Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 985.1: Nhượng bộ lui binh

.Chuyện này là xưa nay chưa từng có!
.Chỉ một lượt phong thưởng này, Hàn Nghệ đã trực tiếp đập tan vô số ghi chép!
.Tể tướng ngoài hai mươi tuổi, chưa bao giờ có!
.Thương nhân nhậm chức ở Hộ Bộ, chuyện này cũng chưa từng xảy ra ở triều Đường, thời Tần Hán cũng có một số, nhưng thương nhân làm quan thì không người nào có kết cục tốt.
.Còn về vấn đề xuất thân của Hàn Nghệ thì đã là chuyện cũ rích nhai đi nhai lại, không nói cũng thế thôi!
.Nói tóm lại, ngoại trừ đại thần cá biệt ra thì không có một đại thần nào cảm thấy Lý Trị an bài như vậy là thỏa đáng.
.Việc này hoàn toàn không có quy chương chế độ!
.Không ngờ chính vì bọn họ quấy nhiễu khắp nơi khiến Lý Trị nén nhịn cục tức này trong lòng quá lâu, ta và hoàng hậu chỉ muốn trả ân tình mà thôi, các người cái này cũng không đồng ý, cái kia cũng không đồng ý, vậy được, ta sẽ trực tiếp cho hắn làm Tể tướng, xem các ngươi còn nói được gì.
.- Hàn thị lang, chúc mừng, chúc mừng!
.- Chúc mừng a!
.Vừa mới tan triều, có mấy quan viên lập tức đi lên chúc mừng Hàn Nghệ.
.Những người này đều là quan viên thứ tộc, lần này Hàn Nghệ có thể coi như đã khiến thứ tộc hãnh diện, khiến bọn họ nhìn thấy hy vọng, quý tộc các ngươi cũng không có Tể tướng nào ngoài hai mươi tuổi.
.Bây giờ giang bả tử hàn môn này đúng là danh xứng với thực a.
.Đương nhiên, càng có nhiều đại thần hơn nữa nhìn Hàn Nghệ với ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị và cả thù hằn, bọn họ thật sự rất muốn nói cho Hàn Nghệ biết một đạo lý, mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi (người nổi bật dễ bị ghen ghét). Trong đó người lúng túng nhất không ai qua được đám người Tiêu Nhuệ, Tiêu Quân. Tiêu Nhuệ tốt xấu gì cũng có một Quốc công đội trên đầu, Tiêu Quân là một Gián nghị đại phu, lão đại hắn chính là Tể tướng a, nhìn Hàn Nghệ với ánh mắt rất phức tạp, sau đó cúi đầu rời đi, chuyện này đúng là quá tổn thương lòng tự trọng rồi.
.Hàn Nghệ đáp lại bọn họ mấy câu, ánh mắt liếc ra bên ngoài, nói: - Các vị, tại hạ có chút chuyện, xin thất lễ trước!
.Nói xong, hắn liền vội vàng đi về phía cửa, đuổi theo một người.
.- Cao thượng thư, xin dừng bước!
.Cao Lý Hành dừng lại, mỉm cười nhìn hắn.
.Hàn Nghệ đuổi lên, chắp tay nói: - Lúc nãy đa tạ Cao thượng thư nói giúp ta, Hàn Nghệ thật sự cảm kích vô cùng!
.Cao Lý Hành như cười như không nói: - Cảm kích này là giả, hoài nghi mới là thật đúng không?
.Hàn Nghệ sửng sốt, sau đó cười nói: - Cảm kích là thật, cũng không có gì là hoài nghi, bởi vì ta tự thấy mình có thể đảm nhiệm, đối với việc này ta vô cùng tự tin, ta đuổi theo một là để nói tiếng cảm ơn này, hai là có chuyện muốn nhờ.
.Cao Lý Hành khẽ nhíu mày, nói: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta muốn đến nhậm chức muộn mấy ngày.
.- Tại sao?
.- Bởi vì ta còn có chút chuyện riêng phải xử lý, nhưng ta không muốn chuyện này dính dáng đến Hộ Bộ.
.Cao Lý Hành hơi trầm ngâm, nói: - Là chuyện Kim Hành phải không?
.- Đúng vậy. Hàn Nghệ thành thật nói.
.Trong mắt Cao Lý Hành thoáng hiện lên vẻ khác thường, hiếu kỳ nói: - Nhưng ta nghe nói chuyện này đã giải quyết rồi.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nguyên tắc làm người của ta rất đơn giản, người ta kính ta một thước, thì ta tiến người ta một trượng.
.Cao Lý Hành cau mày, chỉ cảm thấy sự áy náy khó hiểu, nói: - Bây giờ ngươi là Đồng trung thư Môn Hạ tam phẩm, lòng dạ nên thoáng ra một chút, hà tất tính toán chi li!
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng đồng thời ta cũng là một thương nhân, đối với thương nhân mà nói, chặn tiền tài của ta cũng giống như giết cha mẹ ta, đương nhiên ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, không cho bọn họ một chút giáo huấn, ta cũng không có mặt mũi nào đảm nhiệm chức Hộ Bộ thị lang.
.- Dừng lại!
.Cao Lý Hành khẽ phẩy tay, lại nói: - Chuyện này không liên quan đến Hộ Bộ!
.Hàn Nghệ cười nói: - Bởi vậy ta muốn đến Hộ Bộ nhậm chức muộn mấy ngày.
.Cao Lý Hành ngẩn người, cười khổ nói: - Nếu đã như vậy thì tùy ngươi thôi! Dù sao thì ta đoán chừng bộ quan phục đó của ngươi phải còn lâu nữa mới mặc được.
.Hàn Nghệ cười, trong lòng hiểu rõ, chắc chắn có không ít quan viên sẽ tiếp tục dâng tấu phản đối chuyện này, lưu trình thăng chức của hắn sẽ kéo dài một chút thời gian, nói: - Đa ta Thượng thư thông cảm.
.Cao Lý Hành cười một tiếng, nói: - Ngươi chớ đừng chưa đi nhậm chức đã bị miễn chức rồi.
.Cũng đúng là có khả năng này a! Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Sao ta dám phụ một phen khổ tâm của Thượng thư!
.- Việc này không liên quan đến ta! Ta cáo từ trước!
.Cao Lý Hành nói xong liền xoay người rời đi.
.Khi Hàn Nghệ cũng chuẩn bị xuất cung, đột nhiên một tiểu thái giám gọi hắn lại, nói:
.- Đặc phái sứ, hoàng hậu cho mời!
.Đúng a! Trở về lâu như vậy vẫn chưa chào hỏi Võ Mị Nương tiếng nào! Hàn Nghệ đột nhiên kịp phản ứng lại, bất kể thế nào, hắn cũng là tâm phúc tuyệt đối của Võ Mị Nương, trong khoảng thời gian rất dài, hắn đều đứng ở góc độ lợi ích của Võ Mị Nương mà suy nghĩ, trở về lâu như vậy mà vẫn chưa gặp mặt, vậy thì sao có thể được.
.Hàn Nghệ đi theo tiểu thái giám này đến trong hoa viên bên cạnh điện Lưỡng Nghi, chỉ thấy một nữ nhân nổi bật thành thục ngồi trong đình, thân mặc váy dài màu đỏ, dáng người thướt tha, da trắng mịn màng, hồng hào, quyến rũ mê người, Võ Mị Nương thuộc kiểu nữ nhân càng nhìn càng quyến rũ, gợi cảm, khiến người ta muốn chinh phục, kiểu nữ nhân này ở hậu thế đúng là cả đời cũng không thiếu người theo đuổi.
.- Vi thần Hàn Nghệ tham kiến hoàng hậu!
.Hàn Nghệ đứng ở ngoài đình hành lễ.
.Võ Mị Nương cười nói: - Mau mau miễn lễ! Vào trong ngồi đi! Ta không dám để cho đại công thần của chúng ta đứng ở ngoài đình.
.- Hoàng hậu quá lời rồi, Hàn Nghệ hổ thẹn không dám nhận.
.Hàn Nghệ khiêm tốn nói một câu, đi vào trong đình, ngồi đối diện Võ Mị Nương, thầm nghĩ, thật không biết cô ta bảo dưỡng thế nào, càng ngày càng trẻ.
.Võ Mị Nương cười nói: - Khanh đi chuyến này, lập được công lao lớn như vậy trở về, nhưng lại dọa ta và bệ hạ sợ chết khiếp! Trong lòng nàng ta khá là vui vẻ, Hàn Nghệ là tâm phúc của nàng ta, Hàn Nghệ thành công là khiến nàng ta nở mày nở mặt a!
.Hàn Nghệ nói: - Hoàng hậu khen nhầm rồi, thật ra trong chuyện này có không ít may mắn.
.- Khanh đừng khiêm tốn nữa! Võ Mị Nương nói: - Lần này đại quân xuất chinh, năng chinh thiện chiến, chiến thắng nhiều trận, tại sao người may mắn lại là khanh, cho dù là may mắn, thì sự may mắn này cũng nên tính là bản lĩnh của khanh.
.Hàn Nghệ cười cười không lên tiếng, công lao này có chối cũng không dễ chối.
.Võ Mị Nương bỗng khẽ thở dài, nói: - May là lúc đó ta kiến nghị bệ hạ để khanh đi biên giới phía tây một chuyến, nếu không thì hậu quả này thật không thể tưởng tượng nổi, nhớ lại cũng thật là khiến người ta thấy sợ hãi!
.Hàn Nghệ lại nói: - Ơn bồi dưỡng của hoàng hậu, Hàn Nghệ suốt đời khó quên.
.Trọng điểm lời nói của nàng ta, rõ ràng chính là nửa câu trước, nửa câu sau chỉ là đánh yểm trợ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận