Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 401.2: Dạ độc xuân thu.

.Chẳng qua Hùng Đệ đúng là một nhóc khờ, cũng quá dễ dỗ rồi, qua một ván bài, đã vui vẻ lắm rồi, hoa chân múa tay vui sướng, vừa múa vừa hát đấy.
.Đúng lúc bốn người đang vui vẻ, thì Trà Ngũ đột nhiên đi tới, nhỏ giọng bảo: - Tiểu Nghệ ca, Trưởng Tôn công tử vừa mới tới hiệu thuốc bắc của Lư công tử. Trong lòng cũng là âm thầm kinh ngạc, sao Tiểu Nghệ ca lại dự đoán được Trưởng Tôn Diên sẽ tới đây vào thời điểm cấm đi lại ban đêm này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta biết rồi, ngươi đi trước nhìn chăm chú, đợi khi bọn họ ra cửa, thì nhanh chóng đến thông báo cho ta.
.- Vâng.
.Trà Ngũ lên tiếng, lập tức đi ra ngoài.
.Hàn Nghệ lại hỏi bọn Tiểu Dã: - Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?
.Hùng Đệ cười ha ha nói:
.- Hàn đại ca. Huynh yên tâm, chúng ta đều chuẩn bị xong, không có vấn đề.
.Đỗ Tổ Hoa nói: - Hàn đại ca, huynh chuẩn bị này đó làm gì?
.Hàn Nghệ thở dài: - Không có biện pháp, hiện tại ta làm quan rồi, không có học vấn sao được, nhưng ta cũng không phải một người đọc sách. Chỉ khi có người tới, cần làm dáng một chút, miễn cho bị người ta nói xấu.
.Đỗ Tổ Hoa cái hiểu cái không gật đầu.
.Hùng Đệ đột nhiên nói: - Hàn đại ca, lời này của huynh không đúng rồi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: - Sao lại không đúng?
.Hùng Đệ nói: - Huynh nói với ta không phải như vậy nha, huynh nói được đọc sách là một loại hạnh phúc, không đọc sách sẽ không có tiền đồ, nên cần phải dụng công đọc sách.
.- Ta từng nói lời này?
.Hàn Nghệ nói: - Đệ xác định không phải đại tỷ tỷ của đệ nói?
.Tiểu Dã bảo: - Lời này là do Hàn đại ca huynh nói.
.- Thế sao?
.Hàn Nghệ hơi hơi đổ mồ hôi, ta thực sự không thích hợp làm tấm gương cho người khác, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: - Tiểu Mập, đầu óc của Hàn đại ca không bằng đệ, đọc sách cũng là khinh nhờn sách vở, đệ thông minh như vậy, không đọc sách quả thực chính là lãng phí.
.Hùng Đệ bĩu môi bảo: - Hàn đại ca, huynh cũng không ngu nha.
.Ngụ ý chính là ta thông minh không sai, nhưng huynh cũng không ngu nha.
.Thật sự là một nhóc béo tự tin.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng bảo: - Phải phải phải, đệ nói rất đúng, để hôm khác, để hôm khác ta sẽ thay đổi triệt để, chăm chỉ học bài. Chúng ta vẫn là chơi bài đi.
.Vì nhiệm vụ mà học gì đó là một chuyện, chính thức đọc sách lại là chuyện khác, so với đọc sách, Hàn Nghệ thằng rằng chơi tú lơ khơ cả đêm còn hơn, bằng không cũng không biết xấu hổ nói mình gian lận a!
.Mấy người lại chơi trong chốc lát, Trà Ngũ đột nghiên vội vàng đi đến, nói: - Tiểu Nghệ ca, bọn Trưởng Tôn công tử đến đây.
.Còn chưa dứt lời, không cần Hàn Nghệ phải sai bảo, bọn Tiểu Mập lập tức giấu đi chiếu bạc, sau đó tản ra bốn phía, đều tự chạy đến trước một cây nến, chốc lát trôi qua, trong phòng đã sáng rõ.
.- Hàn đại ca, chúng ta về phòng trước đây.
.Hùng Đệ híp mắt hí mắt, trộm cười gian nói.
.- Đi nhanh đi, nhanh đi.
.Hàn Nghệ sửa sang lại quần áo một chút, ngồi dưới ánh nến, tay cầm sách làm bằng thẻ trúc, trầm mi khổ đọc, rất có khí thế dạ độc xuân thu của Quan Công a!
.Chỉ chốc lát trôi qua, nghe được một tiếng cười sang sảng: - Hàn tiểu ca chăm chỉ hiếu học, thật sự là khiến cho Lư mỗ xấu hổ a!
.Nói lớn tiếng như vậy để làm chi, ta còn muốn giả vờ mê mẩn, làm như không thấy các ngươi đấy. Hàn Nghệ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Lư Sư Quái và Trưởng Tôn Diên đi tới, ra vẻ kinh ngạc, ôi một tiếng, đứng dậy chào đón: - Hai vị công tử đại giá quang lâm, Hàn Nghệ không có tiếp đón từ xa, không có tiếp đón từ xa.
.Lư Sư Quái cười nói:
.- Là do chúng ta quấy rối Hàn tiểu ca đọc sách, thật có lỗi, có lỗi quá.
.- Đâu có, đâu có.
.Hàn Nghệ khiêm tốn cười, lại nói với Trưởng Tôn Diên: - Trưởng Tôn công tử hôm nay sao lại đến đây?
.Trưởng Tôn Diên vẫn biểu hiện vô cùng nội liễm, hời hợt nói: - À, ta mới vừa rồi tìm Sư quái ca lĩnh giáo học vấn, thuận đường thì tới đây xem.
.- Thì ra là thế.
.Hàn Nghệ duỗi tay ra: - Mời ngồi, mời ngồi.
.Ba người ngồi xuống, Trưởng Tôn Diên bảo: - Không ngờ Hàn tiểu ca lại dụng công khắc khổ như vậy, thật sự là khiến cho chúng ta xấu hổ.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Ta đây là chậm hiểu nên cần bắt đầu sớm, dùng cần cù bù lại thông minh a. Thực không dám dấu diếm, ta đây làm quan chính là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trong triều dã chỉ sợ cũng là ta có học vấn thấp nhất rồi, nếu như không dụng công chút, thì sao có thể được. Nếu như ta có thể giống như hai vị công tử, có đầy bụng kinh luân, vậy thì tốt rồi, ngươi nhìn Lư công tử kìa, thong dong tự tại, rất thích ý.
.Tiểu tử ngươi là đang châm chọc ta nha! Lư Sư Quái cười hỏi: - Vậy không biết Hàn tiểu ca đang đọc sách gì?
.Hàn Nghệ nói: - Xuân thu tả truyện.
.Sách nào mà không thâm trầm một chút, ca mới khôngcần xem, dù sao thì mẹ nó đều xem không hiểu, sao không dùng để ra vẻ tinh tướng chút.
.- Xuân thu tả truyện?
.Lư Sư Quái gật đầu, nói với Trưởng Tôn Diên: - Trưởng Tôn, Hàn tiểu ca từ trước đã có những giải thích độc đáo, ta nghĩ Hàn tiểu ca đối với tả truyện này chắc chắn có những giải thích độc đáo, xem ra chuyến này chúng ta đến không sai a!
.Trưởng Tôn Diên gật đầu nói:
.- Sư Quái ca nói có lý.
.Hai người nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Lão Lư, ngươi nha không hiểu cái gì là nhân gian không sách sao, ta đều bị các ngươi ép đến một bước này rồi, các ngươi còn muốn ta thế nào nữa. Hàn Nghệ một chữ đều không có xem, nội dung gì cũng không biết, có mà giải thích cái rắm, hắn cười nói: - Hai vị khen trật rồi, nhưng là hôm nay tại hạ mới xem tả truyện đấy, đừng nói là giải thích gì độc đáo, sợ là ngay cả tư cách nói hươu nói vượn đều không có.
.Nói xong hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng véo lấy cái mũi, vẻ mặt mệt mỏi hiện rõ không thể nghi ngờ. Tựa như muốn nói, bạn hữu, ta đều mệt mỏi vậy rồi, ngươi hãy bỏ qua ta đi.
.Trong mắt Lư Sư Quái hiện lên một chút ý cười, nói: - Vậy thì ngày sau ta đây lại đến hướng ngươi lãnh giáo.
.- Lẫn nhau, lẫn nhau.
.Hàn Nghệ khẩn trương mượn cớ xuống thang.
.Trưởng Tôn Diên đột nhiên nhìn trái nhìn phải rồi nói:
.- Kỳ quái, ta phát hiện phòng này đặc biệt sáng một ít. Nói xong, y lại nhìn vào nến trên giá, ngạc nhiên bảo: - Ngọn nến này của ngươi là màu trắng phải không?
.Hàn Nghệ ồ một tiếng: - Thứ này là gần đây ta mới vừa đùa nghịch ra. Thật sự cũng không có cách nào, ban ngày ta phải đi đến Ngự Sử Đài, lại phải chú ý việc mua bán nữa, đâu có thời gian rảnh rỗi, chỉ có thể đọc sách vào buổi tối thôi, nhưng do ánh sáng quá mờ, đọc sách tốn điện, à không, là hại mắt, nên đã nghĩ làm ra một ngọn nến tương đối sáng một chút, đúng thật là bị ta làm ra được một ngọn nến sáng hơn đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận