Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1137.2: Ta là một nông dân

.Cho dù lương thực của Trường An nằm trong tay các người, cũng không thể nào mà do các người nói là xong.
.Lưu Đại Thông dè dặt nói: - Hàn Thị lang nói vậy là thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Rất đơn giản, triều đình vì bách tính, các người là vì lợi ích cá nhân, chỉ cần ta ở Hộ Bộ, giá lương thực sẽ tăng, cũng có thể sẽ giảm, nhưng tăng cũng không tăng bao nhiêu, giảm cũng sẽ không giảm đến mức nào, không tin các người có thể thử.
.- !
.Qua một lúc, Nguyên Nhạc nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người đều im lặng không nói, tự cảm thấy tức cười, xem ra đám người này thật sự là đã sợ Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ than: - Kỳ thực những lời ta nói lúc nãy, chính là lời từ đáy lòng, quốc gia thật sự là trông cậy vào chỗ các người để thu chút tiền thuế, bởi vậy các người tốt, quốc gia mới tốt, nhưng mà đối với quốc gia mà nói, bách tính rất là quan trọng, thậm chí có thể nói là việc hàng đầu, tăng giảm giá lương thực hợp lý, Hộ Bộ sẽ không can dự, nhưng nếu như có người giở trò, Hộ Bộ nhất định sẽ can dự vào, ta biết các vị đều có người trong triều, cuối cùng người chịu thiệt là ai, vậy thì không chắc rồi. Lòng tham là bản tính của con người, cái này ta không có gì để nói, nhưng mổ gà lấy trứng tuyệt đối không phải là hành động của người thông minh, Hộ Bộ chúng ta sẽ thận trọng hành sự, cũng hi vọng các người cũng có thể thận trọng.
.Nói tóm lại, các người không để yên cho ta, ta cũng sẽ không để các người sống tốt, các người cũng đừng nói chuyện tiền bạc với ta, thứ ta không thiếu chính là tiền.
.Nguyên Nhạc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy được phong thái Thị lang của Hàn Nghệ, tuy rằng hắn nói chuyện không giống như mấy quan viên khác, không có cái giọng điệu lên mặt nạt người của bọn nhà quan, kiểu là ta là quan, ta nói là xong, nhưng trong lời nói, lại thể hiện rõ ra quan uy.
.Bọn Lưu Đại Thông cũng chỉ có thể tươi cười đáp ứng, chuyển đề tài khác mà nói thôi.
.Chưa đến lúc không thể lui được nữa, bọn họ quả thật không muốn trở mặt với Hàn Nghệ, đức tính đó của Hàn Nghệ, lúc trước bọn họ đã không đấu lại Hàn Nghệ, đến nay Hàn Nghệ thăng quan tiến chức, một bước lên mây, lại là tiền vô như nước, hai người đấu một, bọn họ còn đấu không lại, huống hồ gì Hàn Nghệ bây giờ là kiêm cả hai.
.Nhưng nói tới nói lui, lại nói đến chuyện buôn bán, hiện nay thương nhân kiếm tiền như vậy, bọn họ cũng phải đố kỵ a!
.Hàn Nghệ cho bọn họ kiến nghị chính là, nếu như sợ phải mạo hiểm, có thể bỏ ra ít tiền để làm thử trước.
.Nói chuyện với nhau hơn nửa canh giờ, mọi người mới giải tán, Hàn Nghệ dù sao cũng vẫn là có việc công phải làm, bọn họ không phải là đến để vui chơi.
.- Trương Thị lang, ngươi tuyệt đối đừng khách sáo, bổng lộc của tháng này, ta sẽ giúp ngươi lãnh!
.Hàn Nghệ một mặt cảm kích nói với Trương Đại Tượng.
.Trương Đại Tượng chút nữa là quên mất chuyện này, lập tức cười phá lên, nói: - Hàn Thị lang, ngươi không phải là vẫn để tâm đến chút bổng lộc này của ta chứ!
.- Trương Thị lang, xem ra ngươi hoàn toàn hiểu lầm ta rồi! Hàn Nghệ nói: - Không sai, ta hiện nay buôn bán rất tốt, nhưng Phượng Phi Lâu chúng ta sớm là đã chế độ cổ phần rồi, vậy thì tiền có nhiều hơn nữa, cũng không phải là của một mình ta, ta chỉ là bên ngoài vẻ vang, thật sự là ta rất nghèo, ta dùng chút tiền, ta đều phải báo cáo, hơn cũng không dễ dàng.
.Trương Đại Tượng thấy Hàn Nghệ nghiêm túc, lần này đùa quá trớn rồi, lau mồ hôi nói: - Vậy thì đưa trước một nửa có được hay không.
.- Một nửa?
.Hàn Nghệ nói: - Như vậy không tốt lắm!
.Trương Đại Tượng kéo Hàn Nghệ qua một bên nói: - Hàn Thị lang, ngươi thương xót ta, tiền của nhà ta thật không phải ta quản, nếu đưa hết cho ngươi, ta quay về khó mà ăn nói lắm.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Trương Đại Tượng, không ngờ rằng ngươi lại là tên sợ vợ a!
.Trương Đại Tượng nói: - Cái này không thể gọi là sợ vợ được, nên nói là tôn trọng nhau, tốt xấu gì lai lịch của vợ ta cũng không phải nhỏ, cũng là cháu gái của Bùi hiền tương, cái này chắc ngươi cũng hiểu rồi chứ, lẽ nào Vân Thành quận chúa kia đối với người là ngoan ngoãn phục tùng sao.
.Nói như vậy, xem ra vẫn là người cùng cảnh ngộ a! Hàn Nghệ chột dạ nói: - Sao ngươi biết là sẽ không?
.Trương Đại Tượng hừm nói: - Đây cũng không phải là bí mật gì, mấy nữ tử quý tộc này, mặc dù người nào cũng đều tri thư đạt lý, nhưng nói thế nào thì cũng đều là xuất thân danh môn thế gia, đọc qua sách thánh hiền, thấy qua các việc trọng đại, làm sao mà có thể để mặc ngươi muốn làm gì thì làm, càng không thể giống như nông phụ, xuất giá tòng phu, bọn họ đều là người rất có chủ trương.
.Hàn Nghệ nghe thấy dễ chịu nhiều rồi, thì ra mọi người đều là như vậy, rất sảng khoái mà nói: - Coi như là nể mặt Bùi hiền tương, số tiền này coi như miễn đi, dù sao cũng không có ký khế ước quân tử thần thánh. Nói rồi, hắn quay đầu đi qua, nói với các quan viên còn lại: - Trưa nay Trương Thị lang mời khách, Đệ Nhất Lâu, một người cũng không được phép thiếu!
.- Đa tạ Trương Thị lang.
.Mấy quan viên lập tức hết sức vui mừng.
.Tương Thị lang cười đến không ngậm nổi miệng, nói: - Không có gì, không có gì! Thế này cũng tiết kiệm quá rồi, một tháng bổng lộc của gã ta cũng không phải là ít à, tới Đệ Nhất Lâu ăn một bữa vẫn chưa đến một phần mười tiền bổng lộc một tháng của gã ta.
.Hàn Nghệ nói: - Tiền cơm ngươi không cần trả, ngươi cứ nói với Thẩm Quý một tiếng, ta về trả tiền.
.Trương Đại Tượng nói: - Sao có thể phiền như vậy được ? Chút tiền này ta vẫn có thể trả nổi.
.- Được rồi!
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi nhiều tiểu thiếp như thế, cũng phải cần tiền chu cấp, ta chỉ có một thê tử, không sao cả.
.Trương Đại Tượng nói: - Hàn Thị lang, không phải là ngươi đến cả một tiểu thiếp cũng không có chứ!
.Hàn Nghệ hỏi lại: - Không có có phải là rất mắt mặt không?
.Trương Đại Tượng như thoáng chút suy nghĩ nói: - Đúng là cũng có một chút, vợ ngươi không giúp ngươi lo liệu việc này sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Chẳng lẽ tiểu thiếp của ngươi đều là do vợ ngươi lo liệu hết.
.Trương Đại Tượng nói: - Đúng là vậy, nàng không cho phép, ta cũng đâu dám dẫn về nhà chứ.
.Kỳ thật Vô Y cũng từng giúp Hàn Nghệ sắp xếp, chỉ có điều chuyện sắp xếp này không phải là chuyện nhỏ, không tốt thì sẽ mất mạng như chơi. Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: - Đúng là không có.
.Trương Đại Tượng cười ha ha nói: - Trường hợp của ngươi đúng là có chút đặc biệt, ta có thể hiểu được.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nói vậy là sao?
.Trương Đại Tượng nói: - Nếu ta nói, ngươi đừng có mà không vui.
.- Vậy thì ngươi đừng nói nữa. Hàn Nghệ vung tay lên, biết thằng nhãi này muốn nói gì, nói: - Chúng ta vẫn là nói chuyện chính đi, tiền cơm ta cũng đã trả rồi, đúng lúc ta vừa nhớ ra có chút việc, ở đây...
.Trương Đại Tượng lập tức nói: - Ngươi cứ đi đi, việc ở đây đã có ta.
.Hàn Nghệ nói:
.- Thật sảng khoái!
.Nói xong, hắn lại đến chào hỏi với các quan viên khác, sau đó liền vội vã rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận