Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1297: Cái này cũng có thể diễn?

.Tinh tang!
.Đúng lúc người xem đều bị một màn này dọa tới trong lòng kinh hãi, một hồi tiếng chuông vang lên, đánh thức người xem dưới đài, lại thấy mấy đứa trẻ kia chuyển mắt nhìn một cái, sau đó chạy nhanh như bay rời khỏi vũ đài.
.Khán giả không tự chủ được ánh mắt nhìn theo mấy đứa trẻ kia, nhưng thấy từ bên trái sân khấu đi ra hai mỹ nhân một lớn một nhỏ, mọi người đều tinh thần chấn động, nhất thời tiếng vỗ tay sấm dậy.
.Thì ra hai nữ tử này chính là Cố Khuynh Thành và Thảo Nhi, Thảo Nhi này chính là người chiến thắng Giọng hát hay Đường Triều, tất nhiên cũng tham gia diễn vở kịch này, nhưng lúc này họ đều trang điểm như nữ tử người Hồ, hơn nữa Cố Khuynh Thành vẫn còn đeo khăn che mặt, đồng thời hai ngườiđều cưỡi ngựa, chẳng qua con ngựa này xem qua có chút kỳ quái, nhìn kỹ lại có thể phát hiện thực ra chính là đồ giả, là hai người núp dưới đạo cụ mà đi.
.Mọi người lại cảm thấy vô cùng hiếu kỳ mới mẻ, một nỗi hưng phấn không nói nên lời dâng lên.
.- Ôi!
.Đợi sau khi tiếng vỗ tay chấm dứt, Cố Khuynh Thành đột nhiên thầm thở dài một cái.
.Thảo Nhi lập tức nói: - Nhạn Nhi tỷ, nằm ở đây đều là người Hán, tại sao tỷ phải vì họ mà than thở. Có thể thấy bọn họ đang diễn vai một cặp chủ tớ.
.Người Hán?
.Lời này vừa nói ra, người xem dưới đài đều thấy quái dị, chúng ta cũng đều là người Hán nha, cô nói như vậy có được không.
.Vương Huyền Đạo hơi liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, thấy Hàn Nghệ mặt không cảm xúc, dường như cũng không cảm thấy có gì không ổn.
.Lại nghe Cố Khuynh Thành nói: - Người nằm ở đây tuy rằng đều là người Hán, nhưng nhất định là dùng máu tươi của người thân của chúng ta để mai táng bọn họ.
.Vừa dứt lời, nghe thấy một tiếng rên rỉ không lớn không nhỏ.
.Chỉ thấy cỗ "thi thể" dựa vào trên xe ngựa kia đột nhiên động đậy.
.Người xem dưới đài hoàn toàn không ngờ đến, cũng không khỏi cả kinh, đưa mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện cỗ... cỗ thi thể này hình như chính là Quý Vô Song, là nhân vật nam chính, lại càng kích động không thôi.
.- Nhạn Nhi tỷ, kia... người kia hình như vẫn còn sống.
.- Đi qua xem xem.
.- Nhưng... !
.- Không nhưng nhị gì cả, cứu người quan trọng.
.Câu chuyện này cũng bắt đầu từ đây.
.Thực ra, nội dung vở kịch này nếu diễn ra ở hậu thế, đây chắc chắn là vô cùng cũ rích, chính là kể về một nữ tử người Hồ trên thảo nguyên cứu được một tướng lĩnh trẻ của Đại Đường, quan hệ dĩ nhiên là trở nên đan xen phức tạp, nhưng ở đương đại mà nói, đây đúng là vô cùng mới mẻ độc đáo. Người xem vô cùng mong đợi tình tiết vở kịch tiến triển, xem đến vô cùng say mê, xem đến một nửa mọi người đột nhiên phát hiện ra, bối cảnh câu chuyện này chính là cuộc chiến tranh giữa Đại Đường và Đột Quyết, đây đúng là gần ngay trước mắt a!
.Cái này cũng có thể diễn?
.Bất kể trong lòng người xem đặt ra dấu chấm hỏi.
.Nhưng dù cho thế nào, chỉ bối cảnh câu chuyện này, đối với những người xem đã có sức hấp dẫn chí mạng rồi.
.Vương Huyền Đạo có chút kinh sợ than thở nói: - Sự táo bạo của Hàn tiểu ca đúng là làm cho người ta bội phục a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Vương công tử tại sao lại nói ra lời ấy?
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Đây chính là chuyện từ thời kỳ Thái Tông Thánh Thượng, ngươi cũng dám đem ra diễn kịch, chuyện này có thể nghiêm trọng cũng có thể không nghiêm trọng a!
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Thái Tông Thánh Thượng sớm đã quý vì Thiên Khả Hãn, hiện nay cũng là Hồ Hán một nhà, ta lại không cảm thấy việc này có gì không ổn.
.Vương Huyền Đạo có chút trầm ngâm, dường như hiểu ra gì đó, nhưng cụ thể là gì thì y nói không ra.
.- Thì ra là thế!
.Thôi Tập Nhận xem đến một nửa, đột nhiên lẩm bẩm.
.Trịnh Thiện Hành nhỏ giọng hỏi: - Thôi huynh có phải đã nhìn ra cái gì rồi?
.Thôi Tập Nhận chỉ lắc lắc đầu, chứ không trả lời.
.Mà chính lúc họ nói chuyện, trên vũ đài tình tiết vở kịch đột nhiên thay đổi, sau khi nữ chính A Sử Na Tuyết Nhạn cứu nam chính Lý Lăng trở về bộ lạc, thật không dễ dàng mới cứu tỉnh Lý Lăng, nhưng Lý Lăng lại mất đi ký ức!
.Tất cả đều là lối mòn a!
.Nhưng đó chỉ là đối với hậu thế, chứ với người xem thời nay mà nói... mất trí nhớ, đây quả thực là tác phẩm đặc sắc a!
.Tình tiết này thật sự là quá tuyệt vời.
.Trong phim truyền hình thường là diễn tình yêu người xưa mất trí nhớ, thực ra việc mất trí nhớ trong thời cổ đại là rất hiếm thấy, bởi vì dựa vào kỹ thuật chữa bệnh thời bấy giờ, nếu thật sự não bị thương nặng, bình thường là trực tiếp tiêu luôn rồi, đâu còn có tư cách mà nói đến mất trí nhớ a!
.Không ai nghĩ đến tình tiết vở kịch lại phát triển như vậy, cũng đoán không ra tình tiết kịch tiếp theo sẽ phát triển như thế nào, làm cho người ta tràn đầy mong đợi.
.Thế nhưng, đang lúc người xem vô cùng kích động, tình tiết vở kịch đi đến một điểm quan trọng, việc này không cẩn thận bị một tên tiểu nhân phát hiện, tên tiểu nhân kia vì thế liền đi mật báo với thủ lĩnh, nhưng thủ lĩnh này cũng không nói rõ là Hiệt Lợi, chỉ dùng "thủ lĩnh" để thay thế, nói bộ lạc mà A Sử Na Tuyết Nhạn đang ở thông đồng với địch, thủ lĩnh vừa nghe, nổi trận lôi đình, lập tức phái người đi bắt Lý Lăng và A Sử Na Tuyết Nhạn.
.Đúng lúc khẩn cấp này, tiếng đàn vang lên, tấm vải đỏ hạ xuống!
.Đây đúng là chơi khăm nhau a!
.- Sao đã hết rồi.
.- Hôm nay sắc trời còn sớm, lại diễn thêm một lát nữa đi! Ta xin ngươi đó.
.- Chúng ta đã đợi hai năm rồi, vậy mà không thể để chúng ta xem nhiều thêm một chút, quá là không có lương tâm rồi.
.Việc này trước kia họ còn dám mắng Hàn Nghệ, để trút ra cục tức này, nhưng hiện nay, ngay cả Hàn Nghệ cũng không dám mắng, thật là làm cho người xem đau khổ tột cùng a!
.Vương Huyền Đạo cũng là vẻ mặt quái dị nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Việc này với ta thật không có quan hệ gì, là bọn Mộng Nhi sắp xếp cả.
.Vô sỉ!
.Vương Huyền Đạo thầm mắng một tiếng, vậy mà lại còn đùn đẩy lên người Tứ Mộng người ta.
.Mắng cũng vô dụng, tiếng đàn vẫn còn đang vấn vít, vải đỏ đã khép chặt lại.
.Tối nay chắc chắn sẽ là một đêm mất ngủ.
.Tuy nhiên bọn Mộng Nhi các nàng đã quen rồi, cũng đã dự liệu đến, không để ý một chút nào đến những tiếng oán trách bên ngoài, vì kinh nghiệm cho họ biết, tiếng oán trách càng lớn thì cho thấy càng thành công, giống như kịch của Hoa Nguyệt Lâu, từ trước chưa từng có ai oán trách, dường như xem hay không xem cũng không sao cả.
.- Khuynh Thành tỷ, Thảo Nhi tỷ, các tỷ diễn quả là quá tốt rồi!
.Hùng Đệ kích động không ngừng nói với đám nữ tử Cố Khuynh Thành vừa mới xuống đài.
.Mộng Nhi các nàng cũng vây lại, nói lời tán tụng, hết lớp này đến lớp khác.
.Nhưng đây tuyệt đối không phải nịnh bợ, Cố Khuynh Thành tuy rằng là đêm diễn đầu tiên, nhưng kỹ thuật diễn lại vô cùng tốt, hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật, còn diễn tốt hơn so với lúc tập luyện, dù Mộng Nhi, Mộng Đình là hai diễn viên cốt cán cũng đều cảm thấy bản thân không bằng nàng ta.
.- Ha ha!
.Nghe thấy tiếng cười ha ha, chỉ thấy Hàn Nghệ đi tới: - Khuynh Thành, cô thật là không hổ là vương bài của Phượng Phi Lâu chúng ta, lần đầu đăng đài diễn xuất, phong thái uy phong không thể nghi ngờ, thực làm cho người ta thán phục.
.Cố khuynh Thành lại thoáng liếc qua hắn, hai đầu mày đầy vẻ u oán, nói: - Xem ra chỉ có giúp ngươi kiếm được tiền, mới có thể được ngươi nói lời khen ngợi.
.Nhiều người như vậy, cô cũng muốn đùa giỡn ta? Hàn Nghệ tức giận nói: - Thôi xin! Ta đây là làm ăn lỗ vốn đấy nha, nói kiếm tiền ở đâu. Nói rồi hắn lại nói tiếp: - Đêm nay mọi người đều thể hiện vô cùng hoàn mỹ, ăn đêm ta mời, mọi người phải ăn mừng một phen.
.- Được!
.Bọn họ cao hứng không thôi, nhưng bên ngoài lại là tiếng oán thán dậy khắp bốn phía, người xem đều không chịu rời đi, nhưng qua nửa ngày, thấy người dọn dẹp của Phượng Phi Lâu đều đã đi ra, đã biết đêm nay không còn kịch nữa, la mắng om sòm lục tục bắt đầu rời đi. Phượng Phi Lâu này sẽ không để ý đến cảm nhận của họ, đây đúng là tác phẩm lớn a, thật không sợ không có người tới xem, dù sao Phượng Phi Lâu cũng chỉ có thể chứa được chút người này, tuyệt đối buổi nào cũng chật ních, hoàn toàn không cần lo vấn đề tỉ lệ người xem.
.Nhưng bọn họ vừa ra đến bên ngoài, trên mặt bất ngờ thay đổi, ai ai cũng là vẻ mặt kiêu ngạo, phải biết bên ngoài có rất nhiều đợi bọn họ tường thuật lại tình tiết vở kịch, chúng ta là nam nhân được xem đầu tiên nha, ít nhất cũng có thể khoe khoang đến năm ngày, cho đến chợ đêm lần tới diễn ra.
.- Đi! Nói với Khuynh Thành, cứ nói bổn công tử ngưỡng mộ danh tiếng mà tới, muốn gặp mặt nàng ta một lần.
.Lý Dương ra khỏi Phượng Phi Lâu cũng không vội vã rời đi mà cùng một đám bằng lêu lổng đi đến cửa hậu viện của Phượng Phi Lâu.
.- Tam công tử, việc này... việc này không được đâu!
.Một công tử trẻ tuổi bên cạnh y nói:
.- Hàn Nghệ và Lý Trung thư xưa nay đều là nước giếng không phạm nước sông, ta nghĩ Hàn Nghệ chắc chắn sẽ không đồng ý.
.Lý Dương kẽ hừ một tiếng: - Ta chỉ muốn nhìn thấy Cố Khuynh Thành, có liên quan gì đến Hàn Nghệ hắn. Nói rồi y lại nói với người kia: - Còn không mau đi.
.- Vâng!
.Tên hạ nhân kia vội vội vàng vàng đi về phía hậu viện.
.Lần trước Lý Dương giẫm đạp hoa màu lương thực, huyên náo như vậy, nhưng kết quả thế nào, còn không phải chỉ là chuyện đền tiền, việc này cũng khuyến khích dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng càn quấy của gy. Đây đúng là ngựa non háu đá a, y cũng thật không kiêng dè Hàn Nghệ một chút nào.
.- Tiểu Nghệ ca! Lý tam công tử kia nói ngưỡng mộ danh tiếng mà tới, muốn gặp Khuynh Thành tỷ.
.- Lý tam công tử nào?
.Hàn Nghệ đang tán gẫu cùng Cố Khuynh Thành, chợt nghe hạ nhân tới báo, nhưng cũng không cảm thấy kinh ngạc, vì hắn đã dự liệu được sẽ có loại chuyện này, hắn chỉ kinh ngạc là lại có người cướp đoạt trước mặt Bùi Thanh Phong.
.- Chính là tam công tử của Lý Trung thư.
.- Lý Nghĩa Phủ?
.Hàn Nghệ sửng sốt, ta đệt! Da mặt tên tiểu tử này so với cha y còn hơn hẳn một bậc a! Xua tay cười nói: - Bảo tên tiểu tử ấy về nhà đi ngủ sớm chút đi, cứ nói Hàn thúc thúc của y nói vậy. Lông còn chưa mọc lên, đã ra ngoài học người ta tán gái, sẽ ảnh hưởng đến phát dục đó.
.Đừng nói là Lý Dương, cho dù có là Lý Nghĩa Phủ đích thân đến, Hàn Nghệ cũng bảo ông ta về nhà ngủ sớm chút, không phục thì ngươi cũng chỉ có thể đánh ta, nhưng mà ngươi lại đánh không lại ta, vậy thì ta sợ cái quái gì.
.Cố Khuynh Thành nghe được cười khúc khích, lại xua tay nói: - Khoan đã. Ngươi đi bảo người kia đợi một chút.
.- Vâng!
.Đợi sau khi tên hạ nhân kia rời đi, Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Này, cô không định đi gặp tiểu tử ấy thật chứ.
.Cố Khuynh Thành lại nói: - Ngươi để ta diễn Khuynh thành chi luyến, lẽ nào chưa từng nghĩ đến sẽ xuất hiện tình huống này sao?
.Hàn Nghệ nói: - Tất nhiên là từng nghĩ qua, nhưng ta cho rằng bảo vệ cô vẫn là dư sức.
.Cố Khuynh Thành nói:
.- Nhưng ta càng hiểu nam nhân hơn ngươi, càng là không chiếm được lại càng muốn đạt được, nếu hôm nay cự tuyệt Lý Dương đó, y chắc chắn là không bỏ qua, sau này chắc chắn sẽ còn thường tới quấy nhiễu chúng ta, nói không chừng còn liên lụy mấy người Mộng Nhi bọn họ. Dù sao chúng ta cũng chỉ là ca kỹ ti tiện, mà y lại là công tử quý tộc, hôm nay ngươi vẫn còn ở đây, ngày khác nếu ngươi không ở Phượng Phi Lâu, ta lại phải nói thế nào đây? Nếu đã như vậy, còn không bằng gặp y một chút. Ngươi yên tâm, ta tuy không thông minh như ngươi, nếu đổi lại là Lý Nghĩa Phủ, ta sợ là không thể ứng phó, nhưng ứng phó với nhi tử của Lý Nghĩa Phủ, việc đó vẫn là dư sức.
.Hàn Nghệ cũng biết Cố khuynh Thành có bản lĩnh của nàng ta, nếu không cũng không thể thủ thân như ngọc cho tới hôm nay, trầm ngâm một lát nói: - Ai lo lắng cho cô, ta là lo lắng tên tiểu tử kia có được không, nói cho cô biết, cô đừng chơi quá tay đó.
.Cố Khuynh Thành lúc này lườm hắn một cái.
.Hàn Nghệ cuối cùng vẫn để Cố Khuynh Thành tự mình đi xử lý, đây thực ra cũng là một cách thể hiện lòng tự tin. Nhưng mà, Cố Khuynh Thành cũng không định gặp Lý Dương ở hậu viện, dù sao ở hậu viện nữ quyến rất nhiều, không thích hợp lắm, vẫn chọn gặp Lý Dương ở Nữ Nhân Phường.
.Nhưng cho dù là vậy, đám bằng hữu lêu lổng kia của Lý Dương thấy Cố Khuynh Thành không ngờ lại đồng ý đểLý Dương trở thành khách sau màn của nàng ta, kinh ngạc đến thiếu chút nữa rớt cả cằm g, sự sùng bái đốivới Lý Dương trong lòng cuồn cuộn như nước sông, triền miên không dứt.
.Lý Dương kiêu ngạo rối tinh rối mù, cười lớn ha ha đi về phía Nữ Nhân Phường.
.- Bùi huynh, Bùi huynh, ta vừa nghe Lý Phi kia nói, Lý Dương trước đây không lâu đã xin gặp Cố khuynh Thành, mà Cố khuynh Thành cũng đồng ý rồi.
.Đỗ Thiếu Vân hơi thở dốc chạy đến bên cạnh Bùi Thanh Phong, vội vàng nói.
.Vi Quý nổi giận mắng: - Tiểu tử này quả nhiên là nhằm vào Cố Khuynh Thành mà tới. Nói xong gã ta lại là vẻ mặt hoang mang nói: - Nhưng tại sao Hàn Nghệ không ra mặt cự tuyệt y chứ?
.Bùi Thanh Phong trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc, ngoài miệng lại cười nói: - Thương nhân chú ý chính là nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, gặp một chút mà thôi, có gì mà phải n
Bạn cần đăng nhập để bình luận