược lại gây bất lợi cho chúng ta, hơn nữa đây cũng chỉ có thể khiến hai chợ có điều kiêng kị, kéo dài một ít thời gian, nhưng đây là trị ngọn không trị gốc, có câu, muốn cho họ chết hãy khiến họ cuồng, ta muốn ép hai chợ sớm ra tay một chút, chờ bọn họ đem át chủ bài đều đánh hết, ta lại ra tay giáo huấn bọn họ, làm một mẻ, khoẻ suốt đời, ta cũng không có công phu cùng bọn chúng giằng co không rõ ở đây, rắm lớn thị trường, thật chả có gì chơi cả.
.Nói xong, hắn ha hả cười, bảo:
.- Tin tưởng bọn họ cũng đang nghĩ như vậy đấy.
.Khi đêm đến, trời đột nhiên có mưa nhẹ, vẻ lo lắng bao phủ trên không ngõ Bắc.
.Lúc này, du khách đều đã trở về, ngõ Bắc trở nên trống rỗng đấy.
.Chỉ thấy một người đang mặc mũ đi mưa đứng ở trước cửa cửa ngõ tượng đá, hơi ngửa đầu, nhìn chăm chú vào tượng đá.
.Một lúc sau, chợt thấy một người đi tới bên cạnh, chính là Lư Sư Quái, y đi tới trước mặt tượng đá, cũng ngẩng đầu nhìn tượng đá này, trôi qua một lát, y thu hồi
.ánh mắt, hướng người kia nói:
.- Lại nghĩ đến Thôi Đại Tỷ.
.- Ừ.
.Người nọ cúi đầu xuống, chính là Thôi Tập Nhận, lắc đầu cười khổ nói:
.- Hai ngày nay lại có không ít người lấy chuyện Thôi Đại Tỷ ra nói, tuy rằng đều là khen, nhưng ta nghe rồi vẫn có chút không thoải mái.
.Y đột nhiên hướng Lư Sư Quái hỏi:
.- Lư huynh, thỉnh giáo ngươi một chuyện, người cũng chết rồi, tình yêu này còn có giá trị sao.
.Lư Sư Quái ngẩn ra, những việc này y cũng không hiểu, thở dài:
.- Việc tình cảm, đâu phải một câu có thể nói hết.
.Thôi Tập Nhận lắc đầu thở dài nói:
.- Ta tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng thật ra trong lòng ta vô cùng hối hận, nếu ta sớm biết kết quả như thế, lúc trước bất kể như thế nào, ta cũng sẽ ngăn cản Đại Tỷ và Vạn Nhị Lang đến với nhau, ta thà rằng Đại Tỷ trách ta cả đời, cũng không muốn làm nàng vĩnh viễn rời khỏi ta.
.Lư Sư Quái nói:
.- Lúc ấy sao ngươi lại biết trước kết quả được, như vậy chỉ sợ ngươi thật sự làm rồi, lại tìm đến ta mà than vãn, ngươi thà rằng Thôi Đại Tỷ vui vẻ nhất thời, cũng không nguyện nàng thống khổ cả đời.
.Thôi Tập Nhận sửng sốt, ha hả nói:
.- Chỉ sợ là vậy, con người luôn có lòng tham.
.Lư Sư Quái ha hả cười, nói:
.- Đi thôi, vào phòng ta ngồi chút.
.Thôi Tập Nhận ngửa mặt hít sâu một hơi, gật gật đầu.
.Hai người đi sang tiệm thuốc bắc Lư gia.
.Thôi Tập Nhận đột nhiên nói:
.- Nghe nói gần đây ngươi và Thiện Hành được Hoàng thượng phong làm Phường hội trưởng và Phó hội trưởng, thật là đáng mừng.
.Lư Sư Quái khoát tay một cái nói:
.- Đây chính là một chuyện tốn sức mà vô bổ, cũng chỉ bọn ngốc chúng ta chịu làm, những vương công quý tộc kia vì một cảnh sát hoàng gia, tranh đến đầu rơi máu chảy, nhưng không ai đến tranh giành Phường hội trưởng này, có thể nghĩ đây chẳng là công việc lành.
.Thôi Tập Nhận cười nói:
.- Việc này nha, ta cũng hiểu được chỉ hai ngươi là thích hợp nhất, nếu an bài những người khác, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại.
.Lư Sư Quái nói:
.- Ngươi đây là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, ta xem ngươi cũng thích hợp a.
.- Ta không được.
.Thôi Tập Nhận lắc đầu, giải thích:
.- Kỳ thật nữ ma đầu nói khá đúng đấy, ta là người tâm cao khí ngạo, thế cho nên đến hiện tại cũng là kẻ vô tích sự, lần tới nếu cha ta lại mời ta đi vân du tứ hải, ta sẽ đồng ý ngay, đại sự làm không được, ở lại bên người phụ thân tận chút hiếu đạo, coi như là không phụ nhân tử.
.Lư Sư Quái tức giận nói:
.- Lấy Tiêu Vô Y đi ra làm viện cớ, xem ra ngươi vẫn là không có lòng dạ nào làm quan a.
.Thôi Tập Nhận cười mà không nói.
.- Thật sự là hết cách với ngươi.
.Lư Sư Quái buồn rầu lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:
.- Tập Nhận, ngươi có làm hay không, thì hoàn toàn là ý nguyện của ngươi, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, nhưng có chuyện, ta hy vọng ngươi có thể nghe ta một lời.
.Thôi Tập Nhận cười nói:
.- Nếu là về Hàn Nghệ, vậy Lư huynh tốt nhất không nên nói.
.Lư Sư Quái nhíu mày liếc nhìn Thôi Tập Nhận, y chính là muốn nói vể chuyện giữa Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận, thật ra sau khi kết cục phát hành, y cũng nhớ tới Thôi Đại Tỷ, y không rõ liệu Hàn Nghệ có hãm hại ai không, nhưng y cảm thấy việc này coi như là đang giúp Thôi đại tỷ chứng minh, y không muốn bởi vì chuyện này, làm hiểu lầm của Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận sâu thêm, thật ra chỉ toàn ý tốt.
.Thôi Tập Nhận cười khổ nói:
.- Lư huynh, ta nói thật với ngươi, cuộc đời Thôi Tập Nhận ta chỉ hận hai người, hận nhất chính là chính mình, tiếp theo chính là Độc Cô Vô Nguyệt, ngoài ra, ta không hận qua bất cứ ai, bao gồm Hàn Nghệ.
.Lư Sư Quái cau mày nói:
.- Nơi này chỉ có hai ta, ngươi cũng hiểu rõ tính ta, đừng dùng lời này làm lệ, xích mích giữa ngươi và Hàn Nghệ, ta nghe Thiện Hành nói qua không ít.
.Thôi Tập Nhận cười nói:
.- Xích mích là xích mích, ân oán là ân oán, không thể vơ đũa cả nắm. Ta với hắn không thù không oán, chỉ có điều lúc trước hắn khơi mào trận đấu, chẳng qua là ta ứng chiến thôi, không có phức tạp như các ngươi nghĩ, còn nữa, chuyện Doanh Doanh và gã mập kia, ta cũng không trách ai cả, ta chỉ không để họ đến với nhau thôi, bởi vì ta không muốn bi kịch như Đại Tỷ lại xảy ra lần nữa.
.Lư Sư Quái nghe được hồ đồ rồi, hỏi:
.- Vậy đến cuối cùng ngươi muốn thế nào?
.Thôi Tập Nhận khẽ mỉm cười, nói:
.- Đây chẳng qua là một trò chơi, chỉ có điều còn chưa phân ra thắng bại, ta chỉ cầu một thắng bại mà thôi.
.Lư Sư Quái nghe được vừa tức giận vừa buồn cười, nói:
.- Ngươi đây là không chuyện kiếm chuyện mà làm.
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Cho dù là vậy, đó cũng do hắn khơi mào đấy.
.Lư Sư Quái câm nín, nói:
.- Ngươi và hắn vốn không có quan hệ lợi ích, ngay cả quen còn không quen, thắng thua từ đâu mà có.
.Thôi Tập Nhận cười nói:
.- Sẽ có cơ hội đấy, chuyện ca kỹ mất tích lần trước, không phải là một cơ hội sao, chỉ có điều cuối cùng bị thánh dụ của Bệ hạ hóa giải, bằng không hắn thua chắc.
.Trước kia hắn chỉ là thương nhân, cơ hội không nhiều lắm, hơn nữa ta cũng không biết buôn bán, nay hắn làm quan rồi, cơ hội có thể phân ra thắng bại nhiều hơn rồi, hơn nữa thực lực cũng ngang hàng.
.Lư Sư Quái nhắc nhở:
.- Tập Nhận, hiện giờ Hàn Nghệ thân chức vị quan trọng, quan hệ trong đó, rắc rối phức tạp, ngươi chớ làm loạn a.
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Ta đương nhiên biết, ngươi yên tâm đi, ta chỉ giới hạn thắng thua giữa ta và Hàn Nghệ, không dính dấp đến kẻ vô tội, càng không hư đại sự của các ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận