Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1322: Miêu tả sơ lược

.Ngoài mặt Đỗ Chính Luân đánh cờ với Lý Nghĩa Phủ, kỳ thật là Võ Mị Nương ngầm đánh cờ với Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ hy vọng có thể mượn đao giết người, diệt trừ kẻ thù không đội trời chung Lý Nghĩa Phủ này, mà Võ Mị Nương hoàn toàn hy vọng mượn Lý Nghĩa Phủ, dẫn rắn khỏi hang, đừng thấy hai người như không đếm xỉa đến chuyện này, kỳ thực cũng vẫn có thể xem là một ván cờ phấn khích.
.Nhưng trước mắt, Trưởng Tôn Vô Kỵ hiển nhiên vẫn chiếm ưu thế, chắc chắn lão sẽ không ra khỏi động, nhưng bảo đao Đỗ Chính Luân kia vẫn treo đó, lão nắm quyền chủ động tuyệt đối.
.Đối với Lưu Nhân Quỹ mà nói, lúc này là vô cùng khó khăn, vốn dĩ ông ta cũng muốn mượn áp lực dư luận, tạo ra một ít không gian cho mình, nhưng ông ta thật không ngờ, thế công của Đỗ Chính Luân rất nhanh đã bị Võ Mị Nương liên thủ với Hàn Nghệ hóa giải, không ai chú ý đến Đại Lý Tự nữa, ông ta nhất định phải dựa vào chính mình.
.- Lư Sư Quái bái kiến Lưu Cấp sự.
.Lư Sư Quái đi vào phòng Lưu Nhân Quỹ, hành lễ xong, lại hỏi: - Không biết Lưu Cấp sự tìm hạ quan đến là có chuyện gì chỉ bảo?
.Lưu Nhân Quỹ liếc nhìn Lư Sư Quái, trong lòng chua xót một trận, đây chính là sự giúp đỡ duy nhất của ông ta, một quan lại nhỏ y thuật cao siêu kiêm chức tiểu quan khám nghiệm tử thi. Nói: - Tình hình của Tất Chính Nghĩa dường như không lạc quan cho lắm, thần trí vẫn có chút không tỉnh táo.
.Lư Sư Quái nói chi tiết: - Hạ quan chỉ có thể bảo đảm thân thể y khỏe mạnh, nhưng nếu y không muốn mở miệng, ta cũng bất lực.
.Lưu Nhân Quỹ đột nhiên nói: - Ta hy vọng Lư công tử có thể giúp ta đi xem thử.
.Lư Sư Quái gật đầu nói: - Đây là bổn phận của hạ quan, hạ quan tất nhiên theo mệnh, nhưng theo hạ quan thấy, hạ quan có thể giúp chút sức mọn này thôi.
.Lưu Nhân Quỹ gật gật đầu, cười nói: - Ta hy vọng Lư công tử có thể giúp ta nói mấy câu với Tất Chính Nghĩa.
.Lư Sư Quái khẽ nhíu mày, gã chỉ là đến thăm bệnh, không muốn dính vào vòng tranh đấu này lắm.
.Lao ngục!
.Keng!
.- Lư công tử, mời!
.- Đa tạ!
.Tuy rằng tính cách Lư Sư Quái cương liệt, nhưng ai nấy đều lấy lễ đối đãi với gã, đây cũng là vì gã y thuật cao minh, ai mà không có lúc sinh bệnh, cho dù là quan lại của Đại Lý Tự cũng vô cùng thân thiện đối với Lư Sư Quái, cho dù Lư Sư Quái là người do Đỗ Chính Luân đề cử, dù sao Lư Sư Quái cũng chỉ là một lang trung, lại không có bất cứ quyền lực gì.
.Đợi sau khi Lư Sư Quái đi vào trong, ngục tốt lại đóng cửa lại, sau đó chờ đợi trước cửa lao.
.Lư Sư Quái đi đến trước giường của Tất Chính Nghĩa, đặt hòm y dược xuống, mắt nhìn Tất Chính Nghĩa. Tất Chính Nghĩa hãy còn nằm trên giường, hai mắt ngây dại nhìn lên phía trên. Đầu tiên gã nhỏ giọng e hèm mấy tiếng, Tất Chính Nghĩa cũng không trả lời. Sau đó liền khom người xuống, bắt đầu quan sát mắt mũi miệng tai của Tất Chính Nghĩa.
.Nghe, nhìn, hỏi, trao đổi, bước đầu chính là quan sát, ngục tốt kia cũng nhìn quen rồi không thấy lạ, chỉ liếc mắt nhìn liền quay đầu đi.
.Ánh mắt Lư Sư Quái đột nhiên thoáng nhìn về sau, sau đó vừa quan sát, vừa nhỏ giọng nói: - Tất Thừa, ta là chịu sự nhờ vả của Lưu Cấp sự, chuyển vài lời với ông, trước mắt, chứng cứ đã đầy đủ để định tội ông, hơn nữa bên ngoài đã vì việc này của ông mà huyên náo lắm rồi, bệ hạ cũng mặt rồng giận dữ, Lưu Cấp sự cũng bị áp lực bên ngoài bức bách, không thể rút lui, bởi vậy ông ta quyết định nếu trong ba ngày mà ông còn không khai, sẽ trực tiếp giao chứng cứ hiện giờ cho bệ hạ, đến lúc đó không ai có thể cứu ông được nữa.
.Trong mắt Tất Chính Nghĩa hiện lên một chút hoảng sợ.
.Lư Sư Quái lại tiếp tục nói: - Lưu Cấp sự còn bảo ta chuyển lời tới ông, "nếu ngươi có thể khai báo thẳng thắn, ta nhất định sẽ cầu tình cho ngươi, để bệ hạ mở một mắt lưới cho ngươi".
.Nói xong, gã liền ngồi trở lại, bắt đầu bắt mạch cho Tất Chính Nghĩa, được một lúc, liền rời đi.
.Đợi sau khi gã đi, ánh mắt Tất Chính Nghĩa đột nhiên nháy nháy vài cái, cau mày, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoảng.
.Đêm đó.
.- Cha vợ, đại sự không ổn rồi!
.Liễu Nguyên Trinh vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào.
.Lý Nghĩa Phủ cau mày nói: - Sao thế?
.Liễu Nguyên Trinh nói: - Vừa nãy trong ngục truyền đến tin tức, Tất Chính Nghĩa nói nếu trong vòng ba ngày, cha không giúp y thoát tội, y sẽ khai ra cha.
.Lý Nghĩa Phủ nghe xong không khỏi giận tím mặt nói: - Y dám!
.Liễu Nguyên Trinh nói: - Cha vợ, hiện giờ Lưu Nhân Quỹ đã nắm trong tay đầy đủ chứng cứ, định sẵn tội Tất Chính Nghĩa, hơn nữa án này huyên náo đại thần trong triều ai nấy đều biết, nếu đưa chứng cứ phạm tội lên, bệ hạ tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua, đến lúc đó Tất Chính Nghĩa y tất nhiên sẽ thỏ khôn có ba hang, tiểu tế cho là lời này của y cũng không phải đe dọa cha vợ người, chúng ta phải khẩn trương nghĩ cách ứng phó.
.Lý Nghĩa Phủ nghe thấy vậy cũng có chút luống cuống, nói: - Nhưng hiện giờ ta đã bị đình chức chức tạm thời, không có quyền qua đó hỏi việc này, ta làm sao có thể cứu được y.
.Liễu Nguyên Trinh nói: - Hiện giờ xem ra, chỉ có thể tìm Hứa Kính Tông giúp đỡ, chỉ mong ông ta có thể thuyết phục hoàng hậu cứu cha vợ người một lần.
.Hứa phủ!
.- Ba ngày?
.Hứa Kính Tông hừ một tiếng: - Lý Nghĩa Phủ y điên rồi sao, chứng cứ xác thực như hiện giờ, đừng nói là ba ngày, cho dù ba mươi ngày, ta cũng không cứu được Tất Chính Nghĩa a! Sớm biết như vậy, lúc đầu cần gì phải làm thế. Hiện giờ ta đã bị y liên lụy một thân nhơ nhuốc rồi.
.Vương Đức Kiệm nói: - Lý Nghĩa Phủ này nếu có bất kỳ sơ xuất gì, đối với cữu cữu mà nói, cũng không phải là chuyện tốt, chúng ta vẫn phải tận lực tương trợ a!
.Hứa Kính Tông nói: - Lẽ nào lão phu còn chưa tận lực sao, nếu không phải lão phu ở đây đỡ đòn, chỉ sợ Tất Chính Nghĩa đã sớm xong đời rồi.
.Vương Đức Kiệm nói: - Cữu cữu, việc này e là vẫn phải đi tìm hoàng hậu.
.Thời gian còn lại của bọn họ không còn nhiều nữa, thành ra ngày hôm sau Hứa Kính Tông liền đi tìm Ngụy Quốc phu nhân, bởi vì hiện giờ đang là thời kỳ mẫn cảm, không tiện gặp mặt với Võ Mị Nương, chỉ có thể tìm Ngụy Quốc phu nhân chuyển lời, lúc trước Vương Huyên cũng như vậy, Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ đều thông qua mẫu thân của Vương Huyên để liên lạc với hậu cung, đây cũng là lý do vì sao lúc đó Võ Mị Nương phải nghĩ hết cách cấm Liễu thị vào cung.
.Ngụy Quốc phu nhân này lập tức vào cung, nói việc này cho Võ Mị Nương biết.
.Võ Mị Nương nghe vậy, lại khẽ thở dài.
.Ngụy Quốc phu nhân hiếu kỳ nói: - Con gái, vì sao con thở dài, lẽ nào là không cứu được Lý Nghĩa Phủ?
.- Không phải! Mẫu thân người đừng nghĩ nhiều nữa!
.Tuy nói vậy, nhưng hai đầu mày Võ Mị Nương vẫn không che giấu được vẻ thất vọng, mục đích cuối cùng của nàng ta vẫn là Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng chẳng những Trưởng Tôn Vô Kỵ không chút mảy may, mà ngay cả thành viên của tập đoàn Quan Lũng đều thể hiện vô cùng khiêm tốn, hoàn toàn không có dấu hiệu tham gia việc này, việc này làm nàng ta vô cùng thất vọng.
.Qua một hồi, Võ Mị Nương đột nhiên vẫy tay về hướng Ngụy Quốc phu nhân: - Mẫu thân.
.Ngụy Quốc phu nhân vội vàng ghé tai lại.
.Võ Mị Nương nhỏ giọng nói bên tai bà ta một hồi.
.Ngụy Quốc phu nhân nghe thấy vậy khiếp sợ không thôi: - Con gái, việc này việc này!
.Giọng nói cũng cực kỳ run rẩy.
.Võ Mị Nương lại chỉ cười thong thả, nói: - Người cứ nói như thế với Hứa Kính Tông là được. Giọng điệu vô cùng bình thản, thậm chí có chút hứng thú rã rời.
.Ngụy Quốc phu nhân vẫn nói: - Con gái, hay là con nói lại lần nữa, ta có thể ta vẫn chưa nghe rõ.
.Võ Mị Nương cười nói: - Mẫu thân, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, người không cần căng thẳng, người chỉ cần đi nói với Hứa Kính Tông là được rồi.
.- Phải!
.Ngụy Quốc phu nhân vừa lau mồ hôi vừa gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Võ Mị Nương, dường như hy vọng Võ Mị Nương có thể dặn dò bà ta thêm vài câu.
.Nhưng Võ Mị Nương lại có vẻ có chút ý khó, căn bản không có dự định mở miệng nói lại.
.Phủ Ngụy Quốc phu nhân.
.- Cái cái gì?
.Hứa Kính Tông nghe thấy vậy khiếp sợ không thôi, qua nửa ngày, mới nói: - Phu Phu Nhân, người chắc chắn hoàng hậu nói như thế?
.- Không giấu gì ngươi. Lúc ấy ta nghe xong, cũng không thể tin được, đã xác nhận lại với hoàng hậu mấy lượt, không thể sai. Ngụy Quốc phu nhân cũng là lời nói biến sắc.
.Hứa Kính Tông bất an không yên nói: - Làm như vậy có phải quá mạo hiểm không.
.Ngụy Quốc phu nhân nói: - Hoàng hậu nói đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, bảo ngươi cứ làm theo là được.
.- Việc việc nhỏ?
.Hứa Kính Tông đổ mồ hôi khắp mặt, hoàn toàn nhìn không ra cảm giác "việc nhỏ mà thôi", nhưng lời Ngụy Quốc phu nhân nên nói đều đã nói rồi, bà ta chỉ là người truyền lời, nếu còn bàn nữa, cũng vô nghĩa thôi.
.Nhưng khi Hứa Kính Tông về đến nhà, toàn thân đã ướt sũng, khẩn trương gọi cháu họ ngoại là Vương Đức Kiệm đến thương nghị.
.Vương Đức Kiệm nghe xong, vẻ mặt cũng không khác Hứa Kính Tông là bao, ngây ra như phỗng, phải trôi qua một lúc, y mới hô lên: - Hay! Hay! Chiêu này của hoàng hậu thật sự là hay a!
.Hứa Kính Tông vội nói:
.- Thế là thế nào?
.Vương Đức Kiệm vội nhỏ giọng bên tai Hứa Kính Tông vài câu.
.Hứa Kính Tông nghe xong, vẫn còn có chút thấp thỏm nhìn Vương Đức Kiệm.
.Vương Đức Kiệm nói: - Cữu cữu, hoàng hậu sao lại có thể ném mọi người vào hố lửa, nhất định là như vậy.
.Hứa Kính Tông nhíu mày.
.Lại qua một ngày, Lưu Nhân Quỹ vẫn lui tới như bình thường, truyền gọi Tất Chính Nghĩa lên hỏi, nhưng Tất Chính Nghĩa vẫn ngây ngô ngơ ngác, ngậm miệng không nói, nhưng đồng thời, Lưu Nhân Quỹ đã tiến hành thẩm vấn cuối cùng với nhân chứng khác, hơn nữa còn bắt đầu sắp xếp lại khẩu cung, dường như đã chuẩn bị kết án.
.- Lão gia, ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng rồi, nếu Tất Chính Nghĩa vẫn không chịu khai ra, chúng ta phải làm sao!
.- Ài.
.Lưu Nhân Quỹ thở dài, nói: - Tất Chính Nghĩa là người duy nhất liên quan đến Lý Nghĩa Phủ, nếu y không chịu khai ra, dựa vào thế lực hiện giờ của Lý Nghĩa Phủ, chỉ sợ chúng ta cũng khó có cớ mà làm. Nhưng ta đã tra qua, Tất Chính Nghĩa không có lui tới với Lý Nghĩa Phủ, hơn nữa người này ở Đại Lý Tự cũng cần cù chăm chỉ, không giống người đại gian đại ác, lần này đích thị là Lý Nghĩa Phủ ép y thả người ra, y không đáng bán mạng vì Lý Nghĩa Phủ, nếu khai ra Lý Nghĩa Phủ, tội danh của y sẽ giảm đi rất nhiều.
.Ông ta đây cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, quyền lực của ông ta quá nhỏ, án này nhìn thì không lớn, nhưng trong đó liên quan đến đại thần, có mấy người ông ta có thể thu phục, hiện tại đến dùng hình mà ông ta cũng không dám, hễ ngươi dùng hình, Hứa Kính Tông tất nhiên sẽ buộc tội ông ta vu oan giá họa, lại cùng với người nào người nào kết bè kéo cánh, bài trừ dị kỷ, ý đồ hãm hại Trung thư lệnh đương triều. Nhưng nếu như không có chứng cứ xác thực, căn bản không thể lật đổ Lý Nghĩa Phủ.
.Đã là canh bốn, nhưng Lưu Nhân Quỹ vẫn còn trằn trọc, căn bản không thể ngủ được, đối với án này, ngày mai là một ngày vô cùng mấu chốt.
.Lăn qua lộn lại nửa ngày, ông ta đột nhiên ngồi dậy, nhìn sắc trời, thần sắc vừa là chờ mong, lại vừa có chút không yên, vô cùng mâu thuẫn.
.Chợt nghe một tiếng bước chân, lại nghe thấy một tràng gõ cửa: - Lưu Cấp sự, Lưu Cấp sự.
.Sắc mặt Lưu Nhân Quỹ căng thẳng, một dự cảm chẳng lành xuất hiện, cũng bất chấp cả đi giày, vội vàng xuống giường, mở cửa ra, chỉ thấy một nha dịch đứng ở cửa: - Lưu Cấp sự,
.đại sự không ổn rồi, phạm nhân Tất Chính Nghĩa đã tự vẫn trong ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận