Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 665: Cướp lầm! Cướp lầm!

.Đối lập với hai chợ lạnh lẽo, việc kinh doanh của Ngõ Bắc càng ngày càng nóng lên, một khi đã mở cửa ra là không tài nào nguội đi được. So với ngày đầu tiên, hiện giờ số lượng khách đông lên rất nhiều, nhất là máy ném bóng kia, sắp vượt qua cả giấy mực rồi, nó trở thành bảo bối trấn giữ con phố của Ngõ Bắc. Hàn Nghệ trên phương diện kiếm tiền, hoàn toàn chẳng có nguyên tắc gì, hắn sai thợ thủ công khẩn trương thâu đêm làm mười chiếc máy ném bóng, nhưng vẫn còn không đủ, người vây quanh chật như nêm.
.Mà phương pháp của Hùng Đệ vừa được đưa vào sử dụng, cách chơi 5 thay 5, cũng trở thành cách chơi phổ biến nhất hiện giờ.
.Nhưng lúc này Hùng Đệ nào có thời giờ bận tâm đến những chuyện này, việc kinh doanh trong quán bánh bao của y cũng tốt đến vô cùng, vốn dĩ y chỉ muốn làm bữa sáng, bây giờ thì tốt rồi, khách khứa chẳng có phút nào ngưng, dạo phố mệt rồi đều tới ngồi lại ăn mấy cái bánh bao, Tiểu Mập lương thiện cũng chẳng mở miệng từ chối, chỉ có thể tiếp tục làm việc, đã làm là làm nguyên một ngày, ngày lại qua ngày.
.- Mẹ ơi! Mệt chết con rồi!
.Buổi chiều, sau khi Hùng Đệ dọn hàng, hắn gần như là lê về hậu viện, cả thân người bò lên chiếc bàn đá, đôi con ngươi nhỏ xíu trợn ngược lên.
.Đỗ Tổ Hoa và Tiểu Dã đến sau vẫn còn được coi là khá tốt, nhưng vẻ mặt thì rất mệt mỏi.
.- Này! Uống nước đi.
.Hàn Nghệ mang một bình nước và mấy cái chén gỗ tới, rót cho Hùng Đệ một chén nước.
.- Cảm ơn Hàn đại ca, thật khát chết ta rồi.
.Hùng Đệ vội vàng đón lấy chén nước, uống ừng ực ừng ực, uống xong lại nằm bò ra.
.Hàn Nghệ lại đưa cho Đỗ Tổ Hoa và Tiểu Dã mỗi người một chén nước, sau đó ngồi xuống, cười nói: - Lần này biết khổ cực rồi chứ, lúc trước ta đã nói rồi, đệ không nghe, bây giờ hối hận đi nhé.
.Hùng Đệ bỗng nhiên từ trên chiếc bàn đá trượt xuống ghế đá, ha ha nói:
.- Hàn đại ca, mệt thì có mệt một chút, nhưng chúng ta cũng làm việc rất vui vẻ, còn quen biết không ít bằng hữu ngang tầm tuổi. Tiểu Dã, đệ nói có phải không?
.Tiểu Dã gật đầu, tên nhóc này đối mặt với Tiểu Mập, hình như chẳng thể lắc đầu được, có thể xưng là bằng hữu tốt nhất.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta xem đệ kiên trì căn bản không đến nổi một tháng đâu.
.Hùng Đệ bĩu đôi môi mũm mĩm, nói: - Hàn đại ca, huynh quá xem thường người khác rồi.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Vậy thì chúng ta hãy chờ xem nhé.
.- Chờ thì chờ! Hùng Đệ khoanh tay, hất đầu, rất không phục.
.Hàn Nghệ lại nói: - Tuy nhiên gần đây đệ phải chú ý nghỉ ngơi, đừng quên rằng, đệ còn có nhiệm vụ bí mật đấy.
.Hùng Đệ ha ha nói: - Hàn đại ca, ngươi yên tâm, ta và Hoa Tử đã học thuộc làu làu rồi, còn trộm luyện qua mấy lần, tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Vậy thì tốt!
.Đúng lúc này, bên ngoài của bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó lại nghe có người hô lên: - Hàn tiểu ca, Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ ngoái nhìn, chỉ trông thấy ba người Tiền Đại Phương, Bành Vạn Kim, Cổ Phú Quý bước vào.
.Tiền Đại Phương vừa trông thấy Hàn Nghệ, hai tay vung lên, giống như sắp vái ông trời đến nơi, ai ya một tiếng: - Hàn tiểu ca, ngươi ở đây thật tốt quá, ta còn sợ ngươi đến trại huấn luyện rồi.
.Hàn Nghệ cười thầm, ngoài mặt lại hiếu kỳ nói: - Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?
.Tiền Đại Phương kích động nói: - Hàn tiểu ca, ta ủng hộ ngươi như thế, sao ngươi lại trái lại đi cướp người của ta.
.Hàn Nghệ ngẩn người, cười nói: - Tiền chưỡng quỹ, ngươi đừng đùa nữa, các ngươi biết ta làm như vậy, đều là vì để đối phó hai chợ, làm sao có thể cướp người của các ngươi, ta lại không có điên, địch ta không phân biệt được.
.Cổ Phú Quý nói: - Điều này là thật đấy, một thợ thủ công trong tiệm của ta bị người của ngươi cướp đi rồi.
.- Còn ta nữa, còn ta nữa.
.Bành Vạn Kim cũng vội vàng lên tiếng.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, thở mạnh một hơi lạnh lẽo, nói: - Thật ư?
.- Ta xin thề, nếu không thật, Tiền Đại Phương ta sẽ bị chém làm trăm mảnh. Tiền Đại Phương phát điên nói.
.Hàn Nghệ sắc mặt trầm xuống, nói: - Tiểu Dã, ngươi giúp ta đi gọi Trà Ngũ tới.
.- Vâng.
.Tiểu Dã lập tức chạy ra ngoài.
.Một lát sau, Trà Ngũ bước vào.
.Hàn Nghệ lúc này lập tức giáo huấn: - Trà Ngũ, ngươi có chuyện gì vậy? Ta sai ngươi đi cướp người của hai chợ, sao ngươi lại cướp người của bọn lão Tiền.
.Đây chẳng phải là ngươi bảo ta cướp ư. Trà Ngũ vẻ mặt oan ức, nói: - Không ---
.- Không cái gì mà không?
.Hàn Nghệ xì một tiếng, - Ta xem ngươi bây giờ đã mọc lông mọc cánh rồi, chuyện ta giao cho ngươi, ngươi liền bớt xén nguyên vật liệu, dùng tài nguyên của chính mình, thật là đâu ra cái đạo lý này chứ.
.Lời này sao nghe cứ cảm thấy kì kì!
.Sắc mặt Tiền Đại Phương cứng đờ, chẳng lẽ thợ thủ công nhà ta chính là hàng chất lượng kém ư?
.Trà Ngũ đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nói: - Không phải không phải, Hàn tiểu ca, ý của ta là, ta không có cướp người của bọn Tiền chưỡng quỹ mà!
.Tiền Đại Phương lập tức lên tiếng: - Ngươi dám nói thợ làm rượu Ngô lão lục nhà ta không phải do ngươi cướp đi.
.Hiện nay người bán lương thực, thông thường đều đi ủ rượu cả rồi, giá lương thực đã rớt tới mức này, lợi nhuận quá ít, ngược lại rượu càng ngày càng trở nên dễ kiếm lời.
.- Ngô lão lục?
.Trà Ngũ kinh ngạc nói: - Ngô lão lục là người của Tiền chưởng quỹ?
.Đám thịt trên mặt Tiền Đại Phương run run, sắc mặt dữ tợn nói: - Giờ ngươi mới biết à!
.Trà Ngũ đáp: - Chuyện này --- chuyện này ta thực lòng không rõ mà! Tiểu Nghệ ca, lúc đó có rất nhiều thợ thủ công tới tìm ta, ta đâu có thì giờ hỏi kĩ đâu!
.Hàn Nghệ nhíu mày, gật đầu, nói với Tiền Đại Phương bọn họ: - Lão Tiền, chuyện này --- ta nghĩ trách mắng Trà Ngũ, cũng có chút không ổn, đều là do ta sắp xếp không thỏa đáng, ta quá sốt ruột để báo thù hai chợ, cho nên đã hơi vội vàng. Đây có lẽ là một sự hiểu lầm, ta đâu thể nào chạy đến chỗ các ngươi cướp người được chứ, nhưng bất kể ra sao, đây đều là sai lầm của chúng ta, thực vô cùng xin lỗi.
.Tiền Đại Phương nghĩ thấy cũng đúng, Hàn Nghệ sao có thể chạy tới chỗ ông ta cướp người, Trà Ngũ càng không cần thiết, hoàn toàn vô lý. Ông ta cười nói: - Điều này ta biết, điều này ta biết, khi nãy ta cũng thấy bực mình, hiểu lầm đã được làm sáng tỏ rồi, thì không có vấn đề gì nữa.
.Cổ Phú Quý và Bành Vạn Kim đều gật đầu, biểu thị không có vấn đề gì.
.Hàn Nghệ hỏi: - Trà Ngũ, ngươi chưa ký khế ước với đám người của Tiền chưởng quỹ đấy chứ?
.- Chưa có, chưa có.
.Trà Ngũ vội lắc đầu, nói: - Sáng nay ta mới bàn bạc xong, chuẩn bị ngày mai ký khế ước.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Vậy thì tốt, ngày mai ngươi đi hỏi cho rõ, sau đó từ chối bọn họ.
.- Vâng vâng vâng, ta biết rồi.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Trà Ngũ, thở dài: - Trà Ngũ, ngươi cũng lớn rồi, chuyên tâm một chút, động não một chút, có được không?
.Trà Ngũ gật đầu đáp: - Vâng, ta biết rồi.
.Sau khi tiễn mấy người Tiền Đại Phương, Hàn Nghệ nhẹ nhàng mở miệng, nói với Trà Ngũ: - Trà Ngũ, vừa rồi khiến ngươi chịu ấm ức, ta cáo lỗi với ngươi.
.Trà Ngũ vừa nghe Hàn Nghệ chủ động xin lỗi mình, làm gì còn nổi giận được, cười ha ha nói: - Chuyện này có là gì đâu, nhưng mà ta rất tò mò, Tiểu Nghệ ca sao ngươi lại làm như vậy?
.Hàn Nghệ thâm thúy cười: - Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ư, ta đây là đang dạy bọn họ làm kinh doanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận