Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1083: Ích lợi của đế quốc

.Hàn Nghệ đột nhiên mạnh mẽ, cứng rắn, cũng đưa ra cho Lộc Đông Tán một vấn đề khó khăn không nhỏ.
.Nếu là đáp ứng, vậy liền trúng ngay quỷ kế của Hàn Nghệ, còn nếu không đáp ứng, thì chính là bại lộ dã tâm của mình.
.Lúc này lại là Lộc Đông Tán đau đầu nhức óc.
.Hiện tại đến lượt Hàn Nghệ bình tĩnh, thưởng thức vị trà chua chát, nhưng lại uống ra vị rượu ngon vô cùng.
.Trôi qua một lúc lâu, Lộc Đông Tán mới nói: - Hàn Thị lang, việc này ta chưa gặp phải bao giờ, có thể cho ta mấy ngày suy xét một chút không?
.Hàn Nghệ cười nói: - Cái này đương nhiên là có thể, dù sao một khi nguy hiểm đến an nguy của dân chúng Đại Đường ta, như vậy Đại Đường ta nhất định sẽ xuất động binh mã, để bảo hộ an nguy dân chúng Đại Đường ta, điểm này, kính xin Đại tướng phải lý giải nhiều hơn mới được.
.Ngụ ý, chính là bất kể ngươi có đáp ứng hay không, dù sao ngươi chỉ cần đột phá Đại Phi Cốc, Đại Đường ta đây nhất định sẽ xuất binh, đây không phải là điều mà ngươi có thể chi phối, lời này có vẻ như nói rất là qua loa đại khái, nhưng lộ ra sự mạnh mẽ, cứng rắn của đế quốc, không có bất kỳ đường thương lượng nào cả.
.Lộc Đông Tán vâng vâng dạ dạ gật đầu, trong lòng cũng đang cân nhắc, rốt cuộc đây là giới hạn cuối cùng của Đại Đường, hay là Hàn Nghệ đang cố ý lừa bịp.
.Sau khi nói xong hết việc công, Lộc Đông Tán thực sự cũng không có tâm tư cùng Hàn Nghệ đi ra ngoài đi dạo nữa, Hàn Nghệ cũng không tính dẫn ông ta ra ngoài đi dạo, hôm nay chính là đến đàm việc công, bởi vậy chỉ ngồi trong chốc lát, liền đứng dậy cáo từ.
.- Hàn Thị lang, xin chờ một chút!
.Lộc Đông Tán đột nhiên gọi Hàn Nghệ lại, sau đó vỗ tay vài cái.
.Chỉ thấy vài nữ tỳ đang cầm một hộp gỗ nhỏ đi đến, hộp gỗ này vừa mở ra, bên trong tràn đầy châu báu.
.Hàn Nghệ trong lòng đương nhiên hiểu được, nhưng vẫn vô cùng dối trá chuyển tới Lộc Đông Tán hai đạo ánh mắt hình dấu hỏi.
.Lộc Đông Tán cười nói: - Đông Tán đến Trường An, không thể thiếu gây thêm phiền toái cho Hàn Thị lang, Đông Tán áy náy trong lòng, chỉ là chút lễ mọn, kính xin Hàn Thị lang vui lòng nhận cho.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thịnh ý của Đại tướng, vậy Hàn Nghệ liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
.Lộc Đông Tán sửng sốt, lời nói đến bên miệng lại phải nuốt trở về, đây là quân tử Trung Nguyên cái gì nha, rõ ràng chính là cường đạo a!
.Nếu là người bình thường, cho dù có muốn nhận, thì dù sao cũng phải nói mấy câu khách sáo, Hàn Nghệ thì ngược lại, trực tiếp thu nhận, cầm số châu báu đó liền rời đi.
.Nhưng cũng chính bởi vì Hàn Nghệ quá trực tiếp, hơn nữa không hề để cho Lộc Đông Tán thời gian để tự hỏi, lễ vật này ngươi thu, vậy ngươi có thể giúp ta nói chuyện hay không đây, Hàn Nghệ cũng không để lại bất kỳ ám chỉ gì, chủ yếu là Hàn Nghệ đi quá nhanh, nếu tình huống bình thường mà nói, khách sáo vài câu, như vậy là có thể cho Lộc Đông Tán ám chỉ, mọi người có thương có lượng, nhưng Hàn Nghệ lại không cho ông ta cơ hội này.
.Hàn Nghệ vừa đi, hai đại thần tâm phúc của Lộc Đông Tán lập tức nổi trận lôi đình.
.- Đại tướng, Hàn Nghệ này thật sự là khinh người quá đáng, nào có khuyên giải như vậy chứ, nếu không cho đột phá Đại Phi Cốc, cuộc chiến này còn đánh như thế nào a!
.- Đại Đường bọn họ thật sự là cho mặt lại không cần mặt mũi, một khi đã như vậy, chúng ta cũng không quan tâm đến họ, chúng ta muốn đánh thế nào liền đánh như thế đó, Đại Đường nếu dám xuất binh, hừ, chúng ta liền cho bọn họ có đến mà không có về.
.- Chớ có nói bậy!
.Lộc Đông Tán trừng mắt liếc nhìn hai người một cái, nói:
.- Hiện giờ Đại Đường đang là thời điểm cường thịnh nhất, trong thiên hạ, không có quốc gia nào là đối thủ của Đại Đường, nếu không như thế, ta cần phải tới đây sao, bất kể như thế nào, chúng ta nhất định phải e dè đến Đại Đường.
.- Nhưng Đại tướng, nếu chúng ta đáp ứng, trận chiến này chắc chắn sẽ tiêu hao quốc lực của Thổ Phiên chúng ta, còn không bằng lui binh đi.
.- Cái này đương nhiên ta hiểu được!
.Lộc Đông Tán híp híp mắt, nói:
.- Nhưng với tin tức mà ta điều tra được, Đại Đường đang nghỉ ngơi lấy lại sức, không nên nghĩ đến xuất binh vào lúc này. Nói tới đây, ông ta dừng một chút, nói: - Hơn nữa đây chẳng qua là lời nói của một bên Hàn Nghệ, cũng không thể đại diện cho Hoàng đế Đại Đường, đến tột cùng hắn là cố ý làm cho ta sợ, hay là thật sự như thế, ta thấy còn phải đợi chứng thực đã.
.Một người trong đó hỏi: - Vậy không biết ý tứ của Đại tướng?
.Lộc Đông Tán trầm ngâm một lát, nói: - Binh pháp có câu, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu. Ta đã sớm nghe nói Hàn Nghệ mưu ma chước quỷ, ban đầu ở Tây Bắc, Thổ Phiên chúng ta ăn thiệt ngay tại trên tay hắn, người này không phải dễ đối phó như vậy, nếu tiếp tục cùng hắn xoay vòng, chỉ sợ cũng chiếm không được lợi lộc gì, tuy nhiên ta tin tưởng, ở giữa các thần tử Đại Đường, cũng không phải mỗi người đều giống như hắn, khẳng định vẫn còn có cơ hội, theo ta được biết, gần đây người tâm phúc trước mặt Hoàng đế Đại Đường, ngoại trừ Hàn Nghệ ra, còn có mấy người, Tư Không Lý Tích, Trung thư Thị lang Lý Nghĩa Phủ, Đại học sĩ Hứa Kính Tông, theo lý mà nói, cũng không có thời gian để uổng phí nữa rồi, ngược lại hãy nghĩ biện pháp từ trên người của hai người Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông này, các ngươi lập tức đi hỏi thăm hai người này một chút.
.Hoàng cung!
.- Không cho vượt qua Đại Phi Cốc?
.Lý Trị nghe vậy cả kinh, loại yêu cầu này, chỉ sợ là có đánh vỡ đầu y, thì y cũng không nghĩ ra, hơn nữa cũng chưa bao giờ có, y cũng cảm thấy quá lừa gạt người ta rồi, dở khóc dở cười nói: - Yêu cầu này của khanh, thật sự là đòi mạng nha, Lộc Đông Tán sẽ không thể nào đáp ứng với khanh đâu.
.- Bệ hạ anh minh, Lộc Đông Tán đích xác không có lập tức đáp ứng, mà nói phải suy nghĩ một chút!
.Hàn Nghệ lại nói: - Tuy nhiên bệ hạ, vi thần cho rằng đây là chuyện đương nhiên, Đại Đường chúng ta có thể mặc kệ đấu tranh ở giữa bọn họ, nhưng nhất định phải suy xét vì chính bản thân mình, nếu chiến hỏa đốt tới địa khu Hà Lũng, chẳng những sẽ tạo thành khốn nhiễu vô cùng lớn đối với dân chúng địa phương, hơn nữa sẽ làm chậm lại tính tích cực của thương nhân đi Tây Bắc buôn bán, và Đại Đường ta còn nhất định phải một lần nữa bố trí binh lực, an bài trọng binh đến địa khu Hà Lũng.
.Lý Trị nghe cũng cảm thấy có chút đạo lý, cả hai đều là phiên quốc, giúp ai cũng không tốt, điều giải lại không thành công, như vậy dù sao cũng phải tìm cái cớ, nói ra hai câu, xuất phát từ suy nghĩ tới bản thân, đây là một cái cớ vô cùng tốt, chỉ có điều Hàn Nghệ đề xuất yêu cầu này, làm y cũng có chút bất an, nói: - Khanh nói mặc dù cũng không sai, nếu Lộc Đông Tán có thể nghe chúng ta, vậy cố nhiên là tốt nhất, nhưng nếu ông ta không nghe thì sao? Đến lúc đó Đại Đường chúng ta sẽ đâm lao phải theo lao rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, nếu Lộc Đông Tán không nghe, có thể thấy được ông ta lòng dạ khó lường, Đại Đường chúng ta lợi dụng sách lược ứng đối, hiện giờ trước tiên chúng ta nói cho rõ ràng, đến lúc đó nếu chúng ta phải xuất binh, cũng có danh mà xuất sư, mặc dù là không xuất binh viện trợ, chúng ta cũng có thể tượng trưng cấp cho Thổ Dục Hồn một ít viện trợ, tìm cho mình một cái lối thoát, cứ như vậy, Đại Đường chúng ta có tiến có thoái, ngược lại sẽ không lâm vào cục diện lưỡng nan.
.Hơn nữa chính là, chúng ta có thể mượn điều này trấn an Thổ Dục Hồn, thúc đẩy bọn họ không khuất phục dưới cường quyền của Thổ Phiên. Bệ hạ, nếu chúng ta mà bỏ mặc chuyện này, nếu chẳng may Thổ Dục Hồn trong cơn tức giận, gia nhập dưới trướng Thổ Phiên, vậy đối với Đại Đường ta mà nói, sẽ là một đả kích lớn vô cùng, bọn họ cường cường liên hợp, uy hiếp đối với chúng ta quá lớn, chúng ta nhất định cần phải trấn an phương yếu hơn, phòng ngừa tình huống như thế này xuất hiện.
.- Đúng vậy, điểm này thật sự là không thể không đề phòng a! Lý Trị gật gật đầu, hỏi: - Vậy khanh tính toán nói với Nặc Hạt Bát như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần cho rằng hãy cho Nặc Hạt Bát một chút cổ vũ và ủng hộ, khiến y cho rằng Đại Đường chúng ta tuy rằng ở mặt ngoài thì không giúp ai cả, nhưng cũng sẽ không để Thổ Phiên tùy ý tiêu diệt Thổ Dục Hồn, khiến y kiên trì, chỉ cần Thổ Dục Hồn có thể giúp chúng ta kéo dài thêm mấy năm, sau khi chúng ta ổn định thế cục Tây Bắc, đến lúc đó thời gian sẽ ở trong tay chúng ta, chúng ta có thể đưa tay tính toán một chút.
.Nói tới đây, hắn dừng một chút, lại nói: - Bệ hạ, muốn điều giải ân oán của bọn họ là chuyện không thể nào, hơn nữa Đại Đường ta cũng không có nghĩa vụ đi giúp đỡ bọn họ, một khi đã như vậy, sao không đem hết thảy mục đích công tác ngoại giao đều xuất phát từ ích lợi bản thân, làm như thế nào mới có lợi đối với chúng ta, thì chúng ta liền làm như thế đó, về phần nhân nghĩa gì gì đó, hẳn là bọn họ cũng sẽ không cảm kích đâu, xuất phát từ ích lợi bản thân, ít nhất có thể bảo đảm sẽ không sai.
.Lý Trị liên tục gật đầu nói: - Nói rất hay, hết thảy ngoại giao đều xuất phát từ ích lợi bản thân, cũng nên làm như thế, nếu bọn họ không muốn nghe theo lời khuyên của trẫm, vậy trẫm cũng phải bảo đảm lợi ích Đại Đường sẽ không phải chịu tổn hại, bằng không mà nói, Đại Đường trẫm sẽ khiến ai phục tùng, khanh hãy ấn theo điều mà khanh cho là đúng mà làm đi, trẫm sẽ ở phía sau ủng hộ khanh.
.Hàn Nghệ vội nói: - Đa tạ bệ hạ.
.Nói tới đây, hắn bỗng nhiên ngừng một chút, nói: - Bệ hạ, còn có một việc, vi thần phải bẩm báo với bệ hạ.
.Lý Trị nói:
.- Chuyện gì?
.Hàn Nghệ nói: - Chính là trước khi thần rời khỏi, Lộc Đông Tán tặng thần mấy hòm châu báu, thần cũng không có khách khi với ông ta, đều thu tất cả rồi.
.Lý Trị ngẩn người, cười nói: - Tốt, khanh công khai nhận hối lộ nha, chẳng lẽ khanh không sợ người khác buộc tội khanh sao?
.Nhưng giọng điệu vô cùng thoải mái, hiển nhiên sẽ không trách tội Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vội nói: - Bệ hạ thứ tội, vi thần nhận lấy lễ vật này là có lý do.
.Lý Trị thêm hứng thú nói: - Lý do gì?
.Hàn Nghệ nói: - Căn cứ sự hiểu biết của vi thần, hàng năm sử tiết tới Trường An tiến cống, Đại Đường chúng ta đều phải đáp lễ lượng lớn lễ vật, nhờ bệ hạ chiếu cố, vi thần mới có thể có hôm nay, vi thần tính toán năm nay rút một nửa quà đáp lễ, một nửa này do tư nhân vi thần bổ sung.
.Lý Trị kinh ngạc nói: - Cái gì? Tư nhân bổ sung? Nhưng tiền này cũng không ít.
.Hàn Nghệ trung thành và tận tâm nói: - Vì quân phân ưu, chính là bổn phận của vi thần, vi thần muốn nói chính là, vi thần tuy rằng thu lễ vật này, nhưng đến lúc đó sẽ có quà đáp lễ cho Lộc Đông Tán.
.- Chuyện này đừng vội nói trước!
.Lý Trị nói: - Khanh có biết cần bao nhiêu tiền không?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Vi thần đương nhiên đã điều tra, nhưng vi thần nguyện ý.
.Lý Trị hồ nghi đánh giá Hàn Nghệ, như cười như không nói: - Khanh vẫn là nói rõ hơn một chút đi, trẫm biết khanh cũng không có khẳng khái như vậy.
.Hàn Nghệ cười cười, nghĩ thầm rằng, ta bỏ tiền ra, ngươi còn muốn truy vấn ngọn nguồn, ngươi không biết xấu hổ sao.
.Lý Trị nói: - Nếu khanh không nói rõ ràng ấy mà, trẫm sẽ không đồng ý với khanh.
.Con mẹ nó! Ngươi điên hả! Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, nói: - Là như vậy, vi thần tính toán đem những thứ mà vi thần sản xuất như nước hoa, giấy và bút mực, ngọn nến tặng những tân khách kia, ha hả bệ hạ cũng biết, thương phẩm của Phượng Phi Lâu cũng không rẻ lắm, dân chúng bình thường chỉ sợ là không mua nổi, cung cấp cho hoàng thất nước khác hưởng dụng, vậy thì thật là không còn gì thích hợp hơn, vi thần tin tưởng bọn họ dùng một lần, nhất định sẽ đến chỗ vi thần mua, vi thần ha hả !
.Thật sự là không thương nhân nào không gian a!
.Lý Trị là hoàn toàn phục rồi, người ta tặng lễ ngươi cũng tặng lễ, ngươi lại đưa ra toàn là lợi thế như vậy, chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Tiểu tử ngươi không hổ là xuất thân thương nhân. Nói tới đây, y cười nói: - Tuy nhiên như vậy cũng tốt, còn thay triều đình giảm đi một khoản tiền, nhưng trẫm vẫn cảnh cáo khanh, sau này khanh cũng đừng thủ đoạn này trên đầu trẫm, bằng không mà nói, trẫm không tha cho khanh.
.Hàn Nghệ trung thành và tận tâm nói:
.- Bệ hạ quá lo lắng rồi, cho dù cho thần mượn mười lá gan, thần cũng không dám làm như thế.
.Lý Trị ha hả cười hai tiếng, giống như nói, tin ngươi mới là lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận