Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 572: Mọi chuyện thuận lợi

.Một câu nói trực tiếp tỏ rõ lập trường. Tuy Hàn Nghệ không ngầm giao lưu được mấy lần với Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng hắn luôn ghi nhớ mình là kẻ ăn cơm ba nhà.
.- Những câu nịnh hót đó, ngươi đừng nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay, lại chỉ cái ghế bên cạnh, nói: - Ngồi đi, ngồi đi.
.Hàn Nghệ đột nhiên thở dài, nói: - Hôm nay tiểu tử đến đây, một trong những mục đích là thỉnh tội với Thái Úy. Mấy ngày qua, tiểu tử đã làm không ít việc có lỗi với Thái Úy, kính mong Thái Úy thứ tội.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, sau đó khoát tay nói: - Không sao, không sao, chuyện này lão phu có thể hiểu. Tuổi tác của ngươi như thế, không có thể lực, bị kẹp ở giữa vốn rất khó xử. Nếu còn nhìn trước ngó sau nữa, e rằng không làm được gì, đến cuối cùng còn hại chính mình, hơn nữa những chuyện ngươi làm cũng đúng với quy củ, cũng không nhằm vào lão phu. Ngồi đi.
.- Đa tạ Thái Úy tha thứ.
.Lúc này Hàn Nghệ mới ngồi xuống.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Thật ra ngươi có ngày hôm nay, toàn bộ đều dựa vào tài trí và cố gắng của ngươi, lão phu cũng không giúp ngươi được gì cả.
.Hàn Nghệ nói: - Cũng không thể nói vậy. Nếu không phải Thái Úy thầm hạ thủ lưu tình với tiểu tử, tiểu tử e rằng cũng khó có địa vị như hôm nay.
.- Tiểu tử ngươi thật sự không chút thay đổi, vẫn biết nói chuyện như vậy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười ha ha mấy tiếng, thật ra câu này cũng không sai. Từ khi Hàn Nghệ làm quan đến nay, Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể nói là chưa từng chèn ép Hàn Nghệ, thường đứng một bên trầm mặc không nói, còn nhiều lần ngầm khuyên bọn Chử Toại Lương đừng so đo tính toán với Hàn Nghệ, thở dài nói: - Không giấu gì ngươi, thật ra lão phu vẫn thường vô cùng hối hận quyết định ban đầu. Lão phu cũng không phủ nhận, khi đó đã coi thường ngươi. Nếu cho lão phu thêm cơ hội lần nữa, lão phu khi đó có thể trực tiếp ra mặt giữ ngươi, thật không biết nước cờ này đúng hay sai.
.Đùa gì hả, bây giờ lão tử đang ăn cơm ba nhà rất vui. Hàn Nghệ nói: - Nếu tiểu tử ở lại bên Thái Úy, thực ra tác dụng có thể có không nhiều, bởi vì bên cạnh Thái Úy đã có đủ trợ thủ rồi. Bây giờ tình hình này, sự khôn vặt của tiểu tử mới có thể phát huy tác dụng. Có một câu, vật tận kỳ dụng, nhân tận kỳ tài.
.- Ngươi nói cũng có chút đạo lý.
.Trưởng Tôn Vô Kỹ hơi suy nghĩ gật đầu, cười hỏi: - Hôm nay ngươi phụng hoàng mệnh đến đây đi.
.Hàn Nghệ nói: - Thái Úy thật sự thần cơ diệu toán.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Được rồi, được rồi, câu này ngươi nói nữa mải không dứt rồi, chuyện này không khó đoán. Nói đến đây, ánh mắt ông ta liếc nhìn, cười hỏi: - Vậy ngươi cho rằng vụ buôn bán này làm được không?
.Lão hồ ly này quả nhiên đã hoài nghi mình rồi, vậy thì không được. Ta phải đánh tan sự hoài nghi của ông ta đối với ta, bằng không, nếu ông ta ra tay ngăn cản ta tiến bước, sau này e rằng ta nửa tấc khó đi. Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Nếu Thái Úy muốn hỏi mua bán, vậy tiểu tử cho rằng nếu làm vụ buôn bán này, sẽ chỉ mất cả chì lẫn chài.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ồ một tiếng: - Nói vậy là sao?
.Hàn Nghệ nói: - Cho dù kết quả vụ án này thế nào, thì Trương Minh và Tưởng thị thông dâm ván đã đóng thuyền rồi, danh dự của ông ta đã bị hủy, muốn cứu vãn là chuyện cực kỳ khó, dùng nữ nhân lớn nhất thiên hạ đổi lấy một quan viên thân bại danh liệt, vụ buôn bán này tính sao cũng chịu thiệt.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, lộ ra nụ cười hài lòng, nói: - Nếu không coi như buôn bán thì sao?
.Hàn Nghệ vẫn lắc đầu nói: - Vậy cũng không được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi hứng thú hỏi: - Sao lại nói như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Cho dù không coi là buôn bán, thì cũng là một loại trao đổi, nhưng ta cho rằng đây là hai chuyện. Nếu xét thành một chuyện, thì dù làm thế nào, Thái Úy cũng chịu thiệt. Nếu Thái Úy có ý muốn đồng ý với bệ hạ, tiểu tử đề nghị chi bằng nghĩ xem trao đổi cái gì với bệ hạ, bởi vì trong tay bệ hạ không có gì đáng để trao đổi cả, ngoài trừ nhân tình và cảm kích ra, chi bằng trực tiếp đồng ý, bán cho bệ hạ một nhân tình, vậy còn đạt được nhiều hơn là trao đổi nữa.
.- Nói rất hay! Nói rất hay!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha mấy tiếng, lại nói: - Nhưng ngươi có từng nghĩ tới, đạo lý này, ngươi hiểu, lẽ nào bệ hạ không hiểu sao? Tại sao người còn muốn phái ngươi đến?
.Hàn Nghệ nhíu mày trầm ngâm một lát, nói: - Lúc trước trong tay bệ hạ không có bất cứ điều kiện gì, mà mấy lần phái người du thuyết với Thái Úy. Bây giờ trong tay có chút vốn liếng, dĩ nhiên càng nên phái người đến đàm phán, cũng hợp tình hợp lý đi.
.- Ngươi chỉ nói trúng một điểm, hơn nữa còn chỉ là phiến diện.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay nói.
.- Một điểm?
.Hàn Nghệ nhíu mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ bên trong còn có ý nghĩa sâu sắc hơn? Hắn trầm tư thật lâu, lắc đầu nói: - Tiểu tử không hiểu lắm, kính xin Thái Úy chỉ giáo.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Ngươi không nghĩ ra cũng là lẽ đương nhiên. Tuy rằng ngươi rất thông minh, nhưng dù sao vào đời chưa lâu, nếu ngươi vừa chỉ đã hiểu, vậy mấy chục năm của lão phu há chẳng phải sống uổng sao.
.Nói tới đây, ông ta dừng một lát, nói: - Cho dù thế nào, lão phu cũng làm Tể Tướng ba mươi năm rồi, không có công lao, cũng có khổ lao. Tuy vụ án này bản thân lão phu khó thoát sai lầm, không tiện nói gì, nhưng ngươi cho rằng lão phu không hé miệng, thì ai thật sự dám làm gì Trương Minh chứ? Trương Minh tốt xấu gì cũng là cháu trai lão phu, bệ hạ không nể mặt tăng, cũng phải nể mặt phật, ngươi có hiểu không?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Ý của Thái Úy là, bệ hạ làm thế thoạt nhìn là do thám, thật ra là ra thông điệp cuối cùng cho Thái Úy. Nếu Thái Úy không đồng ý, bệ hạ thật sự sẽ khai đao với Trương Minh.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: - Nếu là trước kia, trước khi bệ hạ xử trí Trương Minh, nhất định sẽ hỏi ý kiến lão phu, chuyện trên đời khó tránh nhân tình nha. Nhưng lần này bệ hạ không làm như vậy, mà lại chọn phái ngươi đến, đồng thời trộn việc Võ Chiêu Nghi vào trong, mục đích chính là muốn lão phu cho người cơ hội động thủ. Nếu lão phu đồng ý, vậy dĩ nhiên không còn gì tốt hơn, nhưng nếu lão phu không đồng ý, thì lão phu không thông tình lý trước, bệ hạ không cần hỏi ý kiến lão phu nữa.
.Hóa tra bên trong còn có ý như thế. Hàn Nghệ thầm suy nghĩ, cũng biết Trưởng Tôn Vô Kỵ đã dần giảm bớt nghi kỵ trong lòng, gật đầu nói: - Đa tạ Thái Úy cho hay, tiểu tử thụ giáo.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ngươi cho rằng bây giờ lão phu nên ứng đối thế nào?
.Lão hồ ly này, lão tử không dễ gì mới đến một chuyến, ngươi muốn ép khô ta à! Lần này Hàn Nghệ coi như hiểu rồi, nói: - Bây giờ cách có lợi với Thái Úy nhất, chính là giúp Trương Minh thoát tội.
.- Không sai!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Chức Ngự Sử Đại Phu, dù thế nào Trương Minh cũng không giữ được nữa. Quan trọng bây giờ là giữ mạng của gã ta và những người liên quan không nhỏ đến gã ta. Tuy tư thông cũng là tội danh không nhỏ, nhưng tội không đáng chết, đây chỉ là vấn đề tác phong cá nhân, không thể liên lụy đến những người khác, nhưng giết người lại khác, quan trọng bây giờ là Trương Minh có thật sự giết người hay không.
.Hàn Nghệ không chút do dự, lập tức nói: - Thật không dám giấu, tiểu tử cho rằng Trương Minh không phải hung thủ, Tưởng Hiến mới là hung thủ thật sự.
.Trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ lóe sáng, nói: - Trong tay ngươi có chứng cứ?
.Hàn Nghệ nói: - Chứng cứ cụ thể thì không có, chỉ là khi đó lúc Lư Sư Quái giúp Tưởng Hiến trị thương, phát hiện vết thương của Tưởng Hiến có chút kỳ lạ, không giống bị người ta chém, mà lại giống như tự mình chém, hơn nữa trên người Tưởng Hiến không có vết bầm, chỉ có vết đao. Nhưng đây chẳng qua chỉ là kinh nghiệm của Lư Sư Quái, y cũng chỉ suy đoán, có điều điều này cũng nhắc nhở ta. Khi điều tra hiện trường, ta phát hiện trên sườn dốc bên cạnh tiểu viện có dấu vết từng bị người ta đè, ta nghĩ Từ Sướng, Từ Lượng từng mai phục ở đó, nhưng mục đích của họ không phải là ngăn cản, cũng không phải giết người, mà là xác định xem Tưởng Hiến có làm việc ổn thỏa hay không.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khôn khéo thế nào chứ, vừa nghe thì lập tức thông suốt mọi chuyện, nói: - Khó trách một vấn đề của ngươi đã hỏi bí Trương Minh rồi, hóa ra ngươi đã nhìn thấy Trương Minh nói dối điểm này từ sớm rồi.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Thái Úy, đó cũng là do ta bất đắc dĩ, nếu không thẩm ra gì cả, bệ hạ cũng sẽ không phái ta đến đây.
.- Ngươi không cần giải thích, lão phu hiểu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, nói: - Vậy trừ điểm đó ra, ngươi còn có chứng cứ khác không?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Bởi vì bây giờ tội chứng đã vô cùng bất lợi cho Trương Minh rồi, thậm chí có thể nói là dựa vào tội chứng bây giờ đã đủ để định tội Trương Minh. Trong tình hình này, nếu ta còn tiếp tục tra nữa, bệ hạ có thể sẽ hoài nghi dụng ý của ta.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Vậy bệ hạ có biết những chuyện này không?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Bệ hạ không biết, ta nghĩ bệ hạ cũng không muốn biết những chuyện này, thế nên không nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm ngâm một lát, nói: - Nếu lão phu lập tức phái người điều tra, có khiến bệ hạ hoài nghi ngươi không?
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy thì phải coi Thái Úy tra thế nào. Nếu Thái Úy trực tiếp tra theo chứng cứ mà ta nói, vậy ta có thể bị bại lộ, bởi vì chuyện này bọn Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái đều biết. Nhưng nếu Thái Úy âm thầm phái người điều tra toàn diện vụ án này, vậy sẽ không hoài nghi đến ta, nhưng tất cả những chuyện này cần dựa trên tiền đề chuyến du thuyết này của ta thất bại.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói:
.- Đúng vậy, nếu ngươi du thuyết thất bại, vậy biểu thị bệ hạ muốn động thủ với Trương Minh, lão phu vì đứa cháu không hăng hái này mà hoạt động gân cốt một chút cũng hợp tình hợp lý. Ha ha, người trẻ tuổi đầu óc xoay chuyển thật nhanh nha!
.Hàn Nghệ nói: - Có điều Thái Úy, ta nghĩ bệ hạ sẽ không cho ngài nhiều thời gian điều tra đâu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Chuyện này ta tự có cách. Có điều, cho dù lão phu tìm được chứng cứ có thể chứng minh Trương Minh không phải hung thủ, nhưng chuyện tư thông cũng sẽ có thể khiến nó thân bại danh liệt, đồng thời sẽ liên lụy đến lão phu, nói không chừng còn có người nói chúng ta quan lại bao che nhau, ngươi có cách nào xoay chuyển những chuyện này không?
.Hàn Nghệ cười nói: - Muốn giữ chức quan là chuyện không thể, đồng thời tội danh cũng không thoát được, nhưng muốn giúp Thái Úy cứu vãn thanh danh, cũng không phải khó lắm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức nói: - Nói nhanh.
.Ông ta đương nhiên biết, Lý Trị sẽ không bỏ qua cơ hội này, chắc chắn muốn định tội Trương Minh. Bây giờ ông ta quan hệ đến vấn đề danh dự, quan hệ đến cả tập đoàn Quan Lũng.
.Hàn Nghệ nói: - Thái Úy chỉ cần bắt trúng hai điểm thì có thể xoay chuyển được dư luận rồi. Thứ nhất, chính là lúc trước Tưởng Hiến đối xử với Tưởng phu nhân thế nào, và sự ngăn cách giữa Trương Minh và thê tử ông ta. Trong tay ta có tư liệu, lúc trước Tưởng Hiến không chỉ lạnh nhạt Tưởng phu nhân, còn thường uống rượu về rồi phát điên, nhục mạ Tưởng phu nhân, ta tin rằng có thể còn bạo lực nữa, chuyện này không khó điều tra. Còn Trương Minh và Tạ thị, đều là người của mình, ta tin Tạ thị có thể vì giúp Trương Minh mà hi sinh chút danh dự của bản thân. Nếu Trương Minh vì không hòa thuận với thê tử, lại đồng tình với Tưởng phu nhân mà nảy sinh tình ý, vậy có thể được rất nhiều người thấu hiểu rồi.
.- Thứ hai, chính là đám người Hoắc Nguyên Đức lợi dụng việc này uy hiếp Trương Minh cất nhắc họ làm Ngự Sử Trung Thừa. Chuyện này thật ra là trái pháp luật, chẳng qua chỉ là đám người Hoắc Nguyên Đức chết rồi, cho nên mọi người xem nhẹ điểm này. Bây giờ đương sự chỉ còn lại mỗi Trương Minh, nếu Thái Úy thêm vào một số tình tiết một cách thích hợp, nhào nặn Trương Minh thành người bị hại, nhào nặn thành một đại thần thà hi sinh thân mình cũng không muốn làm việc thiên tư, vậy thì có thể giúp Trương Minh cứu lại chút danh dự, đồng thời cũng giúp Thái Úy cứu lại chút danh dự, chí ít Trương Minh không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với triều đình, ông ta còn giữ vững lợi ích của triều đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận