Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1119: Ma quỷ

.- Phù!
.Hàn Nghệ lõa lồ nằm trong bồn suối nước nóng, hai tay dang ra, đầu hơi ngửa ra phía sau, sau gáy kê một mảnh khăn màu trắng, hai mắt khép hờ, vẻ mặt hưởng thụ, nhìn rất đáng đánh đòn.
.Còn ở phía sau hắn xa vài bước, còn một đại mỹ nữ đang ngồi đó, nắm chặt bàn tay trắng như phấn, hai má ửng đỏ, đã sắp chảy ra nước rồi.
.Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
.Huống hồ bản thân Vương Huyên lại là một nữ nhân hết sức quật cường, ngươi rất khó khiến nàng ta cúi đầu.
.Nhưng mà, sức mạnh của thù hận không những có thể thay đổi một con người, mà còn có thể khiến người ta phát điên vì nó.
.Vương Huyên bất ngờ đứng dậy, nhíu chặt mày đi về phía Hàn Nghệ.
.- Xin rửa tay trước!
.Hàn Nghệ ngáp dài nói.
.Khí thế mạnh mẽ toát ra trên người Vương Huyên lập tức tan thành mây khói, mặt đỏ bừng, dường như hầm trú ẩn tối tăm cũng bị nàng ta chiếu sáng rồi, xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, đương nhiên nàng ta càng giống như đi đánh Hàn Nghệ một trận thoải mái hơn, thoạt đầu nàng ta có kích động tự tay đánh người, nhưng nàng ta vẫn quay người đi rửa tay, lại đến phía sau Hàn Nghệ, nhìn thấy cái đầu kia, mấy lần nhẫn nhịn không có đạp cho một phát.
.- Bên này!
.Tay trái của Hàn Nghệ đột nhiên vỗ vỗ.
.Vương Huyên ngạc nhiên nói: - Vì sao?
.- Nữ nhân nếu muốn nam nhân động lòng, đầu tiên phải hiểu ưu thế của mình ở đâu, mặt bên trái của cô nhìn đẹp hơn bên phải một chút, cô nên tận lực để cho ta nhìn thấy nửa mặt bên trái của cô, chi tiết quyết định thành bại.
.- Trái phải
.Vương Huyên ngẩn người, hiếu kỳ nói: - Ngươi làm sao ngươi biết?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là dùng mắt nhìn a!
.Vương Huyên cảnh sát nói: - Nhưng chính ta cũng không biết.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đó là vì cô rất tự tin về dung mạo của mình, bởi vậy cô không cần chú ý kỹ càng đến dung mạo của mình, mà trong mắt ta thì diện mạo của cô rất bình thường, bởi vậy ta luôn tìm kiếm điểm sáng trên người cô.
.Vương Huyên xấu hổ đỏ mặt, nàng ta cảm thấy mình dường như lõa lồ một nửa trước mặt Hàn Nghệ, lẩm bẩm một câu, "cũng chẳng biết thật hay giả", nhưng vẫn ngồi xuống bên trái theo lời Hàn Nghệ, nhưng nhìn nửa thân trên lõa lồ của Hàn Nghệ, nàng ta vẫn có chút không xuống tay được.
.Lần này Hàn Nghệ cũng không vội thúc giục nàng ta, điều nên nói hắn đã nói quá nhiều rồi, Vương Huyên lại là một người trưởng thành, hẳn là nàng ta biết phải tự mình suy nghĩ.
.Một lát sau, Vương Huyên hít một hơi thật sâu, nhấc hai tay lên đặt trên vai Hàn Nghệ, còn len lén liếc nhìn Hàn Nghệ, thấy Hàn Nghệ nhắm mắt giống như đang ngủ, áp lực trong lòng từ từ giảm đi một chút, nhẹ nhàng ấn xuống.
.Hàn Nghệ đột nhiên mở miệng nói:
.- Nhớ lần trước cô từng nói đây là việc của người hầu làm, tại sao bắt vị hoàng hậu là cô làm.
.- Ngươi nhắc đến làm gì? Vương Huyên kinh ngạc nói.
.- Đừng dừng!
.Vương Huyên lén lườm hắn một cái, lại nhẹ nhàng xoa bóp.
.Hàn Nghệ lại nói: - Thật ra cô nói cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý, kỳ thật massage này có hai kiểu, một kiểu là như cô nói, nó thật sự nhằm giúp người ta giải quyết mệt mỏi, đau nhức, nhưng còn có một kiểu đó là thuộc về cảm giác vi diệu giữa nam nữ. Nhìn cô như thế này, đi xoa bóp giúp nam nhân, thật ra nam nhân đều sẽ không chú ý cô xoa bóp như thế nào, bọn họ sẽ dồn ánh mắt lên người cô nhiều hơn, bởi vậy cái này chỉ là trở thành một sự tác động qua lại giữa nam nữa, tay của cô đặt trên người nam nhân là bọn họ đã hết sức hưng phấn rồi, bởi vậy việc cô phải làm không phải là xoa bóp thật sự.
.Vương Huyên nói: - Nhưng lần trước ngươi không nói như vậy?
.- Đó là bởi vì ta không có hứng thú với cô, với lại lần trước ta thật sự muốn để người khác xoa bóp giúp ta, cho dù cô là một người béo phì, ta cũng sẽ bảo cô xoa bóp giúp ta, hôm nay là lên lớp chính thức.
.- Ngươi
.- Ta đến đây dạy cô, cô xoa bóp giúp ta thì làm sao nào? Tôn sư trọng đạo, hiểu không? Mà cô còn xuất thân quý tộc nữa.
.Vương Huyên lập tức im lặng không nói gì.
.- Chúng ta tiếp tục!
.Hàn Nghệ nói: - Đầu tiên cô phải biết thứ nam nhân cần là gì, trước đó ta nói, cô như thế này nhất định không thể trở thành một người massage chuyên nghiệp, nam nhân chọn cô xoa bóp giúp hắn ta, chủ yếu chắc chắn không phải phải vì trị liệu, mà là muốn nảy sinh tiếp xúc thân thể với cô, bởi vậy cô không cần suy nghĩ về việc xoa bóp thế nào thì nam nhân mới thoải mái, mà là phải khiến nam nhân cảm nhận được bàn tay của cô, không thể không nói một câu, tay của cô vô cùng mềm mại, bởi vậy cô không cần bỏ quá nhiều công sức, tự nhiên một chút, hiểu được một số vị trí nhạy cảm nhất của nam nhân, ví dụ như cổ, ngực, đây là nơi mà cô cần bỏ công sức.
.Vương Huyên nghe mà nét mặt đỏ ửng trên mặt lại càng đậm nét hơn nhiều, trước đây nàng ta học là lời thánh nhân, nói tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách), nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng Hàn Nghệ hơi tí là nhạy cảm, là tiếp xúc thân thể, mà còn nói ra một cách ngang nhiên như vậy, điều này khiến nàng ta cảm thấy vô cùng khinh bỉ Hàn Nghệ, ngập ngừng vài cái, mặu dù không phát ra tiếng, nhưng nhìn khẩu hình cũng biết nàng ta đang chửi Hàn Nghệ hạ lưu.
.Đột nhiên Hàn Nghệ lại nói: - Chính như ta nói trước đó, thứ hấp dẫn người khác nhất của cô không gì qua được khuôn mặt của cô, bởi vậy cho dù là quay lưng về phía cô, thông thường đối phương đều sẽ lén nhìn cô, cho nên cô tuyệt đối đừng tưởng rằng cô nấp ở sau lưng là có thể chửi người khác hạ lưu.
.Vương Huyên sợ đến mức tay cũng hơi run lên, trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào gáy Hàn Nghệ!
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Sau đầu ta không có mọc mắt, nhìn lén nữ nhân là bản tính của nam nhân, cô không cần phải hiểu, cô chỉ cần biết sự thật này là được.
.Vương Huyên lạ giật mình, nhìn Hàn nghệ với một vẻ sợ hãi, chỉ cảm thấy người này là một tên ma quỷ!
.Nhưng Hàn Nghệ vẫn tiếp tục giảng giải, nói: - Thật ra nữ nhân cũng phải hiểu được nam nhân, nếu mỗi lần đều để nam nhân mở miệng, vậy thì cô và nữ tỳ chẳng có gì khác biệt, cô muốn chiếm được niềm vui của nam nhân thì phải từng giây từng phút biết nam nhân đang suy nghĩ gì, ví dụ như bây giờ, ta đã nói nhiều như vậy rồi, cô biết thứ ta muốn nhất là gì không?
.Vương huyên sửng sốt, nói: - Uống nước?
.- Vậy cô còn đứng đây làm gì? Hàn Nghệ bất lực trợn trắng mắt.
.Vương Huyên khẽ cắn môi son, hai đầu lông mày lộ ra một tia giận dữ, nàng ta chưa từng hầu hạ người khác, hay bưng trà dâng nước, nhưng rất nhanh chóng nàng ta đã nghĩ thông suốt, đã hầu hạ hắn tắm rồi, còn để ý đến những việc này? Ít nhất có thể tạm thời cách xa tên ma quỷ Hàn Nghệ này, vì thế đứng dậy.
.Hàn Nghệ lại nói: - Trong túi của ta có một bình rượu, cô đi rót một chén giúp ta. Đây là thứ hắn đặc biệt chuẩn bị cho việc ngâm suối nước nóng.
.Vương Huyên không trả lời hắn, chỉ đi đến bên giường đá, cầm ra một bình rượu nhỏ từ trong túi của Hàn Nghệ, theo bản năng liền chuẩn bị đưa luôn bình rượu cho Hàn Nghệ nhưng lại ngừng lại, rót một chén giúp Hàn Nghệ, sau đó cầm chén rượu, bình rượu lên đi đến, trước tiên đặt bình rượu bên cạnh, sau đó đưa chén rượu qua.- Rượu của ngươi!
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không đúng! Tiền đề để cô rót chén rượu này là cô chủ động nhận thấy ta muốn uống rượu, bởi vậy nếu cô vòng tay qua cổ, trực tiếp đặt chén rượu trước mặt ta, như vậy sẽ cho ta một cảm giác vui vẻ bất ngờ, khiến ta cảm thấy chúng ta tâm ý tương thông, cảm giác này là hết sức quan trọng.
.Vương Huyên cúi đầu suy nghĩ một lát, theo lời vòng cánh tay giống như ngó sen đến trước mặt Hàn Nghệ.
.Tay này thật đẹp, chắc có thể chơi hơn một năm! Hàn Nghệ quét tầm mắt nhìn qua, nhận lấy chén rượu, khẽ nhấp một ngụm, thật là thoải mái quá, tiếp tục nói: - Thật ra cô còn có một ưu điểm, đó là giọng nói của cô, tuy giọng nói của cô không có quá nhiều đặc điểm cá nhân, nhưng giọng của cô là kiểu giọng tiêu chuẩn hoàn mỹ của nữ nhân, là giọng nói trong mơ của nam nhân, cô nên phát huy ưu thế của mình, nói chuyện với đối phương nhiều hơn, bởi vì đối với nam nhân mà nói, giọng nói của nữ nhân cũng là một kiểu kích thích, đồng thời trong lúc nói chuyện, cô còn có thể giảm bớt áp lực của mình cùng với khiến đối phương thoải mái hơn, tất cả sẽ tiến hành càng thuận lợi hơn. Nhưng cô nhất định phải biết làm sao để khơi gợi đề tài, dù sao cũng có cô đi quyến rũ đối phương, cô không thể để cho bầu không khí trở nên lúng túng, cô có thể thử tâm sự với ta.
.Vương Huyên thoáng động con ngươi, hỏi: - Không biết những thứ này ngươi học từ ai?
.Vấn đề này nàng ta rất muốn biết, bản lĩnh này của Hàn Nghệ nàng ta chưa từng nghe thấy, hơn nữa nói cũng rất có lý.
.Hàn Nghệ nghe vậy giật thót mình, cau mày, trong mắt một bề ảm đạm.
.Vương Huyên lại hiếu kỳ nói: - Ngươi sao thế?
.- Nếu không phải là đang lên lớp với cô, ta thật không muốn nói nhiều. Hàn Nghệ thở dài, nói: - Chắc cô biết ta xuất thân nông gia.
.Vương Huyên gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Lúc nhỏ trong nhà rất nghèo, mẫu thân qua đời sớm, hai cha con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, vì nuôi ta lớn, phụ thân tích bệnh trong người, ngày ngày đều phải uống thuốc, nhưng lúc đó ta chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, ta cũng không làm nổi việc quá nặng, cũng không có ai chịu cho chúng ta mượn tiền, vì thế Đang nói, khóe mắt Hàn Nghệ hiện ra lệ quang.
.Vương Huyên vội hỏi:
.- Vì thế làm sao?
.Hàn Nghệ nhắm mắt thở dài, nói: - Lúc đó cơ thể ta còn chưa trưởng thành, có vẻ hết sức yếu ớt, ưu điểm duy nhất chính là tướng mạo xuất chúng
.- Hả?
.Vương Huyên khẽ nhếch môi son, hai mắt mở thật to, giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh, điều này thật không thể tin nổi.
.Đây nếu là Thẩm Tiếu, Hàn Nghệ sẽ trực tiếp tung luôn một quyền, quá tổn thương lòng tự trọng rồi, giả vờ hiểu sai một tiếng "hả" này của nàng ta, cười khổ nói: - Nghĩ tất cô đã đoán ra rồi chứ!
.Vương Huyên khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng vô cùng tò mò, vì thế làm trái lương tâm, nén nhịn ghê tởm, hỏi: - Vậy vậy tướng mạo xuất chúng thì làm sao?
.Hàn Nghệ nhún nhún vai, cười tự giễu, nói: - Thì đương nhiên là bán thanh xuân, bán nhục thể, chỗ chúng ta rất nhiều quả phụ hào môn đều hết sức cô đơn, họ thích tiểu thịt tươi, chính là thích nam nhân trẻ trung tinh tráng, vì thế ta
.Hắn nghẹn ngào một tiếng, nói: - Nếu không phải phụ thân người ôi, lúc đó ta thật sự là đi đến đường cùng, chỉ có thể bán trinh tiết của mình, đi làm nam sủng cho họ. Họ cũng không phải là thiện nam tín nữ, ta không thể không hết sức cẩn thận hầu hạ họ, bởi vì một khi họ không như ý thì sẽ động tay chân với ta, và còn thường xuyên nhỏ nến lên người ta, rồi dùng roi da quất ta làm vui, ta đã muốn tự sát đến mấy lần, nhưng vừa nghĩ đến phụ thân bệnh nặng, cuối cùng ta vẫn nhẫn nhịn, để không bị ăn đòn, ta nhất định phải nghiền ngẫm kỹ càng tâm tư của họ, từng giây từng phút dỗ cho họ vui vẻ, bây giờ cô biết tại sao ta lại hiểu nữ nhân như vậy rồi chứ.
.Trong mắt Vương Huyên đã lóe lên lệ quang, nàng ta từ nhỏ được coi như ngọc quý trên tay, hoàn toàn không hiểu được cuộc sống của nhân dân dưới thấp, vừa nghe được trên đời này còn có chuyện hoang đường như vậy, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa sợ, nhưng cũng cảm thông với Hàn Nghệ hơn, so với cảnh ngộ Hàn Nghệ gặp phải, nàng ta đột nhiên cảm thấy chút cực khổ này của mình chẳng được coi là gì cả, nàng ta nhẹ nhàng lau khóe mắt, nói: - Không ngờ rằng không ngờ rằng ngươi
.Hàn Nghệ đột nhiên lau mặt, hít sâu một hơi, nói:
.- Vương Huyên, cô biết không, thật ra thật ra nam nhân thực sự rất xấu, trong mười câu có mười một câu giả, cho nên cô nhất định phải nhớ, thà tin rằng trên đời này lợn sề biết leo cây, cũng đừng tin cái mồm của nam nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận