Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 620.3: Chân tâm anh hùng

.Tuy nhiên tâm thái của hai bên lại không quá giống nhau, Trưởng Tôn Diên, Lư Sư Quái bọn họ đều không sao cả, mang tinh thần tham gia cho vui, Độc Cô Vô Nguyệt lại là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, chỉ có Hàn Nghệ và Nguyên Liệt Hổ sợ nhàm chán nhất là có một chút tinh thần cạnh tranh.
.Còn bên kia đám người Tiêu Hiểu, Thôi Hữu Du thì khác, bọn họ quá muốn thắng Hàn Nghệ một lần, bởi vì trước giờ bọn họ chưa từng thắng, luôn bị đứt gánh giữa đường, đây cũng là nguyên nhân duy nhất mà Tiêu Hiểu y ứng chiến, chính là muốn thắng Hàn Nghệ một lần, hơn nữa là lĩnh vực Hàn Nghệ am hiểu nhất, vì bọn họ đều cho rằng Hàn Nghệ xuất thân nông gia, chắc chắn là một hảo thủ cày cuốc.
.Ai cũng đều dồn hết sức lực, mắt đều đỏ lên, làm đến hăng say.
.Vì bọn họ đã trải qua khoảng thời gian rèn luyện này, phương diện thể lực đã nâng cao không ít, ngược lại bên phía Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Diên không bao lâu tốc độ đã chậm dần, hơn nữa còn càng ngày càng chậm, Lư Sư Quái mặc dù không tệ, nhưng cũng không phải là nhanh, Độc Cô Vô Nguyệt khá chú ý, tư thế phải tuyệt đẹp, cuốc phải chỉnh tề đẹp đẽ, bởi vậy tốc độ cũng không nhanh, chỉ Nguyên Liệt Hổ và Hàn Nghệ hai người cuốc nhanh nhất.
.Bởi vậy, kết quả đã định trước.
.Hàn Nghệ bọn họ đã thua.
.Đợi sau khi Liễu Cầm tuyên bố kết quả, Vi Phương, Uất Trì Tu Tịch kích động nâng cuốc hô to, những học viên kia cũng đều vung tay hô to, bọn họ ủng hộ cho Uất Trì Tu Tịch.
.- Tu Tịch, làm tốt lắm!
.- Tiêu Hiểu, các ngươi làm thật sự là quá đẹp.
.Thật là vui!
.Cuối cùng cũng thắng Hàn Nghệ một lần, thật muốn khóc!
.Lư Sư Quái thấy những người này đều giống như điên vậy, không khỏi cười nói: - Hàn tiểu ca, không ngờ ngươi không được lòng người như thế.
.Không có một ai đứng về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói:
.- Bọn họ là tôi tớ của bệ hạ, ai dám cạy chân tường của bệ hạ a!
.Bên kia Tiêu Hiểu đột nhiên hô: - Phó đốc sát, đã thua cuộc rồi, ngươi hát cho chúng ta một bài đi.
.Dường như tất cả học viên đều đang hùa theo.
.Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt bắt đầu kéo dãn khoảng cách với Hàn Nghệ, không đứng cùng người bị mọi người chỉ trích này, nhiều người như vậy nhìn, bọn họ cũng không có da mặt này để hát.
.Wow! Thiệt cho ta còn cho rằng các ngươi biết nghĩa khí lắm, vậy mà tai vạ đến nơi thì lại chạy mất a. Hàn Nghệ trong lòng oán giận vài câu, nhưng không phải là không giữ lời, nói:
.- Hát thì hát, chuyện lớn gì đâu.
.Tiêu Hiểu hưng phấn nói: - Chúng ta đều đang đợi đây.
.Xem ra là lúc khoe giọng hát rồi đây, ây, ta vốn dĩ đã vô cùng xuất sắc rồi, nếu còn lên làm ca thần, chuyên tình này làm sao còn tiến hành tiếp được. Hàn Nghệ thoáng cảm khái một phen, lại ngẫm nghĩ đột nhiên hắng giọng một cái, mở miệng hát, "trong lòng ta, từng có một giấc mơ, muốn dùng tiếng hát để em quên đi mọi nỗi đau. Sao trời rực rỡ, ai là anh hùng thật sự, những người bình thường khiến ta cảm động nhất. Không còn thù hận nữa, cũng không có đau khổ, nhưng mong rằng nhân gian khắp nơi đều có hình bóng của tình yêu. Dùng bài hát của chúng ta, đổi lấy nụ cười thật lòng của em, chúc phúc cuộc đời em từ đây không giống mọi người. Nắm chắc mỗi một giây phút trong sinh mạng, dốc toàn lực thực hiện giấc mơ trong lòng chúng ta. Không trải qua mưa gió, làm sao thấy cầu vồng, không ai có thể dễ dàng thành công. Nắm chắc mỗi một lần cảm động trong sinh mệnh, cùng bạn bè yêu quý nhiệt tình ôm nhau, để lời nói thật lòng, và nước mắt vui vẻ, chuyển động trong tim chúng ta." Bài hát Chân tâm anh hùng ([URL] http://m.mp3. zing.vn/bai-hat/OST-Chan-Tam-Anh-Hung-Truong-Kiet-Duong-Khon-Trinh-Nguyen-Suong-Tran-Hoc-Dong-Dong-Dai-Vi-Chu-A- Van/IWB6WZAI. html [/URL]) Một bài hát thôi!
.Xung quanh một vùng yên lặng, đám người Tiêu Hiểu lúc nãy kêu gào lớn nhất cũng không khỏi suy nghĩ xuất thần.
.Lúc nãy bọn họ chỉ muốn thấy Hàn Nghệ lúng túng, nhưng bài hát này của Hàn Nghệ dường như hóa thành một sức mạnh chảy vào đáy lòng bọn họ, không trải qua mưa gió, làm sao thấy cầu vồng, bài hát này đối với bọn họ chính là một sự cổ vũ lớn lao.
.Lư Sư Quái bọn họ cũng có thay đổi nét mặt, ánh mắt liếc quanh, nhìn những lão nho phụ ấu xung quanh, trong đầu lại vang lên tiếng hát của Hàn Nghệ, sao trời rực rỡ, ai là anh hùng thật sự, những người bình thường khiến ta cảm động nhất. Là phụ thân, con trai, chồng bọn họ dùng tính mạnh đổi lấy cuộc sống an bình, họ mới là anh hùng thật sự.
.Những lão nho phụ ấu này nghe đến khúc sau, có vài người không khỏi rơi lệ.
.Bởi vì Hàn Nghệ bọn họ vốn dĩ chỉ là đến giúp đỡ họ, nhưng bài hát này lại là một tấm áo khoác ấm áp phủ lên sự giúp đỡ này.
.Bọn họ không cần đến bài hát tình yêu, cũng không cần đến những ca khúc có ca từ ưu mỹ hoa lệ kia, đây mới là tiếng hát mà họ khao khát.
.- Bốp bốp bốp!
.Nghe một tràng vỗ tay lanh lảnh, chỉ thấy Lư Tri Liên đang vỗ đôi tay nhỏ, kéo cổ họng non nớt, nói: - Hàn thúc thúc hát thật là hay.
.Hùng Đệ cũng là hưng phấn nói: - Hàn đại ca, bài hát này thật sự rất hay, huynh hát lại lần nữa đi.
.Lư Tri Liên lại nói: - Hay quá! Hay quá! Hàn thúc thúc hát lại lần nữa đi.
.Những học viên kia cũng đều bừng tỉnh lại, kêu gào bảo Hàn Nghệ hát lại.
.Ngay cả những đứa trẻ con kia cũng chạy lại, chúng cũng không dám yêu cầu Hàn Nghệ hát lại, nhưng đôi mắt sáng ngời và cơ thể gầy gò lại lộ ra vẻ khao khát.
.Hàn Nghệ tâm niệm khẽ động, nói: - Các ngươi đừng ồn ào nữa, cho dù các ngươi không yêu cầu, ta cũng sẽ dạy các ngươi hát, bởi vì đây là doanh ca ta đặc biệt sáng tạo cho trại huấn luyện hoàng gia chúng ta.
.Dương Mông Hạo hưng phấn nói: - Thật sao? Vậy bài này tên là gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Chân tâm anh hùng!
.Dương Mông Hạo cực kỳ hưng phấn, đây quả thực là bài hát tạo ra cho y, đây không phải là ám chỉ y là anh hùng sao.
.Sau đó Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng chúng ta không phải đến để chơi, mà đến làm việc, chúng ta vừa làm vừa hát đi!
.Đây cũng là vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng, lúc nãy hắn cứ hát cứ hát, đột nhiên phát hiện bài hát này thật ra rất thích hợp với cảnh sát hoàng gia hiện giờ.
.Mọi người bắt đầu vừa làm việc vừa nghe Hàn Nghệ hát, vẫn chưa hát được một nửa, Nguyên Liệt Hổ đã rống theo, gã không phải là người xấu hổ, Uất Trì Tu Tịch với tích cách tương tự như gã cũng hát theo ngay sau đó, không nhớ lời thì la la la tùy cơ ứng biến, một truyền mười, mười truyền một trăm, mọi người đều cùng hát lên, cho dù là những lão nhân già đến mức đã rụng hết răng cũng mở đôi môi nhăn nheo, hổn hển hổn hển ngân nga theo.
.Ca từ đi vào đáy lòng của mỗi một người, dường như có khí lực dùng không hết, mọi người càng làm càng hăng say.
.- Nắm chắc mỗi một giây phút trong sinh mạng, dốc toàn lực thực hiện giấc mơ trong lòng chúng ta. Không trải qua mưa gió, làm sao thấy cầu vồng, không ai có thể dễ dàng thành công. Nắm chắc mỗi một lần cảm động trong sinh mệnh, cùng bạn bè yêu quý nhiệt tình ôm nhau, để lời nói thật lòng, và nước mắt vui vẻ, chuyển động trong tim chúng ta.
.Tiếng hát vang vọng từng hồi trong không trung.
.Hát hồi lâu, chợt nghe thấy một tràng tiếng vó ngựa, tiếng hát lập tức ngừng lại, mọi người đều đưa mắt nhìn, chỉ thấy một đám người cưỡi ngựa đi về phía bên này.
.Trưởng Tôn Diên hơi nhíu mày nói: - Hình như là bệ hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận