Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 684.1: Lừa dối ngươi không thương lượng

.Kỳ thật đối với lợi ích của quân chủ, vừa rồi Lý Trị đã nghĩ tới rồi, ít nhất y có thêm một cái cớ, để áp chế quý tộc, chỉ có điều y thật sự không ngờ, khế ước quân tử thần thánh này còn có quan hệ lớn lao với quân điền chế đến vậy, suy tư nửa ngày, mới cười nói: - Ngươi còn suy xét rất lâu dài rồi đấy.
.Hàn Nghệ lừa dối nói: - Bệ hạ quá khen, đây không phải là vi thần suy tính lâu dài, mà là có liên quan với những gì vi thần đã trải qua. Bởi vì vi thần vốn xuất thân nông hộ, trước kia trong nhà còn rất khó khăn đấy, ngày thứ hai khi phụ thân vi thần qua đời, thì đã có địa chủ tới cửa đòi nọ, nhà vi thần đích xác nợ tiền địa chủ kia, cũng nhất định phải trả, nhưng là bọn họ vẫn chưa hoàn toàn dựa vào khế ước chấp hành, hơn nữa quá trình đòi nợ vô cùng thô bạo, nếu vi thần không tỉnh táo, chỉ sợ cũng phải cửa nát nhà tan rồi.
.Nhưng dựa theo luật pháp Đại Đường ta, đây là việc quan phủ cho phép đấy. Cho nên lúc ấy vi thần đã hy vọng, quan phủ có thể đưa ra một ít xử lý công chính, mà không phải là hoàn toàn giao cho tư nhân xử lý, nếu mà có được khế ước quân tử thần thánh, như vậy thì quan phủ nhất định phải can thiệp, nghiêm khắc dựa theo quy định trong khế ước đi phán quyết, như vậy vi thần cũng tâm phục khẩu phục.
.Lý Trị nghe được vậy hơi thoáng suy nghĩ gật đầu.
.Hàn Nghệ rèn sắt khi còn nóng nói tiếp: - Đại Đường ta từ trước tới nay đều cực kỳ chú trọng luật pháp, hy vọng có thể theo nếp trị quốc, thì điều kiện tiên quyết là, dân chúng nhất định phải biết rõ luật pháp, vậy thì bọn họ mới có thể dùng luật pháp để bảo vệ mình. Nhưng có rất nhiều dân chúng không hiểu gì về luật pháp, đám địa chủ dùng luật pháp quan phủ dọa bọn họ một chút, thì bọn họ đã lập tức khuất phục rồi, mà trong dân gian sử dụng khế ước nhiều nhất đấy, cho nên vi thần cho rằng, khế ước quân tử thần thánh có thể phá mở cửa chính của việc trị quốc theo nếp, khiến cho càng nhiều dân chúng hiểu rõ luật pháp, hiểu được dùng luật pháp bảo vệ mình, như vậy mới có thể tránh cho có càng nhiều mâu thuẫn bùng nổ đấy.
.- Không thể ngờ rằng khế ước quân tử thần thánh này còn có nhiều ưu điểm đến vậy. Lý Trị gật đầu cười nói: - Thế còn đối với chính ngươi thì sao?
.Hàn Nghệ xấu hổ cười cười, nói: - Bệ hạ, muốn nói đến năng lực buôn bán, vi thần vốn chưa từng sợ ai, vi thần chỉ sợ đối phương không giảng đạo lý, dùng những thủ đoạn khác để đối phó vi thần, dù sao thì vi thần xuất thân hèn mọn, mà khế ước quân tử thần thánh này có thể mang lại có vi thần tác dụng bảo vệ nhất định đấy.
.Lý Trị cười ha ha nói: - Ngươi cũng là thành thật.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vi thần cũng chưa từng nghĩ điều này có thể giấu diếm được bệ hạ.
.Lý Trị nói: - Tuy rằng ngươi mang theo tâm tư bí mật riêng, nhưng khế ước quân tử thần thánh này quả thật có rất nhiều chỗ tốt cho dân cho nước, trẫm cũng rất tán thành, nhưng ngươi nhất định phải suy xét hoàn thiện, mới có thể đệ trình lên triều đình, ngàn vạn lần không cần để xảy ra nhiễu loạn gì.
.Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút ánh sáng, khẩn trương ôm quyền nói: - Bệ hạ xin hãy yên tâm, vi thần nhất định không làm nhục sứ mệnh.
.Lý Trị cười gật đầu, đột nhiên hỏi: - Đúng rồi, lúc trước lời ngươi nói ở trên điện cũng là thật lòng sao?
.- Tuyệt đối thật lòng!
.Hàn Nghệ không chút do dự trả lời.
.Lý Trị đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức buồn bực nói: - Ngươi cũng quá dối trá rồi, trẫm còn chưa nói là chuyện gì, mà ngươi đã trả lời khẳng định thế rồi.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Bệ hạ không có hỏi rõ ràng, đơn giản là do hơi ngượng ngùng, như vậy không cần nghĩ cũng biết, nhất định là chuyện về giấy mực rồi. Kỳ thật vi thần có thể có được hết thảy, đều là do bệ hạ ban cho, chuyện này vi thần vẫn luôn khắc trong tâm khảm, chỉ cần bệ hạ nói một câu, vi thần ngay lập tức sẽ hiến nó cho bệ hạ.
.Lý Trị thấy hắn nghiêm trang, không giống như đang nói dối, thì cười bảo: - Vậy vì sao ngươi không dâng lên, mà lại cứ phải đợi trẫm mở miệng đâu.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần không chủ động dâng lên, chủ yếu vẫn là bởi vì ngõ Bắc của vi thần còn phải dựa vào mấy thứ này kéo dài tính mạng, một khi mất đi những ưu thế này, vậy thì ngõ Bắc của vi thần nhất định sẽ lại tràn đầy nguy cơ. Nhưng đây chỉ là vi thần tư lợi, so với ân tình của bệ hạ, thì không đáng kể chút nào cả.
.Đáp án này khiến Lý Trị cực kỳ hài lòng, có thể thấy được Hàn Nghệ đích xác xuất phát từ chân tâm, y cười nói: - Trẫm cũng hiểu được ngươi khó xử, trẫm cũng sẽ không chủ động ép ngươi giao ra đâu, ngươi tự mình nhìn rồi xử lý đi.
.- Đa tạ bệ hạ lượng giải.
.Hàn Nghệ nói xong hơi hơi chần chờ, lại nói tiếp: - Bệ hạ, vi thần có một lời không biết có nên nói hay không.
.- Nói.
.- Bệ hạ còn nhớ không, lúc trước vi thần nói muốn làm chuyện tốt, thì cần phải có công cụ tốt.
.Lý Trị hơi sững sờ, gật đầu: - Trẫm đương nhiên nhớ rõ rồi, ngươi còn đề cập đến luật độc quyền nữa. Tuy nhiên, trước mặt còn chưa phải là thời điểm để thi hành luật độc quyền được.
.- Chuyện này vi thần hiểu được. Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng vi thần muốn về sau dùng giấy mực và thuật in ấn này để thả con tép bắt con tôm, dẫn đến luật độc quyền đấy.
.Lý Trị kinh ngạc hỏi: - Thả con tép, bắt con tôm?
.- Không sai!
.Hàn Nghệ giải thích: - Trong tương lai khi bệ hạ quyết định ban bố luật độc quyền, vi thần sẽ giao kỹ thuật giấy mực và in ấn cho triều đình, triều đình phải trợ giúp vi thần bảo hộ những kỹ thuật này, còn phải quy định nếu bất cứ kẻ nào muốn sử dụng loại kỹ thuật này, nhất định phải được vi thần cho phép, hơn nữa còn phải giao phó một số tiền tài xa xỉ, đồng thời khiến triều đình mua từ vi thần. Cứ như vậy, mọi người sẽ nhìn được đến loại phát minh sáng tạo kiếm tiền, nhất định sẽ đều giao ra bí phương trong tay mình, vậy thì các phương diện kỹ thuật của Đại Đường ta mới có thể tăng mạnh được.
.Lý Trị gật đầu, nói: - Ngươi nói rất có đạo lý, nhưng việc này trẫm còn phải cẩn thận suy xét một chút.
.Hàn Nghệ nói:
.- Đó đương nhiên rồi.
.Lý Trị đột nhiên sửng sốt, đột nhiên phát hiện có chút không đúng, bèn cười mắng: - Tiểu tử ngươi thật sự là giảo hoạt, luôn miệng nói rằng chỉ cần một câu của trẫm, ngươi sẽ bằng lòng giao những kỹ thuật này ra, nhưng nói đến những lời này, đều là không muốn giao kỹ thuật ra đến, nếu trẫm đã đáp ứng ngươi rồi, vậy thì trước khi ra luật độc quyền, trẫm tuyệt đối sẽ không bắt ngươi giao những kỹ thuật này ra đâu, còn muốn triều đình mua của ngươi, ngươi thật đúng là rất tinh trong chuyện mua bán đấy.
.Mẹ! Bị nhìn thấu rồi. Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ minh giám, vi thần tuyệt đối không ý này a! Nếu bệ hạ không đáp ứng, vậy thì sau khi vi thần ổn định lại ngõ Bắc, lập tức sẽ hiến luôn cho bệ hạ.
.Lý Trị nghiến răng nghiến lợi nói: - Ngươi nói thế rồi, trẫm như thế nào còn có thể bảo ngươi dễ dàng giao ra được.
.- A?
.Hàn Nghệ mờ mịt hỏi:
.- Vậy không biết bệ hạ cho rằng phải làm như thế nào?
.- Thôi thôi thôi!
.Lý Trị cảm thấy bị Hàn Nghệ lừa dối rồi, buồn bực muốn chết, nói: - Việc này để sau hãy nói.
.- Tuân mệnh.
.Hàn Nghệ cũng không dám được tiện nghi còn cố khe mẽ.
.Lý Trị lại nói:
.- Trước đó vài ngày ngươi hiến giấy mực và rượu cho trẫm, cùng với đưa nước hoa tặng Võ Chiêu nghi, trẫm cùng Võ Chiêu nghi đều vô cùng yêu thích, cho nên trẫm tính toán nạp nó thành cống phẫm, không biết ý ngươi thế nào? Chớ có cùng trẫm nói lý lẽ gì, ngươi cứ trả lời thẳng có đáp ứng hay không đi.
.Y sợ lại bị Hàn Nghệ lừa dối cho ngay cả cống phẩm cũng không có.
.Hàn Nghệ cảm động đến rơi nước mắt nói: - Đây là chuyện vi thần vẫn luôn tha thiết mơ ước đấy, vi thần vô cùng cảm kích.
.Lý Trị hoang mang hỏi: - Đến tột cùng câu nói này của ngươi là thật sao? Ngươi cũng biết đấy, chỉ cần làm cống phẩm, thì hàng năm ngươi nhất định phải giao nộp lên một mức cống phẩm nhất định không ràng buộc đấy, ngươi sẽ vô cùng cảm kích ư?
.- Tuyệt đối vô cùng cảm kích.
.Hàn Nghệ kích động nói: - Về tình là nói, đây là một cơ hội để vi thần báo đáp ân tình của bệ hạ và Võ Chiêu nghi, về lợi, đồ dùng hoàng thất, chỉ riêng bốn chữ này thôi, vi thần đã đạt được lợi ích lớn hơn rất nhiều so với tiền tài phải giao nộp rồi.
.Lý Trị càng thêm buồn bực, hóa ra vẫn là bị người này lợi dụng, y nói: - Nói như thế, trẫm còn phải đòi tiền từ ngươi nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Nói đòi là khuất nhục cho vi thần rồi, tiền của vi thần chính là tiền của bệ hạ, chỉ cần bệ hạ cần, vi thần sẽ không chút chần chờ nguyện ý quyên ra thân gia tính mạng, tuyệt đối không nói hai lời.
.- Được được được! Trẫm tin tưởng ngươi là được.
.Lý Trị nghe vậy đều cảm thấy hơi ngượng ngùng, quá dối trá rồi, vậy mà Hàn Nghệ còn có thể nói ra đại nghĩa nghiêm nghị vậy được, nhưng không thể nói một câu, tiểu tử này thật sự rất biết ăn nói rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận