Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 824: Không có cách nào khác

.Hiện giờ tuy rằng Hàn Nghệ có ít lộ diện, nhưng hắn đã gác tất cả công việc lại, toàn tâm vùi đầu vào trận đấu tranh này, chính hắn cũng đang không ngừng quan sát thế cục biến hóa, tập hợp một số tin tức liên quan, nhất là về tin tức của tập đoàn Quan Lũng.
.Hắn lúc này là đang đợi.
.Chờ đợi lợi ích thuộc về hắn, chính là cả tập đoàn Quan Lũng, đây là ước mơ tha thiết của hắn đấy.
.Có thể việc này ở trong mắt người khác không khác nào mơ ước viển vông.
.Thế nhưng trong tư tưởng của người trong Thiên môn đều là những ý nghĩ kỳ lạ đấy, đạo lý cũng giống như là muốn trúng xổ số vậy, khác biệt chính là, người Thiên môn thì có thể khống chế kết quả xổ số, nếu như không có tư tưởng như này cũng không thể vào được Thiên môn.
.Cuối cùng, sau ngày thứ hai Trình Giảo Kim được bổ nhiệm làm Thông Sơn Đạo Hành quân Đại tổng quản, xuất binh thảo phạt A Sử Na Hạ Lỗ, thì Trưởng Tôn Vô Kỵ định ngày hẹn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đã từng bái kiến Trưởng Tôn Vô Kỵ rất nhiều lần, nhưng lần này không thể nghi ngờ là rất căng thẳng đấy.
.Vẫn là ban đêm ở phòng nhỏ trong rừng trúc bởi vì sau khi Lý Tích rời núi Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng sợ đố kỵ không dám gặp ban ngày, chỉ có thể ban đêm hẹn Hàn Nghệ ra đây.
.- Ngươi đã đến rồi, ngồi đi!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn như lần trước, không có nhiều thay đổi lớn.
.Hàn Nghệ cũng nhìn không ra Trưởng Tôn Vô Kỵ cuối cùng là có ý tưởng gì, thi lễ một cái, sau đó cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi xuống ghế.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ bỗng nhiên thở dài, nói:
.- Chuyện Vương hoàng hậu bị phế truất, ngươi hẳn là cũng biết.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lộ ra vài phần áy náy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi:
.- Ngươi nói việc phế truất Vương hoàng hậu rốt cục là đúng hay sai?
.Hàn Nghệ sửng sốt, không rõ Trưởng Tôn Vô Kỵ tại sao hỏi như vậy, nói:
.- Vương hoàng hậu trang nghiêm hiền thục là hoàng hậu của bệ hạ, hơn nữa hạ độc là tội danh có lẽ có, cái này chung quy cũng không thể nói là đúng, hay khẳng định là sai, thật ra trong lòng bệ hạ cũng hiểu rõ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, lại hỏi:
.- Vậy bệ hạ vì sao còn muốn làm như vậy?
.- Cái này!
.- Ngươi nói chi tiết đi.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói:
.- Thứ nhất Vương hoàng hậu là theo mệnh lệnh của cha mẹ gả cho bệ hạ, bệ hạ và Vương hoàng hậu cũng không có cảm tình, việc này khác với tiên đế và Trưởng Tôn Hoàng hậu, ta cũng là một nam nhân hiểu rõ nam nhân một khi thay lòng thì mười con ngựa kéo cũng không trở về. Hơn nữa, Bệ hạ còn trẻ sẽ có tâm lý phản nghịch, điểm này Thái Úy cũng từng đề cập qua, ngươi càng không cho y làm, y lại càng muốn làm.
.Trong lòng cũng buồn bực, đã nói là nói về tập đoàn Quan Lũng cơ mà, tại sao lại lôi cái chuyện tình cảm này ra, hiện tại hỏi vấn đề này còn có ý nghĩa gì sao?
.- Đúng vậy a!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, lại hỏi:
.- Theo ngươi chuyện này lão phu có trách nhiệm thế nào?
.- À?
.Hàn Nghệ bị hỏi có chút hồ đồ rồi, chẳng lẽ lão hồ ly này lại quy y Phật giáo?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Lão phu chủ động hỏi ngươi, đương nhiên hy vọng ngươi có thể nói thật, ngươi cứ nói đi đừng ngại.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói:
.- Không nhiều thì ít Thái Úy cũng có chút liên quan đến.
.- Nhiều hay ít? Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi.
.- Dạ, tính đại khái ba bốn phần đi!
.Hàn Nghệ rất dè dặt nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài:
.- Năm đó tiên đế mang bệ hạ và Hoàng hậu tự mình giao đến tay cho lão phu, nói lão phu và Chử Toại Lương nhất định phải chiếu cố chăm sóc tốt cho một đôi con ngoan dâu hiền này, nhưng hiện giờ lão phu chẳng những không chăm sóc tốt bọn họ, còn khiến bọn họ lần này chịu tội lớn, lão phu thật sự là hổ thẹn với tiên đế.
.Có ý tứ gì?
.Hàn Nghệ hoàn toàn hồ đồ rồi, đây là cái gì với cái gì a! Lên tiếng an ủi:
.- Thái Úy chớ thương tâm, hiện giờ tất cả cũng còn chưa định số, nói không chừng còn có thể xoay chuyển tình thế.
.- Ta thấy khó đấy!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu thở dài, trôi qua một lát, ông ta lại nói:
.- Hàn Nghệ, lão phu có chuyện muốn nhờ ngươi.
.Hàn Nghệ ra vẻ sợ hãi nói:
.- Thái Úy nói quá lời, Hàn Nghệ vốn là người của Thái Úy, vì Thái Úy làm việc, đó là việc Hàn Nghệ nên làm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Tuy rằng Vương hoàng hậu hiện giờ vẫn chỉ là cách chức làm thứ nhân nhưng theo cách nhìn của lão phu, Võ Chiêu Nghi nhất định là sẽ không bỏ qua cho cô ấy, hiện tại lão phu cũng không dám yêu cầu xa vời gì nhiều, chỉ cầu xin bảo vệ mạng sống cho Vương hoàng hậu, đến khi lão phu đi gặp tiên đế mới có thể diện cầu xin tiên đế tha thứ.
.Hàn Nghệ trên trán hơi có chút đổ mồ hôi, nói:
.- Lời này của Thái Úy là có ý gì? Thật ra thì điều này cũng không nhất định, hiện giờ Vương hoàng hậu bị giáng chức làm thứ nhân, có thể thấy được bệ hạ vẫn chưa động sát tâm. Tuy rằng Võ Chiêu Nghi có khả năng sẽ không giữ lại Vương hoàng hậu, nhưng Võ Chiêu nghi nói thì không tính.
.- Nhưng một khi Võ Chiêu nghi lên làm Hoàng hậu, cô ta còn có quyền lực can thiệp mọi việc của hậu cung, Vương hoàng hậu rơi vào tay cô ta chỉ sợ sẽ sống không bằng chết, mỗi khi lão phu nghĩ tới đây, là cuộc sống hàng ngày đều thấy bất an.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói xong vẻ mặt thương xót, lại nói với Hàn Nghệ:
.- Hàn Nghệ, ngươi có thể nghĩ biện pháp giúp lão phu cứu Vương hoàng hậu ra.
.Dựa vào! Ông đùa ta à! Hàn Nghệ hút mạnh một hơi lãnh khí một lúc lâu hắn mới rung giọng nói:
.- Việc này... ta đây thật ra rất muốn giúp Thái Úy nhưng cho dù ta đi cầu xin bệ hạ tha cho Vương hoàng hậu bệ hạ cũng sẽ không thể nào ưng thuận việc này, Thái Úy hẳn là người biết hơn ai. Cho dù là Võ Chiêu Nghi gật đầu bệ hạ cũng sẽ không đồng ý.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói:
.- Việc này lão phu biết, nhưng ngươi túc trí đa mưu, chẳng lẽ không có biện pháp nào?
.Những biện pháp khác? Trời ạ! Ông ta không phải là muốn để cho ta đi cướp thiên lao sao? Hàn Nghệ trong lòng run lên bần bật, nếu như đối phương không phải Trưởng Tôn Vô Kỵ hắn thế nào cũng phải văng ra những lời lẽ tục tĩu. Lão nhân gia ngươi là trúng gió đến thế sao? Nói đùa gì quá! Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt như vậy, hơn nữa Hoàng hậu lại là trọng phạm, ta mà có năng lực cứu được Hoàng hậu thì ta đây đã có năng lực có thể giết Lý Trị. Bỗng nhiên, hắn âm thầm nhíu mày thầm nghĩ chẳng lẽ mục đích của ông ta là để cho ta lập công trạng sao?
.Nghĩ tới đây Hàn Nghệ thoáng liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, thấy nét mặt đầy vẻ bi thương còn thật không biết ông ta cuối cùng là đang suy nghĩ gì. Tuy rằng hắn rất có tự tin, nhưng việc này đối với hắn thật là không thể làm được, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nói:
.- Thái Úy, thật sự việc này ta đây bất lực, ngay cả đi hoàng cung một chuyến đối với ta cũng không dễ dàng, hơn nữa thủ hạ của ta đều là binh hèn tướng nhát, việc này đối với ta là không thể được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vươn tay ra cầm lấy chén trà trên bàn, nhưng không vội vã uống, mà chỉ nói:
.- Ngươi có lẽ còn chưa biết, hiện giờ Vương hoàng hậu đang bị giam ở bên cạnh trại huấn luyện.
.- Bên cạnh trại huấn luyện?
.Hàn Nghệ nhíu nhíu mày, ông ta thật đúng là để cho ta đi cướp thiên lao sao, thật sự là không có cách nào để vui vẻ chơi tiếp rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói:
.- Mặt khác, trong cung lão phu còn nhận thấy vài người có thể tiếp xúc được với Vương hoàng hậu.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, theo hắn biết hậu cung đã hoàn toàn rơi vào trong tay của Võ Mị Nương rồi, Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể nắm bắt tình hình trong cung duy nhất chỉ qua Liễu Thị, hắn thực không biết Trưởng Tôn Vô Kỵ ở trong cung còn có người, việc này thật sự là không thể tin nổi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười khổ nói:
.- Ngươi chẳng lẽ đã quên, muội muội của lão phu từng là Hoàng hậu của tiên đế.
.Đúng rồi! Muội muội ruột của ông ta là Trưởng Tôn Hoàng hậu tiếng tăm lừng lẫy a! Nếu như vậy tính ra Trưởng Tôn gia có thế lực ở hậu cung, việc này là rất bình thường, lão hồ ly thật là sâu không lường được, không ngờ ngay cả Võ Mị Nương cũng không bị phát giác, may thay mỗi lần lão tử nói chuyện với Võ Mị Nương nha hoàn bên cạnh đều rời đi rất xa, nếu không lão tử đã có thể gặp nạn rồi. Xem ra ta càng phải thêm cẩn thận một chút.
.Hàn Nghệ trong lòng cũng có chút sợ hãi, Trưởng Tôn Vô Kỵ cuối cùng còn ẩn dấu bao nhiêu thế lực, còn có bao nhiêu người là nội ứng của ông ta, suy ngẫm lại cũng thấy thực kinh khủng.
.Vẫn là câu nói kia, ba mươi năm cuộc đời Tể tướng cũng không phải một câu nói là có thể san bằng được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy Hàn Nghệ đấu tranh không nói, vì thế nói:
.- Nếu ngươi thực là không có cách nào lão phu cũng có thể hiểu, kỳ thực điều này cũng không có liên quan đến đại cục, chỉ có điều lão phu hy vọng còn chút thể diện để đi gặp tiên đế.
.Ông thôi đi, ông có thể hiểu được thì ông còn đề xuất nguyện vọng kinh khủng này, thực coi ta là thần thánh sao. Nhưng vì sao ông ta phải làm như vậy?
.Hàn Nghệ nói:
.- Thái Úy, có thể để cho ta suy nghĩ trước hay không.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, thật cũng không có thúc giục hắn.
.Hàn Nghệ đầu nhanh chóng suy nghĩ, hắn cần tìm ra được nguyên nhân mấu chốt Trưởng Tôn Vô Kỵ làm như vậy, và mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.
.Nhưng suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng không hiểu.
.Tuy nhiên Hàn Nghệ biết rằng, nếu hắn không chấp thuận, Trưởng Tôn Vô Kỵ chắc chắn sẽ không yên tâm về hắn, và như vậy hắn cũng không còn cách nào lấy được sự ủng hộ của tập đoàn Quan Lũng, còn nếu làm như vậy, hắn chỉ có thể tự mình phấn đấu đi bước một. Mặc dù Lý Trị vô cùng coi trọng hắn nhưng quần thần lại không tiếp nhận hắn, việc này là vô cùng khó khăn, kế hoạch của hắn là muốn đạt được sự ủng hộ của tập đoàn Quan Lũng. Hắn không muốn để cố gắng của mình uổng phí, nghĩ thầm rằng, bất kể như thế nào ta đáp ứng trước rồi nói sau, nói:
.- Thái Úy, việc này ta chỉ có thể bảo đảm làm hết sức, nhưng còn có thể thành công hay không ta thật không dám đảm bảo.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lộ vẻ mỉm cười, nói:
.- Việc này lão phu đương nhiên hiểu được, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ngươi cố gắng hết sức là được.
.Lão hồ ly này đang có chủ ý quái quỷ gì. Hàn Nghệ thấy đau đầu khó nghĩ, nhưng vẫn là cách nói kia, thiên hạ không uổng phí cơm trưa cho bất cứ ai, ông ta muốn giành được lợi thế lớn như vậy nhất định phải trả giá vô cùng cao, cho dù là đi lừa gạt một trăm lượng khẳng định so với lừa một lượng khó khăn gấp một vạn lần, thế giới này là vô cùng công bằng đấy. Nói
.- Thái Úy, tuy nói Vương hoàng hậu giam ở bênh cạnh trại huấn luyện nhưng hai bên canh phòng nghiêm ngặt, ta cũng chưa từng đi tới chỗ đó nếu có bản vẽ chi tiết hoàng cung thì tốt hơn rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lấy trong bọc bên cạnh ra một bọc đặt lên bàn, nói:
.- Trong này có tất cả mọi tư liệu liên quan tới nơi Vương Hoàng hậu bị giam giữ.
.Oa! Ông ta đều cũng đã chuẩn bị xong, xem ra ta không nghe theo cũng không được! Trong tình thế này Hàn Nghệ còn có thể nói cái gì, chỉ có thể bất chấp khó khăn làm theo.
.Nhưng cho đến ngày thứ hai Hàn Nghệ trở lại ngõ Bắc, cả người đều không kịp phản ứng, hắn thật không biết vì sao Trưởng Tôn Vô Kỵ xem trọng hắn như vậy, ngay cả nhiệm vụ khó hoàn thành lần này cũng đều giao cho hắn làm.
.Nằm trên giường hai tay gối đầu, mặc dù đã không ngủ cả đêm nhưng giờ này hắn vẫn khó có thể ngủ, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ lão hồ ly kia là đang thử dò xét hắn? Điều này cũng không đúng, vậy tại sao xem ra ông ta cũng là đang muốn hại hắn? Chẳng lẽ ông ta nhìn thấu dụng ý của ta, cho dù như vậy liệu ta còn giá trị lợi dụng. Ông ta cũng không cần dùng thủ đoạn này để hại ta, ta cũng sẽ không ngu như vậy, thật sự đi làm chuyện điên rồ này là không hiểu rồi. Nhưng nếu như ông ta muốn thử thăm dò ta, điều đó chứng minh ông ta đã tiếp nhận sách lược của ta rồi, cái này càng nói càng khó hiểu. Nếu như ta thất bại thì mọi thứ của ta sẽ tiêu tan, cho dù trung thành với ông ta đấy nhưng đến lúc đó ta đều trờ thành một cỗ thi thể rồi còn có thể giúp ông ta làm gì sao, việc này thật sự không khoa học. Chẳng lẽ!
.Hàn Nghệ đột nhiên ngồi dậy nhíu mày trầm tư, một lúc lâu hắn cắn răng nói:
.- Bất kể là khả năng gì ta đều phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn. Nói xong hắn lập tức lấy ra tập tư liệu mà Trưởng Tôn Vô Kỵ đưa cho hắn nhìn lại.
.Kỳ thật hắn cũng không có nhiều lựa chọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận