Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1361: Đều là lỗi của ta

.Việc ngoại giao này không phải mua bán, xung đột lợi ích của ngoại giao thông thường đều là vô cùng sắc bén, ta đã chiếm ưu thế, như vậy đối phương chính là hơn nửa đều là chịu thiệt, trừ khi bù khuyết lại một chút ở lĩnh vực khác, mà nếu là mua bán, luôn luôn sẽ có một con đường cả hai bên đều thắng đợi ở phía trước, chỉ xem ngươi có thông minh hay không, vì sao nói chiến tranh là sự tiếp diễn của chính trị, đó chính là chuyện giữa quốc gia và quốc gia, rất nhiều vấn đề nói không xong, mâu thuẫn lợi ích là không thể nào hóa giải, như vậy chỉ có thể dựa vào chiến tranh để giải quyết.
.Hàn Nghệ là chuyên đi gạt người, từ trước đến nay không gạt chính mình, sau khi hắn đến Thổ Dục Hồn, liền biết đây là sai lầm của hắn trên phương diện ngoại giao. Hắn đã quá tham lam, hắn hoàn toàn là xuất phát từ lợi ích của mình, hắn vừa không muốn Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn xảy ra chiến tranh toàn diện, lại không muốn Đại Đường xuất quân tham gia, nếu chỉ là bộ lạc Xích Hải và bộ lạc Bạch Lan đánh đi đánh lại, hắn sẽ chẳng sao cả, việc này không tổn hại gì đến lợi ích của hắn, nhưng hắn lại không nghĩ xem, thường thường chiến tranh toàn diện, đều là vì một trận xung đột vô cùng nhỏ gây ra, chính vì hắn suy nghĩ không chu toàn, mới gieo xuống mầm tai họa này.
.Nhưng cho dù có khó hơn nữa, Hàn Nghệ cũng sẽ cố gắng vì chuyện này, vì việc này đáng để nỗ lực, nếu có thể bình ổn mối xung đột này, vậy thì sẽ thu được lợi ích vô cùng lớn, lão thiên chính là thích tay không bắt giặc.
.Thực ra cũng không có gì để mà điều tra, sực thực đã bày ra trước mặt, liền đàm phán thôi, trong quá trình đàm phán sẽ tìm cơ hội.
.Vì vậy ở lại bộ lạc Xích Hải một ngày, bên phía Lộc Đông Tán của Thổ Phiên đã truyền tới tin tức, ngày mai là Lộc Đông Tán có thể đến địa điểm đàm phán, mà địa điểm đàm phán là nơi biên giới giữa bộ lạc Xích Hải và bộ lạc Bạch Lan. Nhưng đây chỉ là ranh giới trước kia, vì bộ Bạch Lan trước đó không lâu đã bị đánh lùi ngàn dặm, bây giờ chủ lực đều đã lui đến phụ cận núi Bạch Lan, nơi này vẫn nằm trong sự kiểm soát của bộ lạc Xích Hải, ngừng chiến chỉ là ngừng chiến, địa bàn mà bộ lạc Xích Hải đã chiếm lĩnh, không thể nào trả lại, vì lỡ như đàm phán không xong thì còn phải đánh.
.Hàn Nghệ mới đến không lâu, lúc này Lộc Đông Tán dẫn theo ba nghìn dũng sĩ Thổ Phiên đã đến rồi.
.Xa xa đã nhìn thấy Lộc Đông Tán vẫy tay hét lên: - Hàn Thị lang, Hàn Thị lang.
.Hàn Nghệ cũng vội vàng đi lên nghênh tiếp.
.Chỉ thấy Lộc Đông Tán xoay người xuống ngựa, cười ha ha nói: - Trước kia cùng Hàn Thị lang gặp một lần như đã thân quen, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, trong lòng mong đợi, không biết Hàn Thị lang gần đây mọi việc đều tốt chứ?
.Nghe giọng điệu giống như gặp được bạn thân lâu ngày vậy. Nhưng cũng có thể nhìn ra, so với lúc ở Đại Đường, Lộc Đông Tán của ngày hôm nay càng cởi mở hơn, thậm chí còn lộ ra một chút khí chất vương giả, dù sao cũng là vùng cao nguyên, không giống với ở Trường An, cả ngày vẻ mặt uất ức, gặp người cũng không thích nói cười.
.Hàn Nghệ cũng cười nói:
.- Nhờ sự mong nhớ của đại tướng, Hàn Nghệ tất cả đều tốt. Ngược lại đại tướng tinh thần sáng láng, phong thái càng hơn xưa.
.Lộc Đông Tán khoát tay, lại nói: - Già rồi, già rồi, rất nhiều việc đều lực bất tòng tâm, không thể so với Hàn Thị lang ngài được. Nói rồi, lão ta lại đưa tay chỉ về một bên, nói: - Nào nào nào, ta giới thiệu với Hàn Thị lang một vị anh hùng trên thảo nguyên chúng ta, vị này là tù trưởng Thác Bạt Quỷ Cốc của bộ lạc Bạch Lan.
.Việc này vốn là xung đột giữa bộ lạc Xích Hải và bộ lạc Bạch Lan, vậy thì bộ lạc Bạch Lan tất nhiên phải tham gia đàm phán.
.- Hả? Hàn Nghệ nghiêng mắt nhìn một cái, chỉ thấy người này khoảng bốn mươi tuổi, da dẻ ngăm đen, thân hình cao lớn khôi ngô, mày rậm mắt to, lại không phải giống như bình thường, chắp tay nói: - Thì ra là tù trưởng Thác Bạt, thất kính, thất kính.
.Thác Bạt Quỷ Cốc cung kính thi lễ, nói: - Thác Bạt bái kiến Hàn Thị lang.
.Thực ra Thác Bạt Quỷ Cốc này là người Lộc Đông Tán nâng đỡ lên, tù trưởng trước kia của bộ lạc Bạch Lan sớm đã bị Lộc Đông Tán giết chết rồi, nhưng ông ta cũng chỉ là một tù trưởng mà thôi, đối diện với tể tướng vương triều nhà Đường, vậy thì đẳng cấp khác nhau quá lớn. Lộc Đông Tán và Hàn Nghệ mới có thể xem như ngang hàng với nhau.
.Tiếp theo, Lộc Đông Tán lại giới thiệu một vị tráng niên khoảng chừng ba mươi tuổi cho Hàn Nghệ làm quen, người này chính là đại nhi tử của lão ta, Tán Tất Nhược. Chỉ là lúc giới thiệu Tán Tất Nhược, Lộc Đông Tán chỉ giới thiệu qua loa, có thể thấy người này am hiểu sâu sắc về văn hóa Trung Nguyên, giới thiệu người khác, đó là anh hùng, nhưng giới thiệu nhi tử của mình, chỉ qua loa sơ sài, vô cùng khiêm tốn.
.Tán Tất Nhược vô cùng tôn kính hành lễ với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cũng chắp tay đáp lễ, Tán Tất Nhược cao lớn hơn hắn nhiều, nhưng làm giống như kém một thế hệ vậy.
.Sau khi giới thiệu xong, Lộc Đông Tán lại nói với Nặc Hạt Bát ở cách mình hơn mười bước: - Hà Nguyên quận vương, đã lâu không gặp rồi.
.Lão ta sẽ không gọi Nặc Hạt Bát là khả hãn.
.Nặc Hạt Bát chỉ là dửng dưng gật đầu nói:
.- Đại tướng, đã lâu không gặp rồi.
.Theo ông ta thấy, ông ta là khả hãn, nhưng Lộc Đông Tán chỉ là tể tướng, về thân phận vẫn có khoảng cách rất xa, tất nhiên phải là Lộc Đông Tán chào hỏi ông ta trước.
.Thác Bạt Quỷ Cốc và A Bố La tất nhiên sẽ không chào hỏi nhau, ngược lại là gặp mặt nhau đã hết sức khó chịu.
.Sau khi chào hỏi lẫn nhau, cả đoàn người lại đi vào trong đại trướng, lúc này Lộc Đông Tán vừa đi vừa nói với Hàn Nghệ: - Hàn Thị lang, một tháng nay, ta chờ mong đỏ mắt cũng coi như đã mong đợi được ngài tới rồi.
.Lão hồ ly này! Hàn Nghệ thầm mắng một câu, Lộc Đông Tán vừa nịnh nọt, hắn đã biết lão già này muốn thả rắm gì rồi, giả vờ giả vịt nói: - Đại tướng nói lời này là sao?
.Lộc Đông Tán nói: - Vì bản hiệp định này là do một tay Hàn Thị lang ngài lập nên, người hiểu rõ nhất cũng không ai qua được Hàn Thị lang, hơn nữa ta biết tinh thần tôn trọng khế ước của Hàn Thị lang, vì vậy để Hàn Thị lang tới chủ trì công đạo, Lộc Đông Tán ta tâm phục khẩu phục.
.Căn cứ theo hiệp định để phán quyết, Lộc Đông Tán nắm chắc phần thắng a!
.Nặc Hạt Bát vừa nghe vậy, lập tức sốt ruột, Hàn Nghệ vội vàng đưa mắt ngăn cản ông ta, lại nói với Lộc Đông Tán: - Không giấu gì đại tướng, chính vì nguyên nhân này, bệ hạ mới phái ta tới đây điều tra.
.Lúc nói chuyện, mấy người đã đi đến trước trướng.
.- Mời!
.- Mời!
.Hàn Nghệ, Lộc Đông Tán, Nặc Hạt Bát khiêm nhường lẫn nhau, nhưng cuối cùng vẫn là Nặc Hạt Bát đi vào trước, dù sao người ta cũng là khả hãn, Hàn Nghệ, Lộc Đông Tán sóng vai trước tiên đi vào đại trướng. Mà Thác Bạt Quỷ cốc và A Bố La cũng không ai nhường ai, âm thầm phân cao thấp, lách người vào trong trướng, sau đó Hãn Lập và Tán Tất Nhược vào trong trướng, Tiểu Dã và Trần Thạc Chân đã cải trang cùng với mấy tên hộ vệ cũng lần lượt vào trong trướng.
.Vào đến trong trướng, hai bên lại một phen đưa đẩy, cuối cùng vẫn là để Hàn Nghệ ngồi ở giữa, Lộc Đông Tán, Thác Bạt Quỷ Cốc, Tán Tất Nhược ngồi bên trái, Nặc Hạt Bát, Hãn Lập, và cả A Bố La ngồi bên phải. Như vậy cũng là phù hợp với chủ đề đàm phán ngày hôm nay, Hàn Nghệ vốn là người điều đình, tất nhiên ngồi ở giữa, Hàn Nghệ muốn ngồi ở bên cạnh, hai bên cũng sẽ không đồng ý. Tiểu Dã, Trần Thạc Chân và các thị vệ khác đều giống nhau, đứngphía sau chủ nhân của mình, nhưng hai người bọn họ một cao một thấp, một người " mãng phu", một người là tiểu hài, rất không chỉnh tề.
.Sau khi nhập tọa, lập tức lại có vài tỳ nữ đi lên, họ bưng món ngon rượu ngọt lên, để ở trước bàn của mỗi người, sau đó quỳ rạp trước bàn, vì miếng thịt lớn mà Thổ Dục Hồn ăn, thì bắt buộc phải có người phụ trách việc cắt thịt, dựa theo tập tục ở đây, thì nữ tỳ quỳ trước bàn, phụ trách rót rượu cắt thịt, còn có vài nữ tỳ phụ trách cầm vò rượu đứng ở một bên, hơi thở chế độ nô lệ vô cùng nồng đậm.
.Hàn Nghệ đã từng thấy qua lúc ở tây bắc.
.Đợi sau khi rót rượu xong, Hàn Nghệ quét mắt một lượt, đột nhiên bưng bát rượu trước bàn lên, đứng dậy.
.Mấy người Lộc Đông Tán, Nặc Hạt Bát thấy vậy, chỉ thấy kinh ngạc, cũng làm như muốn đứng dậy.
.Hàn Nghệ nhấc tay lên, nói:
.- Các vị mời ngồi, mời ngồi.
.Lộc Đông Tán, Nặc Hạt Bát liếc mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mắt đều là vẻ hoang mang, nhưng vẫn ngồi xuống.
.Hàn Nghệ nói: - Tù trưởng Thác Bạt, tướng quân A Bố La, bát rượu này coi như tại hạ tạ tội nhận lỗi với các vị. Nói xong, hắn bèn một hơi uống cạn rượu trong bát.
.A Bố La và Thác Bạt Quỷ Cốc đều ngây ngẩn cả người, họ cho rằng lần đàm phán này, chắc chắn là ván cờ của Nặc Hạt Bát, Hàn Nghệ và Lộc Đông Tán, nhưng một màn này diễn ra, Hàn Nghệ đã kéo hai người vào, điều này đúng là ngoài dự đoán của mọi người.
.Lộc Đông Tán và Nặc Hạt Bát đều là vẻ mặt mù mịt.
.Đợi Hàn Nghệ uống hết rượu trong bát xong, Thác Bạt Quỷ Cốc và A Bố La mới phản ứng lại, vội vàng bưng rượu lên.
.- Ấy!
.Hàn Nghệ đưa tay ngăn cản hai người bọn họ, nói: - Một bát này coi như tại hạ tạ tội xin lỗi với hai vị, hai vị không cần đứng dậy.
.Lộc Đông Tán nghe vậy hiếu kỳ nói: - Đây... không biết Hàn Thị lang lời này là thế nào?
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Thực ra bệ hạ phái ta đến chủ yếu là để ta tới xin thứ tội.
.Thứ tội?
.Mấy người Lộc Đông Tán đều mờ mịt!
.Hàn Nghệ lại thở dài nặng nề, nói: - Thực ra sở dĩ xảy ra cục diện ngày hôm nay, trách nhiệm hoàn toàn thuộc về ta, bản hiệp định kia là một tay ta thảo ra, nhưng ta lại không để ý đến dân chúng của bộ lạc Xích Hải và bộ lạc Bạch Lan, đây đúng là tội lỗi không thể tha thứ, ta.... !
.Nói tới đây, hắn có chút nghẹn ngào.
.Hảo tiểu tử! Lại đưa ra chiêu này với ta! Lộc Đông Tán nghe đến đây, coi như đã hiểu rõ rồi.
.Việc này rất khó điều đình, dù như thế nào thì Thổ Dục Hồn vẫn là người đã phá vỡ hiệp định, nhưng sự việc cũng có nguyên nhân, vì vậy bất luận đứng về phía nào đều sẽ đắc tội với bên còn lại. Lúc trên đường đến, Lộc Đông Tán cũng nghĩ Hàn Nghệ sẽ ra chiêu như thế nào, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến Hàn Nghệ sẽ ôm hết tội lỗi vào mình.
.Đều là lỗi của ta, là sơ xuất của ta tạo thành tất cả những việc này.
.Nhưng ngươi trách Hàn Nghệ cũng không trách nổi cái gì, vì sau lưng Hàn Nghệ là một đế quốc hùng mạnh, ai sẽ ngu xuẩn vì mấy mạng người mà chạy đi liều mạng với đế quốc hùng mạnh, nhưng Hàn Nghệ đã quy tất cả tội lỗi lên đầu mình, làm cho Lộc Đông Tán một bụng lời muốn nói cũng không nói ra được, thầm nghĩ, xem ra tiểu tử này căn bản không phải đến điều tra, mà là đến điều đình.
.Nhưng lão ta cũng không lên tiếng, vì lão ta biết, bất luận nói thế nào, Hàn Nghệ cũng sẽ ôm hết tất cả trách nhiệm lên người mình, nhưng lại không thể làm gì hắn.
.- Hàn Thị lang, mạng của thê nhi ta, lẽ nào chỉ đáng một câu tạ lỗi của ngài sao? A Bố La đột nhiên hừ nói.
.Hàn Nghệ nhìn về phía A Bố La, hiên ngang lẫm liệt nói: - Ta tuyệt không có ý này, đại trượng phu tự làm tự chịu, không biết A Bố La tướng quân muốn như thế nào, tại hạ nhất định cố gắng bù đắp tổn thương đã gây nên với tướng quân.
.- Giết người thì đền mạng, đạo lý không thể thay đổi.
.A Bố La đột nhiên chỉ vào Thác Bạt Quỷ Cốc phía đối diện nói: - Ta muốn bọn họ giao hung thủ giết thê nhi ta ra.
.Thác Bạt Quỷ Cốc hừ nói: - Thậtlà buồn cười, lẽ nào người của bộ lạc Xích Hải các ngươi thì không đến địa bàn của bộ lạc Bạch Lan chúng ta giết người phóng hỏa sao, người đòi ta giao hung thủ, vậy thì người của bộ lạc Bạch Lan chúng ta chết thảm phải hỏi ai đòi nợ?
.Ầm!
.A Bố La đột nhiên vỗ bàn một cái đúng dậy, chỉ vào Thác Bạt Quỷ Cốc nghiến răng nghiến lợi nói: - Các ngươi đừng cho rằng ta không biết những âm mưu quỷ kế của các ngươi, các ngươi chính là cố ý giết hại thê nhi ta, dụ hoặc ta phá vỡ hiệp định, lấy cái cớ để Thổ Phiên tấn công Thổ Dục Hồn chúng ta, nhưng các ngươi làm như vậy cũng hơi quá độc ác rồi đấy.
.Lộc Đông Tán vội hỏi:
.- A Bố La tướng quân, Hàn Thị lang ở đây, không thể nói lung tung, ngươi có bằng chứng gì?
.Nặc Hạt Bát quát: - A Bố La, khanh ngồi xuống cho ta, Hàn Thị lang ở đây, sao có thể để khanh làm càn.
.- Khả hãn tôn kính của ta.
.A Bố La cười lạnh một tiếng, nói: - Bộ lạc Xích Hải chúng ta là trung thành với ngài như vậy, nhưng ngài thì sao? Chỉ một lòng muốn dựa vào Đại Đường, ngay cả Đại Đường bảo bộ lạc Xích Hải ta đi chết, ngài cũng không do dự mà đồng ý, ta hỏi ngài, ngài có để con dân Dục Thổ Hồn chúng ta trong tim hay không.
.Hàn Nghệ nghe vậy hơi hơi nhíu mày, trong mắt lộ ra một tia lo lắng.
.- A Bố La to gan, ngươi lại dám bất kính với khả hãn.
.Hãn Lập đúng dậy.
.A Bố La cười lạnh một tiếng:
.- Thù giết vợ giết con không đợi trời chung, nếu các ngươi đã không nguyện giúp ta báo thù, vậy thì ta chỉ có thể dựa vào bản thân thôi. Nói rồi, y đột nhiên một cước đá bay chiếc bàn thấp về phía Thác Bạt Quỷ Cốc phía trước mặt.
.Một cước này lực lớn thế đến vô cùng đột ngột, ai cũng không nghĩ đến.
.Trong mắt Hàn Nghệ lóe lên một tia sợ hãi.
.Thác Bạt Quỷ Cốc theo bản năng nâng chiếc bàn thấp của chúng mình lên cản lại.
.Chợt thấy hai mắt ông ta trợn lên, trong cổ họng phát ra một tiếng ú ớ, chỉ thấy nữ tỳ luôn quỳ ở bên cạnh một tay cầm dao găm đâm vào bụng ông ta, nhưng sắc mặt của nữ tỳ kia vẫn là si ngốc như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận