Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1158.1: Ân ái công khai

.- Hàn Nghệ, các ngươi mới vừa nói là ý gì?
.Ra khỏi hoàng cung, Trình Xử Lượng mới hỏi Hàn Nghệ với vẻ mặt ngây ngô.
.Hàn Nghệ càng ngây ngô hơn hỏi: - Lúc nãy không phải ngươi ở đó sao? Lẽ nào ngươi ngủ.
.- Ngoài bệ hạ ra, ai dám ngủ trong Điện Lưỡng Nghi! Trình Xử Lượng tức giận liếc nhìn Hàn Nghệ, lại có vẻ hơi lúng túng nói: - Chỉ là chỉ là ta nghe không hiểu lắm.
.Y xuất thân võ tướng, chen vào giữa một đống chính khách bỉ ổi vô liêm sỉ này, đâu có phản ứng lại kịp, lúc nãy cũng sắp ngất với Hàn Nghệ bọn họ rồi.
.Thật ra sống ngây thơ vô lo như vậy cũng rất không tệ. Hàn Nghệ cười nói: - Kỳ thật rất đơn giản, chính là vốn dĩ là do chúng ta trực tiếp khởi tố với Đại Lý Tự, còn hiện giờ đổi thành khởi tố với Hình Bộ, người của Cục Dân An chúng ta tham dự việc thẩm phán của Đại Lý Tự, là làm nhân chứng tham gia, bẩm báo chứng cứ chúng ta điều tra được cùng với tất cả những chuyện xảy ra khi điều tra án với Đại Lý Tự.
.Trình Xử Lượng trầm ngâm nói: - Nói như vậy, chúng ta không bị kiềm chế bởi Đại Lý Tự và Hình Bộ.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Chỉ có thể nói là giữ cân bằng lẫn nhau, hơn nữa chúng ta là người giữ chủ động.
.Trình Xử Lượng nói: - Làm gì phải rắc rối như vậy a!
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói; - Ta cũng không muốn rắc rối như vậy, nhưng vẫn là câu nói đó, ngươi nghĩ Đại Lý Tự và Hình Bộ chịu giao hết quyền lực cho chúng ta sao?
.Trình Xử Lượng không nói.
.Nhưng bất kể như thế nào, việc này coi như là đã tiến một bước rồi.
.Chỉ là việc chuyển giao về quyền lực và sự thay đổi về chế độ này không thể trong một ngày là có thể hoàn thành, việc này vẫn phải tốn một chút thời gian, nhưng kết quả này có lẽ sẽ không thay đổi, bởi vì mọi người đều hài lòng.
.Ngay ngày thứ hai, Trình Xử Lượng hết sức hào khí bao trọn Đệ Nhất Lâu khao tất cả các cảnh sát hoàng gia, chút đạo lý này thì y vẫn hiểu được. Cảnh sát hoàng gia người ta liều mạng như vậy, phần lớn công lao đều thuộc về Trình Xử Lượng y, hoàng đế khen cũng là khen y, nếu không thể hiện một chút thì sao có thể được, chỉ là vì chắc chắn phải uống rượu, bởi vậy không thể ở nhà ăn của Cục Dân An.
.Cảnh sát hoàng gia đều hết sức tận hứng, nhiệm vụ lần này thực sự là quá thống khoái, đó đúng là dao sắc chặt đay rối, gọn gàng nhanh chóng, và bọn họ đều tuân thủ tinh thần quý tộc mình học được ở trại huấn luyện, không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, đây là điều vô cùng quan trọng.
.Kỳ thật khi vừa mới nhậm chức, bọn họ cũng có chút thấp thỏm bất an, ở trại huấn luyện biểu hiện tốt đến mấy thì cũng chỉ là vì quan hệ của trại huấn luyện cũng vô cùng đơn giản, mọi người không có lợi ích qua lại, đến với xã hội đối diện với quan hệ nhân mạch phức tạp, bọn họ còn có thể duy trì tinh thần quý tộc của trại huấn luyện hay không, phần đông mọi người trong lòng đều thật sự không chắc chắn, nhiệm vụ lần này cũng khiến bọn họ thêm khẳng định vào bản thân mình, tự tin được nâng cao cực lớn, cảm thấy mình có thể đảm nhiệm cảnh sát hoàng gia, đều nâng chén uống thoải mái, hết sức vui vẻ.
.Sau lần này, Cục Dân An lập tức đi vào quỹ đạo, bất kể là bách tính hay là quan viên cũng đều biết Cục Dân An không phải hư danh, là nơi có thực quyền, hơn nữa còn không nhỏ, không còn ai dám công nhiên cười nhạo cảnh sát hoàng gia nữa, ngươi có thể cười nhạo cảnh sát hoàng gia, nhưng ai dám đảm bảo sau này mình cũng không giao tiếp với cảnh sát hoàng gia, bây giờ ngươi cười nhạo cho sướng, đến lúc rơi vào tay cảnh sát hoàng gia thì ngươi phải chịu rồi.
.Tinh thần của cảnh sát hoàng gia lại càng hăng hái hàng ngày mặc cảnh phục chỉnh tề đẹp đẽ đi tuần phố lớn ngõ nhỏ, vĩnh viễn đều xuất hiện ngay lập tức khi bách tính cần giúp đỡ, so với nha dịch ngày trước hoàn toàn khác hẳn, các bách tính cũng đã dần dần thích ứng với sự tồn tại của cảnh sát hoàng gia.
.Còn Hàn Nghệ đương nhiên cho mình nghỉ phép 2 ngày.
.Sáng sớm, Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y ngồi trong phòng ăn bữa sáng đầm ấm.
.- Gần đây cảnh sát hoàng gia các chàng đúng là nổi trội.
.Tiêu Vô Y nói xong len lén liếc mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ sao lại không biết nàng nhìn thấy những chuyện này, trong lòng đã không nén nổi nữa rồi, đây là việc mà nàng thích làm mà, kỳ thật Hàn Nghệ cũng không phản đối nữ cảnh sát hoàng gia, chỉ có điều việc này cũng không phải là hắn định đoạt, nói: - Đây chỉ là vẻ vang bề ngoài thôi, ta và Trịnh nhị bọn họ thì đang gặp phải áp lực rất lớn, tranh luận đến mấy lần trước mặt bệ hạ, thậm chí còn dẫn phát sự cải chế của Hình Bộ, Đại Lý Tự, Cục Dân An, nói thật ra thì đúng là cất bước gian nan a.
.Tiêu Vô Y vừa nghe vậy, sao còn tiếp tục phỉnh phờ được nữa, chỉ có thể thầm mắng Hàn Nghệ quá cũng giảo hoạt rồi.
.Hàn Nghệ đột nhiên giống như nghĩ đến gì đó, nói: - Nhưng cũng có một chuyện, ta muốn thương lượng với nàng một chút.
.Tiêu Vô Y hờ hững nói: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ thoáng chần chờ, sau mới dè dặt hỏi dò: - Ta ta muốn sống chung với các nàng.
.Tiêu Vô Y cũng không chú ý nghe lắm, vừa ăn vừa nói: - Lẽ nào bây giờ chúng ta sống riêng hay sao. Đang nói, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Nghệ chằm chằm nói: - Chàng nói lại lần nữa.
.Giọng điệu kiểu này của nàng, Hàn Nghệ làm sao còn dám nói tiếp, lắc đầu nói: - Không có gì, không có gì.
.Nhưng Tiêu Vô Y thì không chịu bỏ qua: - Rõ ràng vừa nãy ta nghe chàng nói là "các nàng", còn không mau nói thật đi.
.Lẽ nào bà đây là đang thẩm vấn phạm nhân a! Hàn Nghệ dè dặt nói: - Không phải ta yêu cầu, mà là có ý nghĩ như vậy, muốn hỏi thử ý của nàng thế nào?
.Tiêu Vô Y vẹo mắt thoáng nhìn, đầy mặt hồ nghi vẻ, nói: - Đây là chàng nghĩ, hay là Nguyên Mẫu Đơn nghĩ?
.Hàn Nghệ nói: - Đương đương nhiên là ta nghĩ rồi, ta cảm thấy chuyện đã đến nước này, mọi người cũng phải sống cùng nhau, sao không thử trước xem sao. Lúc nói, hắn vẫn luôn chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của Tiêu Vô Y.
.Nhưng Tiêu Vô Y từ đầu đến cuối đều là mặt không biểu cảm, nói: - Vậy chàng đã nói với Nguyên Mẫu Đơn, Phi Tuyết chưa?
.Hàn Nghệ hết sức cẩn thận nói: - Ta chỉ thử thăm dò Mẫu Đơn.
.- Tỷ ấy nói sao?
.- Nàng ấy dường như cũng không bài xích lắm, đương nhiên, chuyện này chủ yếu phải xem ý của nàng.
.- Được thôi!
.Tiêu Vô Y đột nhiên cười nói tự nhiên, nói: - Ta không có ý kiến.
.- Thật hay giả?
.Hàn Nghệ có vẻ hơi kinh ngạc nói.
.- Đương nhiên là thật. Tiêu Vô Y nói: - Ta chẳng ý chút ý kiến gì hết.
.Hàn Nghệ cẩn thận nói: - Nàng sẽ không cố ý thăm dò ta đấy chứ.
.- Ai có công sức mà thử chàng. Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, nói: - Chính chàng cũng đã nói, chuyện đến nước này, cũng phải sống cùng nhau, nếu đã như vậy, sao ta phải phản đối.
.Hàn Nghệ thật sự không ngờ Tiêu Vô Y sẽ đồng ý một cách sảng khoái như vậy, cũng có chút không hiểu ra sao.
.Tiêu Vô Y lại nói: - Nhưng chàng định công khai những chuyện này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận