Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 467.1: Có tỷ như vậy tất có đệ như thế

.Hàn Nghệ vừa mới về đến nhà, Hùng Đệ liền kích động chạy tới.
.- Thật sao?
.- Ừ.
.Hàn Nghệ đi tới, nghiêng đầu vừa thấy, chỉ thấy Tiêu Vô Y một thân một mình ngồi ở trong phòng, một tay nâng cái cằm có đường cong hoàn mỹ, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, trong phạm vi mấy thước không thấy bóng dáng, khí thế này đúng là tiêu chuẩn đó nha.
.Hùng Đệ nhỏ giọng nói:
.- Hàn đại ca, hình như Đại tỷ tỷ có tâm sự.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói:
.- Là đang nhớ ta sao?
.Hùng Đệ ắc đầu nói:
.- Không giống lắm.
.- Ách.
.Hàn Nghệ bỗng thấy xấu hổ, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, đi vào, cất cao giọng nói:
.- Vân Thành Quận Chúa đến thăm, Hàn Nghệ không có từ xa tiếp đón, thứ tội, thứ tội.
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, vẹo con ngươi thoáng nhìn, cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn mở ra, lộ ra một hàng răng trắng tinh chỉnh tề, nhưng không nói lời nào.
.Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Hàn Nghệ bị vẻ mặt này của Tiêu Vô Y dọa mất, hắn hiểu rất rõ vợ hắn mà, dò hỏi:
.- Vân Thành Quận Chúa, không biết nàng tới tìm tại hạ có chuyện gì?
.- Ta ——!
.Tiêu Vô Y mở miệng muốn nói, nhưng lại ngừng lại bảo:
.- Tiệm đàn của ta, ko biết chàng đã trang hoàng xong chưa.
.Cũng không phải là chuyện tiệm đàn. Chẳng lẽ là về Tiêu Hiểu đấy, nhưng vì sao Tiêu Vô Y phải như vậy sợ Tiêu Hiểu như vậy, thật sự là rất không thể tưởng tượng nổi mà. Hàn Nghệ chịu đựng hiếu kỳ nói:
.- Ồ, đã trang hoàng xong rồi.
.Tiêu Vô Y trừng mắt nhìn, lại không lên tiếng, hai đầu lông mày lộ ra một vẻ buồn rầu.
.Hàn Nghệ không thích nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Tiêu Vô Y, hắn thà rằng Tiêu Vô Y trở lại thái độ nữ vương, nghĩ thầm rằng, nói chuyện ở đây cũng không tiện, vì thế nói:
.- Nếu không bây giờ ta dẫn nàng đi xem thử.
.Tiêu Vô Y trất không yên lòng: - Ừmột tiếng, lập tức lại gật đầu nói:
.- Được a!
.Dứt lời liền đứng dậy cùng Hàn Nghệ đi ra phía ngoài.
.Hùng Đệ thức thời không có ầm ĩ đi theo. Mà là vụng trộm trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ban đầu là sửng sốt, không rõ ràng cho lắm nhìn y.
.Hùng Đệ gấp đến độ dùng sức trừng mắt nhìn.
.Hàn Nghệ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó gật gật đầu.
.Tiêu Vô Y đột nhiên quay đầu, nói:
.- Chàng còn đứng nơi này làm gì?
.Mặc dù là Tiêu Vô Y đang đê mê, nhưng trong giọng nói vẫn ẩn chứa mười phần phẩm chất nữ vương, đây đều là cấp độ sủng của Trường An đó a!
.- Đến đây. Đến đây.
.Hàn Nghệ trao cho Hùng Đệ một ánh mắt yên tâm, sau đó theo Tiêu Vô Y đi ra cửa.
.Hiện giờ đã sắp cấm đi lại ban đêm, ngõ Bắc cũng không có bóng ai, bốn phía đều rất an tĩnh, chỉ có một vài nhân viên cửa hàng ở trong tiệm quét tước.
.Hai người lẳng lặng mà đi, Tiêu Vô Y mấy lần vụng trộm liếc về phía Hàn Nghệ, nhưng lập tức lại dời đi.
.Hàn Nghệ bị nàng dọa đến sắp sụp đổ, đợi đi đến thông đạo chuyên dùng, hắn thấy bốn bề vắng lặng. Nhịn không được hỏi:
.- Ai, có phải nàng gặp chuyện gì phiền lòng không?
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói:
.- Làm sao chàng biết?
.Oa kháo! Nàng dám nói nàng không phải cố ý để cho ta hỏi như vậy? Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng nói:
.- Hỉ nộ ái ố của nàng luôn thể hiện trên mặt, trừ phi ta là một người mù.
.Tiêu Vô Y không lên tiếng.
.Hàn Nghệ bèn nói:
.- Có phải là vì Tiêu Hiểu không?
.- Sao chàng lại biết?
.Tiêu Vô Y cả kinh, lập tức nói:
.- Nhất định là tiểu quy nhân kia nói với chàng.
.Tiểu quy nhân? Hôn mê! Ta còn tiểu long nhân ấy chứ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Bọn họ cũng không nói gì, tuy nhiên ngày đó ta cũng ở đó, nghĩ cũng nghĩ ra được a!
.Dừng một chút, hắn lại nói:
.- Nàng nói thử xem, có lẽ ta có thể giúp gì cho nàng.
.Tiêu Vô Y móp méo miệng. Hiện ra lệ quang liếc mắt một cái nhìn Hàn Nghệ, thở dài:
.- Việc này chàng không giúp được ta.
.Nàng cứ giả vờ đi. Rõ ràng nàng chính là muốn tìm ta giúp. Hàn Nghệ chỉ có thể làm bộ như không biết, nói:
.- Nàng đừng xem thường người khác, nàng quên thủ đoạn lợi hại nhất của chồng nàng là cái gì rồi hả?
.Tiêu Vô Y gật gật đầu nói:
.- Nhưng chàng lừa được nhất thời, không lừa được một đời.
.- Gì gạt được —— hóa ra nàng nói thủ đoạn lợi hại nhất của ta là gạt người a!
.- Chẳng lẽ không đúng sao?
.Tiêu Vô Y vẻ mặt kinh ngạc, những lời này tuyệt đối là phát ra từ nội tâm.
.- Đương—— đương nhiên không phải, trời ạ. Ta đây là mưu kế, nhắc lại một lần, binh giả quỷ đạo dã (dùng binh đánh giặc là hành động dối trá).
.Hàn Nghệ cố gắng sửa chữa ấn tượng của Tiêu Vô Y đối với mình, nói:
.- Bản lĩnh lợi hại nhất của ta. Chính là đại danh đỉnh đỉnh tâm lý học, nàng và Tiêu Hiểu là tỷ đệ ruột, khẳng định không có thù gì sâu nặng, như vậy nàng vì thế mà buồn rầu, nhất định là không thể cởi bỏ khúc mắc, Hàn Nghệ ta xưa nay giỏi cởi áo cho người, ồ không, nàng không cần cởi, khéo hiểu lòng người, nói không chừng có thể giúp nàng cởi bỏ cái kết trong lòng này.
.Tiêu Vô Y hồ nghi nhìn hắn một cái, nói:
.- Thật sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Nàng không nói thì thôi đi.
.- Ta nói, ta nói.
.Kỳ thật Tiêu Vô Y tìm đến Hàn Nghệ, sao lại vì chuyện cửa hàng, còn không là vì trong lòng phiền muộn, muốn tìm người để tố khổ, tuy nhiên phụ nữ nha, luôn có cái kiêu ngạo mà đàn ông không hiểu, lại chần chờ nửa ngày, mãi đến khi Hàn Nghệ lộ ra vẻ mặt nàng không nói thì ta đi đây, nàng mới nói:
.- Chàng cũng biết đấy, Tiêu Vô Y ta làm việc, không bao giờ hối hận, nhưng —— nhưng duy chỉ có là Tiêu Hiểu là một ngoại lệ, mỗi khi ta thấy nó, ta đều tràn đầy
.áy náy, thậm chí còn sợ hãi nhìn thấy nó.
.Hàn Nghệ nghe được tò mò, nói:
.- Vì sao?
.Tiêu Vô Y bộ dạng trầm ngâm một lát, nói:
.- Tiêu Hiểu từ nhỏ thì thông minh nhu thuận, hơn nữa lại là đệ đệ nhỏ nhất, cho nên ta rất thích nó, lúc nhỏ thường dẫn nó đi chơi, nhưng —— nhưng khi đó nó còn rất nhỏ, chỉ có năm sáu tuổi, chuyện gì cũng không hiểu, vì vậy thường xem những cử chỉ thấy việc nghĩa hăng hái làm, trừ bạo giúp kẻ yếu chính nghĩa, hiểu lầm thành một loại —— một loại rất thích tranh đấu tàn nhẫn, thế cho nên sau này nó trở nên không thích đọc sách, cả ngày ở bên ngoài làm xằng làm bậy, đợi đến ta tỉnh ngộ lại, muốn khuyên nó, thì đã trễ rồi.
.Hàn Nghệ lập tức hiểu ra, rất là vui mừng nói:
.- Mỹ nữ, lần đầu tiên ta nghe nàng dùng giọng điệu uyển chuyển như vậy nói chuyện.
.Tiêu Vô Y giả bộ bộ dạng tiểu thư khuê các, nói:
.- Bổn quận chúa vẫn luôn rất uyển chuyển được không.
.Uyển chuyển ý tứ chính là vô nghĩa, hiểu! Hàn Nghệ nói:
.- Đơn giản mà nói, chính là nàng đã dạy hư đệ đệ của nàng rồi.
.Tiêu Vô Y lập tức phản bác:
.- Ai nói đấy, chàng sẽ dạy hư đệ đệ của chàng không, đều nói là nó hiểu lầm, nó chỉ thấy những gì xảy ra bên ngoài. Thôi tiểu quỷ bọn họ lúc đó chẳng phải cũng lớn lên cùng ta sao, bọn họ còn thường xuyên giúp ta. Nhưng chàng xem bọn họ, mỗi người đều là chính nhân quân tử.
.Hơn nữa, bổn quận chúa cầm kỳ thư họa, không gì không giỏi, nhưng Tiêu Hiểu đứa bé kia một chút cũng không có học được.
.Đó là bởi vì Thôi Tập Nhận bọn họ trưởng thành rất sớm, tuổi Tiêu Hiểu nhỏ như vậy, y hiểu được cái gì, đương nhiên sẽ tôn trọng chủ nghĩa anh hùng cá nhân của nàng. Hàn Nghệ lau cái trán, gật đầu nói:
.- Dạ dạ dạ. Nàng nói rất đúng, là ta nói sai. Tuy nhiên mỹ nữ, ta xem nàng gần đây cũng đủ phiền rồi, ta thật sự là không đành lòng nhờ nàng đến dạy Tiểu Mập học hành nữa, nếu không ta đi thuê một người thầy khác cho Tiểu Mập, Trưởng Tôn Phò Mã rất thích Tiểu Mập, ta đi nhờ Phò Mã đến dạy học cho Tiểu Mập.
.- Chàng có ý gì?
.Tiêu Vô Y vẹo con ngươi trừng mắt. Nói:
.- Chớ phải chàng sợ ta dạy hư Tiểu Mập, hừ, không ngờ chàng không tin tưởng ta, sai lầm như vậy, ta không phạm phải lần hai đâu, chàng không thấy ta luôn dạy cho Tiểu Mập cái đạo quân tử sao.
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Nói như vậy, nàng thừa nhận là nàng dạy hư Tiêu Hiểu rồi.
.Tiêu Vô Y sửng sốt, gò má ửng đỏ. Chột dạ nói:
.- Chàng thật đúng là giảo hoạt.
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Đó là nàng chột dạ, nói cách khác, sao nàng lại mẫn cảm với chuyện này như vậy, sao lại cảm thấy thẹn với Tiêu Hiểu.
.- Này —— ta không phải là kẻ vô tâm.
.Tiêu Vô Y đột nhiên ngừng lại, nói:
.- Thật ra cha mẹ ta rất thích Tiêu Hiểu, lúc Tiêu Hiểu làm xằng làm bậy ở bên ngoài, cha mẹ lúc nào cũng than vãn, dù họ chưa bao giờ vì thế mà trách mắng ta, nhưng trong lòng chắc chắn là đang trách ta, hơn nữa lúc mẹ sắp đi, từng nói với ta, người mẹ không yên tâm nhất là Tiêu Hiểu, mong rằng ta có thể chăm sóc tốt cho nó, mà thấy Tiêu Hiểu như bây giờ, thật lòng ta chả biết phải làm như thế nào, nên muốn tới hỏi chàng, xem chàng có biện pháp nào không?
.Nói đến phần sau, hốc mắt nàng ửng đỏ, vẻ mặt đáng thương liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vốn còn thói quen muốn châm chọc nàng vài câu, nhưng mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, làm sao nhẫn tâm, cười nói:
.- Được rồi, đừng ở đây rỏ vẻ đáng thương, việc này ta sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng.
.Tiêu Vô Y quả nhiên không giả bộ nữa, ngạc nhiên vui mừng nói:
.- Thật ư?
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Ai bảo y là tiểu cữu tử chứ, tương lai của ta cuối cùng cũng phải đối mặt với y đấy, đây không chỉ là chuyện của nàng, cũng là chuyện của ta.
.- Đúng rồi!
.Tiêu Vô Y thầm nói:
.- Sớm biết như thế, ta sẽ không ăn nói khép nép như vậy rồi, dù sao chàng cũng sẽ giúp.
.Đổ mồ hôi ! ©¸®! Nàng kiêu ngạo đến nỗi ngay cả quy trình qua cầu rút ván cũng không nguyện đi rồi. Hàn Nghệ cau mày nói:
.- Nàng nói gì cơ?
.Tiêu Vô Y khẩn trương lắc đầu nói:
.- Không có gì, không có gì.
.Đang lúc này, chợt nghe một người hô:
.- Tỷ! Tỷ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận