Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1222: Đây là bệnh, phải trị

.Bởi vì Đại Đường là nền kinh tế nông nghiệp cá thể, sự phồn vinh của Trường An chẳng qua là có một không hai, nhiều nhất cũng chỉ đủ đại diện cho địa vị triều Đường, nhưng nếu nói đến văn hóa văn minh Đại Đường, phong tục tình người, thì phải đi đến thôn làng, văn hóa thôn làng mới là cội nguồn văn hóa của Đại Đường.
.Nhưng chuyện này lại hoàn toàn đi ngược lại với kế hoạch của Hàn Nghệ.
.Tuy nhiên Hàn Nghệ cũng không có ý định nói sẽ trực tiếp phá bỏ cái nền tảng văn hóa này, việc này là không thực tế cho lắm, bởi vì văn hóa này đã lâu đời, hơn nữa với khoa học kỹ thuật của thời đại, văn minh cũng có quan hệ mật thiết, hắn cũng chỉ muốn từ từ tiến tới, để cho mọi người dần dần làm quen, thế nhưng hiện giờ lại bị vướng ở chỗ này, không có cách nào để tiếp tục đẩy mạnh, Hàn Nghệ cuối cùng phải đối mặt với những sĩ thân này.
.Vấn đề này phải cần đến sự thông minh để giải quyết.
.Hàn Nghệ tạm thời cũng không có manh mối, chuyện này cũng không thể nhất thời nóng vội, hắn vẫn dự định đợi sau khi việc của Tân La giải quyết xong, mới bàn bạc với Trịnh Thiện Hành chuyện tiến hành thu hút đầu tư đất đai, xe đến trước núi ắt có đường.
.Đại Hưng Thiện Tự.
.- Cha, con biết Vô Nguyệt và Hồng Lăng đã đến tìm cha, lần này Bệ hạ phái Vô Nguyệt giám sát vận chuyển lương thảo, chắc cha giúp không ít nhỉ.
.Thôi Tập Nhận vô cùng kích động nhìn Thôi Bình Trọng nói.
.Thôi Bình Trọng nhìn Thôi Tập Nhận, hàng lông mày lộ vẻ bất an, mí mắt trĩu xuống, trầm lặng không nói, xem như đã ngầm thừa nhận rồi.
.Thôi Tập Nhận nhướn mày, nắm chặt nắm tay nói: - Cha, sao cha có thể làm như vậy được, nếu chẳng may Vô Nguyệt có mệnh hệ gì, Hồng Lăng phải làm sao, cháu gái của cha phải làm thế nào?
.Thôi Bình Trọng nhíu mày thở dài, nói: - Chắc con phải hiểu rõ Vô Nguyệt hơn ta, ta cho rằng nếu như không để cho Vô Nguyệt đi, Hồng Lăng nhất định cũng sẽ không hạnh phúc đâu.
.Thôi Tập Nhận nói: - Tại sao?
.Thôi Bình Trọng nói: - Bởi vì Vô Nguyệt sẽ không vui.
.Thôi Tập Nhận ngẩn ra một hồi, nói: - Nhưng mà con cho rằng Vô Nguyệt lúc này chỉ là tuổi trẻ nhất thời, chỉ cần cho bọn họ thêm một khoảng thời gian, mẹ con Hồng Lăng bọn họ có thể làm Vô Nguyệt thay đổi, ngoài ra, con cũng sẽ ngăn cản Vô Nguyệt.
.Thôi Bình Trọng có chút lưỡng lự.
.- Con xin cáo từ!
.Thôi Tập Nhận hành lễ xong, quay người rời khỏi phòng.
.Thôi Bình Trọng khép khẽ đôi mắt, thở dài.
.Qua một lúc sau, bỗng nghe thấy tiếng cười đùa vui trước cửa: - Xem ra rượu này của ta đến thật là đúng lúc.
.Thôi Bình Trọng đưa mắt nhìn ra phía cửa, nói: - Đây cũng là lý do duy nhất mà bao nhiêu năm nay ta không tuyệt giao với ngươi.
.- Không ngờ ngươi là người bạc tình bạc nghĩa như thế.
.Nguyên Ưng mang vẻ mặt thương tâm bước vào, đưa bình rượu trước mặt Thôi Bình Trọng, nói: - Ngươi nhìn xem, chút rượu này có thể duy trì được giao tình của chúng ta mấy ngày?
.- Nửa đêm!
.- Ba ngày.
.- Một ngày.
.- Hai ngày.
.- Đồng ý.
.Nguyên Ưng lại nói: - Lúc nãy ta nhìn thấy Tập Nhận hậm hực rời khỏi, ngươi lại làm ra chuyện gì sai trái nữa rồi.
.Thôi Bình Trọng lắc đầu thở dài nói: - Ta đúng là không phải một người cha tốt, nếu như lần này ta lại làm sai, vậy thì ta quả thật không còn mặt mũi nào mà đi gặp phu nhân nữa.
.Nguyên Ưng hơi gật đầu, phân tích nói: - Đầu tiên, ngươi tuyệt đối không phải là một người cha tốt, thứ hai, ngươi sớm đã không có mặt mũi nào để đi gặp nàng ấy, may mà ngươi có người huynh đệ khác họ là ta đây, sau này ngươi muốn nói với nàng ấy điều gì, ta có thể giúp người chuyển lời.
.Thôi Bình Trọng khinh miệt nói: - Nhưng dù sao cũng tốt hơn ngươi, ta hỏi ngươi, ngươi có biết ngươi có bao nhiêu người con không?
.Nguyên Ưng chớp chớp mắt, lạnh lùng nói: - Uống hết hai vò rượu này, chúng ta sẽ tuyệt giao.
.- Ta cũng đang có ý định này.
.Tiêu phủ!
.- Cha, con thật là ngưỡng mộ cha, tuổi đã cao như vậy rồi còn có thể xuất chinh lãnh chiến công, con----- có điều con cũng không kém, vừa nãy Bệ hạ còn thưởng một huân chương anh dũng cho con.
.Tiêu Hiểu nghe được Tiêu Nhuệ phải xuất chinh, đừng nói phấn khởi biết bao nhiêu.
.Ta mà có một đứa con trai như vậy, thế nào ta cũng phái nó đi Lĩnh Nam! Hàn Nghệ nghĩ thầm trong lòng.
.- Đệ câm miệng.
.Tiêu Vô Y trừng mắt nhìn tiểu tử một cái, nói: - Cha là đi đánh trận, tiểu tử đệ sao mà một chút cũng không lo.
.Tiêu Hiểu đỉnh đạc nói: - Tỷ! Chỉ là Cao Câu Ly thôi mà, chuyện đó có mà dễ như trở bàn tay, hơn nữa cha cũng chỉ là đi vận chuyển lương thực, đây không phải rõ ràng là muốn thăng chức cho cha sao.
.- Đệ----tiểu tử đệ đợi đấy cho ta, lát nữa ta sẽ giáo huấn đệ. Tiêu Vô Y tức đến mắt phát hỏa, lại nói với Tiêu Nhuệ: - Cha, lần này cha đi phải chú ý sức khỏe, mọi việc đều phải cẩn trọng, nếu như gặp phải khó khăn gì, thì hãy báo tin về.
.Tiêu Vô Y đêm đó được biết Tiêu Nhuệ phải đi Sơn Đông điều phối lương thực, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng.
.Tiêu Nhuệ cười nói: - Con đừng lo lắng cho cha, mười năm trước lúc Thái Tông Thánh Thượng chinh phạt Cao Câu Ly, chẳng phải cũng là cha phụ trách điều động tập hợp lương thực từ Hà Nam Đạo đó hay sao.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Cha, người cũng nói là mười năm trước rồi, lúc đó cha vẫn còn trẻ, nhưng bây giờ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vô Y, nàng đừng quá lo lắng nữa, chẳng phải Bệ hạ đã phái Độc Cô Vô Nguyệt đi phụ trợ cha vợ sao.
.Tiêu Vô Y nghe vậy vẻ mặt dần yên tâm hơn, nói: - Cũng đúng, có Vô Nguyệt đi cùng, ta cũng yên tâm hơn. Đang nói, đột nhiên nàng như nhớ ra điều gì đó, nói: - Nhưng mà cha, người cũng phải để ý Vô Nguyệt một chút, tiểu tử đó muốn lĩnh binh đánh giặc sắp phát điên rồi.
.Tiêu Nhuệ hừm nhẹ nói: - Vô Nguyệt đứa trẻ này trước giờ luôn có trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không làm càn đâu. Đâu có giống con a, ta lại không yên tâm con đấy, ta cảnh cáo con, sau khi ta đi, con đừng có mà gây chuyện rắc rối gì, thêm phiền toái cho Hàn Nghệ.
.Tiêu Vô Y lập tức nói: - Nữ nhi trước giờ vẫn luôn trợ giúp phu quân, đã có lúc nào là gây rắc rối cho phu quân, phu quân, chàng nói đúng không?
.- Đúng đúng đúng! Hàn Nghệ cười nói: - Từ trước đến giờ, nếu không có phu nhân, tuyệt đối không có ta ngày hôm nay.
.Tiêu Vô Y đắc ý nói: - Cha, cha nghe thấy rồi đấy.
.Tiêu Nhuệ nhìn Hàn Nghệ mỉm cười nói: - Con đừng có mà nuông chiều hư nó.
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Nói con nuông chiều hư chàng thì có.
.Hàn Nghệ lập tức vẻ mặt xấu hổ, tự an ủi mình, có được tất có mất.
.Độc Cô gia.
.- Đại ca, huynh đến rồi !
.- Ca.
.Độc Cô Vô Nguyệt và Thôi Hồng Lăng đang thu dọn hành lý, đột nhiên Thôi Tập Nhận đến.
.Thôi Tập Nhận hừ một tiếng, ngồi xuống, nói: - Được a! Lại dám giấu ta đến gặp cha.
.Thôi Hồng Lăng nói: - Đó cũng là cha của muội, chẳng lẽ muội đi gặp cha của mình, cũng cần phải báo với đại ca sao.
.- Ta không muốn tranh luận với muội. Thôi Tập Nhận vung tay lên, rồi lại nói với Vô Nguyệt:
.- Vô Nguyệt, đệ tìm cha ta làm gì, trong lòng đệ tự biết, đệ đây là đang lợi dụng muội muội ta.
.- Ca, huynh----- !
.- Muội câm miệng!
.Thôi Tập Nhân trừng mắt Thôi Hồng Lăng một cái, rồi lại nói với Vô Nguyệt: - Chẳng lẽ đệ không có lời nào để nói sao?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói với Thôi Hồng Lăng: - Phu nhân, phiền nàng vào phòng giúp ta thu dọn một chút hành lý trước.
.Thôi Hồng Lăng để lộ ra chút lo lắng trên hai đầu lông mày.
.Độc Cô Vô Nguyệt gật gật đầu.
.Thôi Hồng Lăng miễn cưỡng quay mình rời đi.
.Đợi cho Thôi Hồng Lăng đi khỏi, Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Thôi huynh, ta và huynh cùng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, huynh nên biết khát vọng của ta.
.Y xưng hô Thôi huynh, là muốn lấy thân phận là bạn bè ra để nói chuyện này, nếu như lấy thân phận đại ca và muội phu, vậy thì Thôi Tập Nhận sẽ áp chế y.
.Thôi Tập Nhận nói: - Nhưng bây giờ đệ đã có thê nhi, lẽ nào đệ không thể vì mẹ con họ mà nhượng bộ một chút sao?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Nếu như Hồng Lăng không phải là muội muội huynh thì sao?
.Thôi Tập Nhận thẳng thắn nói: - Ta là một người vô cùng ích kỷ, Hồng Lăng chính là muội muội của ta.
.Độc Cô Vô Nguyệt cúi đầu trầm ngâm một lát, nói: - Nhưng ta cũng là con cháu, Độc Cô gia chúng ta hơn ba mươi người chết trận tại Cao Câu Ly, ta nhất định phải bắt Cao Câu Ly nợ máu trả bằng máu, chỉ cần Bệ hạ có thể cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ dùng máu tươi của người Cao Câu Ly để an ủi tổ tiên của ta.
.Thôi Tập Nhận thở dài, nói: - Vô Nguyệt, coi như ta cầu xin đệ đó, đệ hãy vì Hồng Lăng và con gái đệ mà ở lại đi.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Vì sao Thôi huynh lại không có lòng tin đối với ta như vậy, ngay cả đến việc ta đi áp tải lương thảo, huynh cũng bi quan như vậy.
.- Bởi vì ta biết chuyện này không hề đơn giản như vậy, một khi để đệ đi vào con đường này, đệ nhất định sẽ không còn đường lui. Thôi Tập Nhận có chút kích động nói.
.Độc Cô Vô Nguyệt trầm mặc hồi lâu, nói: - Xin huynh hãy tin ta, ta nhất định sẽ bình yên vô sự mà trở về.
.Giọng điệu trầm thấp nhưng lại vô cùng kiên quyết.
.- Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào để xoay chuyển được sao?
.- Đây là cơ hội duy nhất của ta, không ai có thể ngăn cản được ta.
.Độc Cô Vô Nguyệt trả lời vô cùng quả quyết.
.Thôi Tập Nhận nhìn chăm chú Độc Cô Vô Nguyệt hồi lâu, bỗng nhiên đứng dậy, đi nhanh ra phía ngoài, nhưng vừa đi ra tới trước cửa, y lại đột nhiên đứng lại, nhắm mắt thở dài, quay đầu lại nói: - Vô Nguyệt, thật ra---- thật ra từ trước đến nay ta luôn tin tưởng đệ sẽ thành công, ta sẽ đợi đệ chiến thắng trở về.
.Độc Cô Vô Nguyệt ngẩn ra, cười nói: - Đến lúc đó uống thêm vài chén.
.- Nhất định! Ta cáo từ trước! Đến lúc đó ta và bọn Huyền Đạo sẽ đi tiễn đệ.
.Thôi Tập Nhận nói xong liền đi ra ngoài.
.Độc Cô Vô Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Thôi Tập Nhận, trong mắt lộ ra chút lo lắng.
.Thôi Tập Nhận ra đến cổng, đột nhiên thấy bóng dáng một người chặn ngay trước cửa.
.Chính là Thôi Hồng Lăng.
.- Đại ca, tiểu muội từ nhỏ đã quen biết với phu quân, từ lâu tiểu muội đã biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng chưa bao giờ có chút lo lắng nào, bởi vì nếu như phu quân là một người dễ dàng lùi bước, tiểu muội cũng sẽ không yêu chàng rồi, muội sẽ tôn trọng sự lựa chọn của phu quân, cho dù huynh có phản đối hay không, nếu không phải Bà Sa còn nhỏ, muội sẽ đi cùng với phu quân rồi.
.- Đại ca cũng sẽ ủng hộ muội giống như vậy, cho dù muội đưa ra bất cứ sự lựa chọn nào.
.Thôi Tập Nhận cười nói.
.Thôi Hồng Lăng ngẩn ra, ứa nước mắt cảm động.
.- Mau đến bên cạnh phu quân muội đi, đợi đệ ấy xuất chinh rồi, muội hãy về nhà ở đi.
.- Cám--- cám ơn đại ca.
.- Giữa huynh muội chúng ta không cần phải nói câu này.
.Ra khỏi Độc Cô phủ, Thôi Tập Nhận nói với phu xe: - Ta muốn một mình đi dạo Nói xong, y liền đi theo ánh trăng, có vẻ có chút cô đơn. Đột nhiên, y đứng lại, ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng, lòng nghĩ, Hồng Lăng, muội đúng là ích kỷ giống hệt đại tỷ, năm xưa đại tỷ ích kỷ rời bỏ chúng ta, cho dù tỷ ấy có là vì lý do gì thì thứ tỷ ấy để lại cho chúng ta cũng là sự đau khổ không nguôi, tại sao ta nguyện vì các người bỏ ra tất cả, nhưng các người lại không bao giờ suy nghĩ cho ta, cho dù là một chút cũng tốt a.
.Bởi vì chiến sự khẩn cấp, Lý Trị cũng không cho bọn Lý Tích nhiều thời gian chuẩn bị, cách một ngày liền ở thăng tương đài Huyền Vũ Môn, dự chúc các tướng sĩ khải hoàn trở về, điểm quân xong, Lý Tích bọn họ liền xuất phát. Hàn Nghệ bọn họ cũng chỉ tiễn đến Bắc ngoại thành, thật ra không khí cũng không phải là vô cùng nặng nề, Khế Bật Hà Lực bọn họ còn vui mừng khôn xiết, làm như không thể chờ đợi được, cuối cùng cũng có trận để đánh rồi, hơn nữa còn là Cao Câu Ly. Hiện giờ các thống soái Đại Đường đều mong muốn đi đánh Cao Câu Ly, tuy rằng Cao Câu Ly không phải là rất mạnh, cũng chẳng có gì để mà ham muốn, nơi sơn cùng thủy tận, ngươi muốn tam quang cũng không có đất cho ngươi tam quang, nhưng vấn đề là không biết trời xui đất khiến sao mà Tùy Đường nhiều danh tướng như vậy cũng không đánh lại, nếu như bọn họ đánh hạ được vậy thì chắc là có thể thổi phồng đến mấy năm.
.Loại công lao đưa đến trước mặt này, bọn họ làm thế nào mà bỏ qua được.
.Nhưng lại có một người sắc mặt lại vô cùng nặng nề, ánh mắt ngập tràn buồn phiền, đến cả đại quân biến mất trong tầm mắt, y vẫn không hề định thần lại.
.Người này dĩ nhiên là Thôi Tập Nhận.
.Lư Sư Quái bên cạnh nhìn thấy Thôi Tập Nhận thần sắc khác lạ, trong lòng cũng hiểu rõ, nói: - Tập Nhận, Vô Nguyệt cũng chỉ là đi áp tải lương thảo mà thôi, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.
.Thôi Tập Nhận ngẩn ra, liếc nhìn Lư Sư Quái, vừa mở miệng liền nghe thấy phía sau có người cười nói: - Đây là một loại bệnh, phải trị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận