Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1208.1: Bại gia nữ vương

.- Chàng đến đây lúc nào?
.- Mới đến một lát!
.- Dương công đến đây không?
.Hàn Nghệ liếc trái liếc phải nhìn.
.Dương Phi Tuyết thấy vẻ mặt hắn như đi ăn trộm, nhẹ nhàng lườm hắn một cái, nói: - Cha ta lâm thời có việc, chắc hôm nay sẽ không tới đâu.
.- Thế sao?
.Hàn Nghệ vui vẻ cười: - Đây có lẽ là tin tức tốt nhất hôm nay ta nghe được rồi.
.- Thật sự không biết chàng đang nói gì nữa. Hai má Dương Phi Tuyết hơi hơi ửng đỏ, quay đầu đi.
.Hàn Nghệ cười ha ha hỏi; - Nàng cảm thấy khu vui chơi này thế nào?
.- Quả thực rất thú vị!
.Nói đến khu vui chơi, Dương Phi Tuyết lập tức trở nên hưng phấn; - Tuy nhiên có một điểm, chàng làm chưa được tốt.
.Hàn Nghệ hỏi: - Thế sao? Xin nghe chỉ bảo.
.Dương Phi Tuyết khẽ đảo đôi mắt, nói: - Chàng nói xem trong khu vui chơi này thú vị nhất là gì?
.- Muốn kiểm tra ta sao?
.Hàn Nghệ hơi hơi trầm ngâm, nói; - Chẳng lẽ nàng muốn nói điều thú vị nhất trong khu vui chơi là đám trẻ hồn nhiên vô tư sao?
.Dương Phi Tuyết cười nói: - Ta đang hỏi chàng đấy, chứ có bảo chàng suy đoán xem ta nghĩ gì đâu.
.- Thói quen nghề nghiệp thôi, chớ trách, chớ trách! Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng mà ta cũng cho là thế đó.
.Dương Phi Tuyết hơi hơi giương lên khóe môi: - Vậy có phải là nếu trẻ con trong khu vui chơi càng nhiều, thì khu vui chơi sẽ càng thêm thú vị đúng không?
.Hàn Nghệ cười gật đầu, hắn đã biết Dương Phi Tuyết muốn nói gì rồi.
.Dương Phi Tuyết nói tiếp: - Nhưng chàng lại bán vé vào cửa đắt như thế, thì sao có thể hấp dẫn nhiều trẻ con tới đây du ngoạn được. Ta biết là chàng làm ăn là cần kiếm tiền, nhưng chàng có thể thu tiền của người lớn, còn miễn phí cho trẻ con, làm vậy, thì khu vui chơi này mới càng ngày càng tốt được.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đề nghị của nàng ta tiếp thu, ta nhất định sẽ xem xét.
.Dương Phi Tuyết mím môi cười nói: - Chàng giảo hoạt như thế, sao có thể không nghĩ tới điểm này được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu đã biết vậy thì vì sao nàng còn nói như thế?
.Dương Phi Tuyết giải thích: - Chỉ là ta cho rằng, dù xuất phát từ lý do gì, thì chàng hẳn là nên miễn phí cho trẻ con, chàng cũng đâu có thiếu chút tiền ấy đâu.
.Hàn Nghệ khẽ thở dài: - Kỳ thật sao ta lại không muốn làm vậy chứ, nhưng có lẽ nàng không để ý, có lẽ ta cũng không để ý, lại có rất nhiều quý tộc sẽ để ý đấy, nhớ ngày trước khi Phượng Phi Lâu diễn kịch nói, ta chính là muốn đối xử mọi người bình đẳng, nhưng bởi vì vấn đề sĩ thứ mà gây ra rất nhiều cãi vã, người trưởng thành còn thế, thì trẻ con càng thêm khó đoán trước, mà ta làm ra khu vui chơi để cho người ta vui vẻ, bởi vậy ta không thích phát sinh một số chuyện không vui ở khu vui chơi, đây chính là điều ta băn khoăn.
.Dương Phi Tuyết trầm tư một lát, gật đầu nói: - Lời của chàng cũng không phải không có đạo lý.
.Hàn Nghệ cười nói tiếp: - Nhưng nàng cứ yên tâm, ta vẫn sẽ để cho trẻ con nhà nghèo tới đây chơi đùa, bao gồm cả những học sinh tương lai của nàng nữa.
.Dương Phi Tuyết nhẹ nhàng "a" một tiếng, lập tức hơi hơi nhếch lên khéo môi, nói: - Thật đúng là không gì gạt được chàng hết.
.Kỳ thật nàng chính là hy vọng học sinh của Học viện Chiêu Nghi được đến đây chơi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Xem ra nàng rất thích là lão sư nhỉ.
.- Ít nhất hiện giờ ta sống càng ý nghĩa hơn so với trước kia một chút, cũng càng thêm vui vẻ hơn, điều này còn phải cảm ơn chàng.
.Nói xong, Dương Phi Tuyết tặng Hàn Nghệ một nụ cười rạng rỡ.
.Nụ cười này đủ để chống đỡ hết thảy. Hàn Nghệ cũng cười nói: - Chỉ cảm ơn trên miệng thôi sao?
.Ý cười trên mặt Dương Phi Tuyết chợt tắt, nàng bảo: - Ta dạy học ở Học viện Chiêu Nghi, được họ trả tiền công, đây là việc hoàn toàn chính đáng, ta cũng không phải ăn không uống không, đây chính là lời chàng đã nói, bởi vậy ta cảm ơn chàng thì chàng nên khiêm tốn mới đúng, chứ không phải là yêu cầu càng nhiều.
.Hàn Nghệ trợn mắt: - Cho ta xin! Chẳng qua là ta muốn lừa --- à không, đây chẳng qua là do ta muốn khiến cha nàng gật đầu --- !
.Không đợi hắn nói hết lời, Dương Phi Tuyết đã nói: - Nhưng ta cảm thấy chàng nói rất có lý.
.- !
.Hàn Nghệ thở dài: - Mỗi khi nàng cảm thấy lời của ta có lý, thì kết quả thường hay không được tốt đẹp lắm.
.Dương Phi Tuyết gật đầu nói tiếp: - Lần trước cũng do ta cảm thấy lời chàng nói có lý, kết quả khiến chàng tới Trường An làm tể tướng, trong lòng ta vẫn luôn vô cùng áy náy!
.Nói xong câu này, trong mắt nàng hàm ý cười nhìn Hàn Nghệ.
.Hai người nhìn nhau chăm chú một lát, rồi đột nhiên cùng bật cười ha ha.
.- Hàn Nghệ, bức tranh kia là do chàng vẽ sao?
.Dương Phi Tuyết chỉ vào bức tranh màu sắc rực rỡ trên vách tường hỏi.
.Hàn Nghệ hỏi lại: - Sao nàng biết được?
.- Bởi vì cảm thấy nó rất giống chàng a!
.- Thế sao?
.Hàn Nghệ nhịn không được sờ sờ mặt mình, hỏi:
.- Ta đáng yêu đến thế sao? Dương Phi Tuyết vừa tức vừa buồn cười nhìn hắn một cái, mới nói: - Thật đúng là không biết xấu hổ, ta đang nói đến phong cách của bức tranh ấy, lớn mật, không theo khuôn mẫu, thiên mã hành không, mấy cái đó không phải rất giống với tính cách của chàng sao?
.Hàn Nghệ ngưng mắt nhìn Dương Phi Tuyết, kinh ngạc không nói.
.Dương Phi Tuyết có chút thấp thỏm hỏi: - Sao vậy? Ta nói không đúng sao?
.- Không --- không phải!
.Hàn Nghệ lắc đầu, cảm động nói:
.- Dưới gầm trời này người hiểu rõ ta nhất vẫn là Phi Tuyết nàng.
.Dương Phi Tuyết sửng sốt, hai tròng mắt hơi thoáng nhìn lên trên, mới nói: - Ở cùng chàng thật sự là không thể nói được mấy câu nghiêm túc.
.Hàn Nghệ cười ha ha, nói: - Nói năng nghiêm chỉnh thì cứ giữ lại ở chỗ làm với trước mặt cha nàng thôi, đi chơi trong khu khu chơi phải nói thoải mái, với lãng mạn chứ.
.Trên mặt Dương Phi Tuyết nổi lên một tầng ửng đỏ, nói: - Nhưng giờ phút này ta chỉ muốn nói vài lời đứng đắn với chàng thôi.
.Hàn Nghệ sửng sốt, hỏi: - Lời đứng đắn gì?
.Hàm răng trắng như tuyết của Dương Phi Tuyết khẽ cắn bờ môi hồng diễm, nói: - Muốn tiếp tục viết sách. Hàn Nghệ vui vẻ bảo: - Đề tài này, đáng để trò chuyện!
.Dương Phi Tuyết lại lắc đầu bảo: - Chỉ là ta không muốn viết chuyện về tình yêu nữa, ta cũng không viết ra được.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: - Vậy nàng dự định viết về cái gì?
.Dương Phi Tuyết đáp: - Chàng còn nhớ trên đường chúng ta đi từ Dương Châu đến Trường An năm đó, chuyện chàng cùng Tiểu Mập không?
.- Ta đương nhiên nhớ. Bỗng nhiên hai mắt Hàn Nghệ tỏa sáng, hỏi: - Nàng muốn viết truyện cổ tích sao?
.Dương Phi Tuyết gật đầu, nhẹ nhàng cười, nhìn những đứa bé kia: - Chàng từng nói qua, chuyện về tình yêu có thể làm cho mọi người tràn ngập hướng tới tình yêu, mà ý nghĩa của sách không phải là mang người ta đến tuyệt vọng, mà là hy vọng, nhưng ta cảm thấy chỉ có trẻ con mới là những người cần có hy vọng nhất, nhất là những đứa trẻ nhà nghèo, hơn nữa viết được ra chuyện cổ tích như chàng đã nói, thì chính mình cũng có thể cảm thấy vui sướng. Nàng nói xong, lại yên lặng nhìn Hàn Nghệ, rồi hỏi: - Chàng cảm thấy thế nào?
.- Bất kể nàng làm gì, ta đều sẽ ủng hộ. Hàn Nghệ trầm mi suy tư một lát; - Nếu nàng có thể viết ra được những chuyện đồng thoại phấn khích, thì ta nguyện ý vẽ những câu chuyện đấy ra, câu chuyện phu xướng phụ tùy này, chắc chắn sẽ được lưu danh thiên cổ.
.Dương Phi Tuyết nghe vậy hai mắt sáng lên, đúng vậy, loại tranh này của Hàn Nghệ phối hợp với truyện cổ tích, thì thật đúng là quá mỹ diệu, nhưng nghe được câu "phu xướng phụ tùy" kia, nàng nhịn không được ngượng ngùng không thôi. Nói đến phu xướng phụ tùy, Hàn Nghệ lại nghĩ đến một chuyện khác, ánh mắt hắn liếc nhìn chung quanh: - Phi Tuyết, ta đã tìm được vị trí của trang viên rồi, hiện tại đã bắt đầu khởi công. Nói xong thì hắn nhướn hai hàng lông mày lên.
.Dương Phi Tuyết đầu tiên thì sửng sốt, rồi lập tức kịp phản ứng, không khỏi cảm thấy quá xấu hổ, khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết cũng trở nên đỏ ửng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận