Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1404.2: Không thể né tránh.

.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, nói: - Thánh nhân nói rất hay, ác giả ác báo.
.Đường Lâm nhìn Hàn Nghệ có chút bất mãn, hiện giờ bọn họ toàn bộ đều đứng dưới trướng Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ cứ nhịn rồi lại nhịn Lý Nghĩa Phủ, khiến ông ta rất không thích, Lý Nghĩa Phủ không quan tâm đến bộ môn khác, chỉ coi Lại Bộ thành tụ bảo bồn.
.Hàn Nghệ cũng biết Đường Lâm sống rất nghẹn khuất, cười nói: - Hiện giờ Lý Nghĩa Phủ đang thế chính kình, chúng ta không cần phải cứng đối cứng với bọn họ, cứ tránh góc nhọn đi, vừa hay bệ hạ chuẩn bị xây dựng quan phủ toàn diện bên phía Tây Bắc.
.Hắn còn chưa nói xong, Đường Lâm và Trương Đại Tượng đã đồng thanh nói: - Lời này là thật?
.- Ta nào dám giả thánh ý, tình hình cụ thể, ta tạm thời cũng không tiện nhiều lời. Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng ta hy vọng mượn cơ hội này, phái một vài người của chúng ta đến Tây Bắc làm quan.
.- Tây Bắc? Đường Lâm cau mày nói: - Bình thường chỉ có quan viên bị giáng chức, mới đi đâu đó?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Chuyện này phải xem khi nào, hiện giờ Tây Bắc là nơi lập công tốt nhất. Cũng chính bởi vì như vậy, chúng ta không thể tùy iện phái một vài người đi, ta hy vọng những người này phù hợp với ba điều kiện, thứ nhất, trẻ tuổi, thứ hai, có tài năng học vấn thật sự, thứ ba, thân ở bên cạnh triều đình.
.Đường Lâm vẫn là vẻ mặt hoang mang.
.Hàn Nghệ nói: - Cụ thể ta cũng không muốn nói nhiều, nhưng bản danh sách này vô cùng quan trọng, ông nhất định phải hết sức thận trọng, nhất định phải là những người đáng để bồi dưỡng, nếu ông đưa một số con cháu hoàn khố đi thì là hại bọn họ, cũng hại cả chúng ta nữa.
.Đường Lâm nghe mà có chút sợ hãi, đây là làm gì a? Nhưng thấy Hàn Nghệ cũng không muốn nói nhiều, cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, lòng nghĩ, chuyện này phải đi tìm Thái úy thương lượng một chút.
.Hàn Nghệ đều nhìn thấy trong mắt, thật ra hắn chính là hy vọng Đường Lâm đi tìm Trưởng Tôn Vô Kỵ. Ở phương diện sắp đặt nhân viên, Trưởng Tôn Vô Kỵ xưng thứ hai thì không có ai dám xưng thứ nhất.
.Ba người không nói chuyện với nhau lâu, còn phải để lại một chút thời gian cho người phía sau, nhưng bọn họ vừa đi không lâu, hạ nhân đã lại đến thông báo, Tư không Lý Tích đến thăm.
.Việc này cũng khiến Hàn Nghệ có chút thụ sủng nhược kinh, Lý Tích không có lý nào lại đến đây móc nối quan hệ với hắn, hắn biết nhất định là có chuyện, việc này cũng không thể chậm trễ, Hàn Nghệ vội vàng thu lại vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, vội vàng ra ngoài đón Lý Tích vào phòng khách.
.Lý Tích vừa ngồi xuống, nói một tiếng chúc mừng qua loa đại khái, rất không kiểu thành ý đó, sau đó liền nói: - Dưới gầm trời này lão phu khâm phục nhất ba người, người thứ nhất, chính là Thái Tông thánh thượng, người thứ hai, chính là đại tướng quân Lý Tĩnh, người thứ ba, Thái úy Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng bây giờ lại có thêm Hộ Bộ Thượng thư ngươi đây a.
.Hàn Nghệ nghe xong, kinh sợ, nói: - Tiểu tử có tài đức gì mà sánh ngang với ba bị phía trước, không dám, không dám.
.- Bởi vì ngươi có thể nhịn!
.Lý Tích cười nói: - Lão phu tự hỏi tính nhẫn nhịn không tồi, nhưng lúc trẻ tuổi giống như ngươi thì còn kém xa ngươi, Lộc Đông Tán đã muốn lấy tính mạng của ngươi, vậy mà ngươi cũng có thể nghĩ đến đại cục, trò chuyện với nhau, thực sự khiến người ta thán phục, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sẽ đổ thêm dầu vào lửa, khiêu khích Đại Đường xuất binh Thổ Phiên, trả mối thù này.
.Hàn Nghệ ngẩn người giây lát, sau đó lập tức cười khổ nói: - Tư không, ông chớ chế nhạo vãn bối nữa, vãn bối nói thật với ông vậy, không phải là vãn bối không tức giận, mà là Lộc Đông Tán lão có chuẩn bị mà đến, ta hoàn toàn không có dự liệu được lão sẽ làm như vậy, tiên cơ đã bị lão chiếm được, nếu như chúng ta gấp gáp ứng chiến, chỉ sợ cũng không chiếm được lợi thế gì, nếu còn thua nữa, ngược lại sẽ càng cổ vũ Thổ Phiên kiêu ngạo phách lối, đến lúc đó chỉ sợ sẽ mất nhiều hơn được.
.Lý Tích lập tức nói: - Nói như thế, trận chiến giữa chúng ta và Thổ Phiên là không thể tránh khỏi?
.Hàn Nghệ hơi sững sờ, nói: - Tư không chính là vì việc này mà đến?
.Lý Tích gật gật đầu.
.Hàn Nghệ suy ngẫm một lát, nói: - Không dối Tư không, cá nhân ta thấy thì chắc hẳn là khó tránh khỏi, bởi vì chính sách của Thổ Phiên chính là khuếch trương ra ngoài, bọn họ cố gắng, cần đất đai, sau khi chúng ta đánh hạ Tây Bắc, trừ khi bọn họ xuôi nam, nếu không thì bọn họ chỉ có thể đối địch với Đại Đường ta, ta dám khẳng định Lộc Đông Tán công đánh Thổ Dục Hồn, một là để thống nhất cao nguyên, nhưng điều này không phải để làm dày công tích vĩ đại của lão, mà là để chiếm cứ ưu thế địa lý tuyệt đối khi đối diện với Đại Đường ta, một khi Thổ Dục Hồn bị bọn họ chiếm lĩnh, vậy thì chúng ta sẽ không có chỗ đặt chân ở cao nguyên, chúng ta chỉ có thể áp dụng phòng thủ. Ngoài ra, là điều mà ta vẫn luôn nhấn mạnh, mưu đồ địa khu Tây Bắc. Trừ khi chúng ta chịu từ bỏ Tây Bắc, nếu không thì tất có một trận chiến.
.Lý Tích lại hỏi: - Vậy ngươi cho rằng nếu thực sự khai chiến, phần thắng của Đại Đường ta là bao nhiêu?
.Hàn Nghệ nói: - Nhiều nhất là sáu phần, Đại Đường ta quốc lực tuy hơn, nhưng bọn họ chiếm ưu thế địa lý, đối mặt với chúng ta là ở trên cao nhìn xuống, hơn nữa trải qua trận chiến này, ta cho rằng sức chiến đấu của đại quân Thổ Phiên có thể sánh ngang với bộ đội tinh nhuệ nhất của Đại Đường ta.
.Lý Tích nghe vậy nhướn mày, như thoáng chút suy nghĩ nói: - Nếu đã như vậy, trận chiến này nhất định phải đánh xong khi lão phu còn sống a.
.Hàn Nghệ nghe vậy sửng sốt, nói: - Sao Tư không lại nói vậy?
.Lý Tích thở dài nói: - Đại Đường ta tuy tướng tài xuất hiện liên tục, tướng quân như Tiết Nhân Quý, Trình Danh Chấn đều là hạng năng chinh thiện chiến, tương lai có thể mở rộng bờ cõi cho Đại Đường ta, nhưng bọn họ tuy có tài năng, lại khó được kẻ dưới phục tùng, trước mắt vẫn chưa có ai có thể tiếp nhận soái kỳ này từ tay lão phu, bởi vì bất luận là ai cũng không thể khiến người khác tâm phục khẩu phục, lão phu có nói thế nào cũng đã đánh trận nhiều hơn bọn họ mấy mươi năm, trong quân cũng coi như có một chút uy danh. Nếu để lão phu thống quân, cho dù lão phu không thể lên ngựa, không thể kéo cung, cũng có thể khiến trên dưới đoàn kết một lòng, nhưng nếu lão phu không còn nữa, nhất thời chắc chắn không có ai có thể khiến các võ tướng tâm phục khẩu phục, đối diện với Thổ Phiên cường đại, nếu ngay cả bản thân không đoàn kết, chỉ sợ sẽ càng khó giành thắng lợi hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận