Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1182: Có chút không ổn

.Khoác "Thánh y" này cũng đã vẽ lên một dấu chấm hoàn mỹ cho cuộc biểu diễn này của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản chính là hy vọng Hiền giả lục viện này được coi trọng, bổ sung cho sự thiếu sót nhất của văn minh Hoa Hạ...
.Đương nhiên, chuyện này vẫn còn xa xa mới đủ, vẫn là câu nói kia, đường còn xa ta phải xuôi ngược mà tìm kiếm.
.Nhưng bất kể như thế nào việc tuyên truyền về guồng nước vô cùng thành công, ngày đó không ít đại địa chủ đều đến Hiền giả lục viện xin bản vẽ của guồng nước, bọn họ đều hy vọng có thể sẽ xây xong những guồng nước này trước khi đến mùa hè, triều đình đương nhiên sẽ không giúp bọn họ xây dựng, triều đình cũng có nhiều ruộng đất, nhiều nhất cũng chỉ là giúp một số dân chúng xây dựng guồng nước. Nhưng Hàn Nghệ cũng không cho bọn họ bản vẽ, mà là khiến bọn họ phải xuất tiền, Hiền giả lục viện chúng ta đến làm giúp bọn họ, Hiền giả lục viện cũng cần chi phí nghiên cứu, chứ không phải là cơ quan làm từ thiện. Đương nhiên, Hàn Nghệ cũng không rao giá trên trời, đưa một chút tiền làm tiền thưởng là được rồi.
.Mà Nguyên gia bảo sớm đã phái đi không ít khoái mã, đưa bản vẽ đến các nơi.
.- Chậc chậc! Đây.... đây là áo choàng của Bệ hạ sao?
.- Ta có thể sờ chút không?
.- Vân Hưu, ngươi thật sự là giỏi nha, lại có phúc được mặc áo choàng của bệ hạ.
.Vài viện sĩ cửu phẩm vây quanh Vân Hưu, vừa ngưỡng mộ lại kích động khen.
.Vân Hưu ngồi xếp bằng ở trên ghế, bọc áo choàng xung quanh thân mình thật chặt, kín không một kẽ hở, một cặp mắt tinh ranh, mang theo một niềm vui sướng nhìn những viện sĩ cửu phẩm kia, bỗng nhiên mở miệng nói: - Trương bá bá, có phải ta mặc áo choàng này, sẽ không có người nào dám đánh ta không?
.Viện sĩ cửu phẩm tên là Trương Bạch Vân kia lập tức nói: - Điều đó là đương nhiên, đây chính là áo choàng của Hoàng đế, ai dám đánh vào thánh y, không muốn sống nữa sao.
.Vân Hưu nghe vậy, không khỏi mừng rỡ, đồng thời bọc áo choàng càng chặt hơn, sợ bị người khác cướp đi.
.- Ngươi bây giờ là mệnh quan triều đình, ai dám dễ dàng đánh ngươi!
.Chợt nghe có người nói.
.Mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba người Hàn Nghệ, Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản đã đi tới.
.Mấy viện sĩ cửu phẩm kia khẩn trương thi lễ.
.Vân Hưu lười di chuyển, cũng không có ý thức phải thi lễ này, thân mình rụt lại, mở to mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Xem ra Nguyên gia để lại cho y một nỗi ám ảnh rất lớn! Hàn Nghệ cười nói: - Tiểu tử ngươi đừng có bao chặt như ngủ đông vậy, nếu bao nát rồi là không thể dùng được nữa đâu.
.Vân Hưu nghe được sắc mặt liền căng thẳng, vội vàng gỡ áo choàng xuống, cẩn thận gấp lại thật đẹp rồi ôm trong lòng ngực.
.Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản đều cười mà không nói.
.Hàn Nghệ nói: - Mấy ngày này mọi người đều vất vả rồi, ta đã bảo Đệ Nhất Lâu làm rượu và thức ăn, hôm nay chúng ta phải chúc mừng một phen.
.Những lão nông này, thợ thủ công lâu năm này bình thường nào có tiền đến Đệ Nhất Lâu, nghe vậy lập tức thèm chảy nước miếng.
.Một canh giờ sau, đồ ăn của Đệ Nhất Lâu đã đưa tới.
.Hàn Nghệ, Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong ba người ngồi một hàng, hơn ba mươi viện sĩ cửu phẩm ngồi ở hai bên, trước mặt mỗi người bày một cái bàn nhỏ.
.Hàn Nghệ đầu tiên là nâng chén rượu lên nói: - Trước tiên, chúng ta nên kính đại công thần Vân Hưu của chúng ta một chén, chính là nhờ trí tuệ của Vân Hưu mới khiến Hiền giả lục viện chúng ta tỏa sáng trước mặt bệ hạ, nhận được sự công nhận của Bệ hạ và các quan lại đại thần. Vân Hưu, chúng ta kính ngươi.
.Các viện sĩ cửu phẩm còn lại cũng đều hướng về phía Vân Hưu kính một chén.
.- Không không không!
.Vân Hưu sợ tới mức vội phất tay, y làm thứ đồ chơi này là vì Hàn Nghệ đề nghị y dùng sở trường của mình để làm quen với bọn họ, nhưng không ngờ lại huyên náo lớn như vậy, y không cho rằng đây là công lao lớn gì cả.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy thì chúng ta xin uống trước để tỏ lòng!
.Mọi người đều uống một hơi cạn sạch.
.Vân Hưu lúc này mới sợ hãi bưng một chén rượu lên, vừa nhìn mọi người vừa nhấp một ngụm, lại cúi đầu trộm cười rộ lên, còn cười ra tiếng.
.Mọi người nhìn bộ dạng quái dị của y, đều là buồn cười.
.Đây chính là điểm khác nhau giữa thiên tài và kẻ điên, nếu đổi lại những người khác, mọi người nhất định sẽ cảm thấy người này hơi ngốc, cho nên một chút hào quang của thiên tài kia cũng đủ để bù lại tất cả khuyết điểm của y.
.Diêm Lập Bản bỗng nhiên nói: - Vân Hưu, ngươi không thể ỷ vào điều này mà kiêu ngạo, nên tiếp tục cố gắng mới đúng.
.Vân Hưu vừa cười trộm vừa gật đầu, y đâu hiểu được kiêu ngạo tự mãn gì đó, y vẫn cho rằng mình là một thứ bỏ đi, ngủ xong là đủ rồi. Nhưng lần này cũng cho y không ít tự tin, lần đầu y biết, hóa ra đồ ta làm có nhiều người thích như vậy, trong lòng y quả thật vô cùng vui vẻ, bởi vậy y luôn luôn cười.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng nói:
.- Đương nhiên, ngoài Vân Hưu ra, tất cả mọi người đều vô cùng cố gắng, đây là một sự bắt đầu vô cùng tốt. Các ngươi nhất định phải hiểu được, chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây, guồng nước chúng ta phát minh này sẽ phổ cập cả nước, sẽ tạo phúc cho hàng ngàn vạn dân chúng, lúc dân chúng nhìn thấy guồng nước này, đều sẽ nhớ đến chúng ta, tên của chúng ta chắc chắn cũng sẽ được lưu danh sử sách nhờ guồng nước này, lưu danh muôn đời. Chúng ta đã làm ra cống hiến kiệt xuất đối với đất nước này, đối với dân tộc này, nói không hề khoa trương, đây chính là một hành động vĩ đại, đây là một tinh thần hiến dâng.
.Có lẽ thời điểm các người mới đến, chỉ là vì một đấu gạo mà đến, nhưng bắt đầu từ hôm nay, chúng ta đã có tinh thần và vinh quang của chúng ta, chúng ta cũng phải để tinh thần này truyền thừa lại, chúng ta phải vận dụng trí tuệ của chúng ta, mồ hôi của chúng ta, mang đến cho danh chúng cuộc sống càng tiện lợi hơn, dù là bé nhỏ như một cây kim không đáng kể, chúng ta cũng phải làm cho tên tuổi và sự tích của chúng ta khắc thật sâu trong lòng dân tộc này. Vì sự vĩ đại này, vì phát minh vĩ đại hơn nữa sau này, chúng ta cạn hết chén này.
.Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản nghe mà chỉ cảm thấy hai gò má nóng bừng, điều cổ nhân chú ý chính là sự khiêm tốn, nói chuyện cũng như thế, nhưng Hàn Nghệ hoàn toàn ngược lại, vĩ đại, ghi tên sử sách, lưu danh muôn đời, tinh thần, vinh quang.
.Nói cho cùng cũng chỉ là một cái guồng nước mà thôi.
.Nhưng những viện sĩ cửu phẩm này, trong mắt lại lóe ra ánh mắt nóng bỏng, trong lòng vô cùng sôi sục, cảm giác mình làm một chuyện vô cùng thần thánh, một cảm giác tự hào nhen nhóm lên, trong lúc vô ý, những lão nông, thợ thủ công lâu năm này cũng ưỡn cao ngực lên.
.Khi Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản nhìn những viện sĩ cửu phẩm đó đột nhiên giống như biến thành một người khác, tinh thần diện mạo hoàn toàn khác rồi, sự sùng bái Hàn Nghệ trong lòng giống như nước sông cuồn cuộn, liên miêm không dứt.
.Chỉ nói vài câu như vậy, nhưng lại khiến cho tâm thái của những sĩ nông này thay đổi lớn như vậy.
.Cũng chính bởi vì những lời này, mọi người uống rượu vô cùng vui vẻ, nói chuyện thoải mái, bởi vì bọn họ tràn đầy hy vọng đối với tương lai, thậm chí cảm thấy hết thảy mọi thứ xung quanh đều trở nên tốt đẹp vô cùng, mặc dù con chuột đáng ghét vẫn như thường ngày, xuyên qua cánh cửa bên kia thật nhanh.
.Nhưng đối với việc này, dân gian cũng có tranh luận rất lớn, nhất là những đám người đọc sách, bọn họ cảm thấy Hàn Nghệ làm có chút quá mức, chỉ là một cái guồng nước mà thôi, ngươi phát động nhiều người như vậy, thật sự là quá hám công rồi.
.Tuy nhiên Hàn Nghệ dường như sớm dự đoán được, hắn tuyệt sẽ không vì vậy mà có bất kỳ thỏa hiệp nào, tiêu đề của Đại Đường nhật báo kỳ mới nhất gọi là______ để cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.
.Trong bài báo lại lần nữa trình bày tôn chỉ của Hiền giả lục viện, không vì quyền, không vì lợi, giống như guồng nước kia, ngày đêm không ngừng chuyển động, chỉ là hy vọng khiến cuộc sống của dân chúng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, khiến dân chúng trở nên giàu có hơn một chút. Sau khi trình bày quan điểm này, ngay phía dưới, liền đề xuất một vấn đề vô cùng thú vị, mục đích trị quốc là gì?
.Không phải là làm cho cuộc sống của trăm họ tốt hơn một chút sao?
.Bản chất cũng không khác nhau chút nào.
.Mọi người đều có chung một mục đích, ngươi thì cao thượng, ta thì ti tiện, sao ngươi không đi chết đi.
.Cuối cùng bài báo đã nói gọn gàng dứt khoát, những người phản đối Hiền giả lục viện, nếu các ngươi không thể dùng bài văn ưu mỹ trồng ra lương thực, vậy thì tất cả những gì các ngươi nói đều chỉ là nói suông.
.Hiền giả lục viện cuối cùng vẫn là lấy đồ vật thật sự ra, dân chúng vẫn nhận được lợi ích này, dân chúng đương nhiên đứng về phía Hiền giả lục viện, hy vọng Hiền giả lục viện có thể sáng tạo ra nhiều nông cụ tiên tiến hơn.
.Sĩ tử các ngươi dù có nói hay đến đâu, vậy ngươi lấy chút bản lãnh ra đi, nếu không thì ngươi nói cái b à!
.Dư luận hoàn toàn nghiêng về phía Hiền giả lục vện.
.Cộng thêm đủ loại tin tức truyền ra, nói cái gì mà Hoàng đế đem áo choàng của mình cho tổng thiết kế sư của Hiền giả lục viện chống lạnh, ý chí này của Hoàng đế, có thể đại diện cho hướng đi chính sách của một quốc gia, Hiền giả lục viện tự nhiên là nước lên cao.
.Điện Thái Cực.
.- Hôm qua trẫm nhận được một số tấu chương, đều là nói về chuyện guồng nước, bọn họ cho rằng trẫm quá mức đao to búa lớn, hưng sư động chúng quá mức, còn nói có vài đại thần trong triều cố làm ra vẻ huyền bí, mưu cầu tư lợi.
.Lý Trị nói xong, đưa tầm mắt nhìn một lượt, nói: - Cụ thể là ai, trẫm sẽ không nói rõ. Nhưng điều trẫm muốn nói là, quốc sách Đại Đường ta lấy nông làm gốc, bất luận kiến nghị hoặc là sáng kiến phát minh gì có trợ giúp cho nông nghiệp, trẫm nhất định sẽ ủng hộ hết sức, bởi vì chuyện này có thể tạo phúc cho dân chúng. Nhớ năm đó khi Quan Trung hạn lớn, phụ hoàng vì cầu mưa, hạ chỉ treo thưởng số tiền lớn, và còn hứa hẹn ban tước vị, chỉ cần giúp dân chúng vượt qua cửa ải khó khăn này. Trẫm thật sự là không hiểu lắm, vì sao những người này lại dâng những tấu chương này lên, mục đích của bọn họ là gì? Là không muốn làm cho dân chúng sống tốt hơn sao, hay là cảm thấy Hiền giả lục viện sẽ thể hiện ra sự bất tài của bọn họ. Có những lúc, trẫm thật sự hy vọng cho những người đó trồng ruộng vài năm, trẫm tin tưởng bọn họ trồng trọt vài năm là sẽ hiểu Hiền giả lục viện cống hiến với quốc gia như thế nào.
.Quần thần câm như hến không nói!
.Có không ít người hai chân đã run rẩy.
.Lý Trị lại nói: - Hàn Nghệ!
.- Có thần. Hàn Nghệ đứng ra nói.
.Lý Trị nói: - Phàm là viện sĩ cửu phẩm tham dự thiết kế guồng nước lần này, mỗi người thưởng mười xấp lụa, còn Vân Hưu thưởng hai mươi xấp lụa, gia phong viện sĩ bát phẩm.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần tuân mệnh! Trong lòng cười thầm, đám người các ngươi cũng thật là dại dột quá thể.
.Hiền giả lục viện sẽ là di sản chính trị hoàn toàn thuộc về Lý Trị, thật sự bởi vì lão tử hắn quá là anh minh rồi, hơn nữa mọi phương diện đều vô cùng xuất sắc, văn trị võ công, ngươi muốn so cái gì. Bị ép thì Lý Trị cũng có thể đi lối tắt khác, Hiền giả lục viện chính là thứ thời kỳ Lý Thế Dân không có, bởi vậy Hiền giả lục viện tỏa ánh hào quang, cũng là cho Lý Trị mát mặt tương lai trên sử sách sẽ ghi lại, Hiền giả lục viện bắt đầu với sự anh minh của Lý Trị, không có một chút quan hệ nào với Lý Thế Dân, vì vậy càng là có người buộc tội Hiền giả lục viện, Lý Trị càng muốn ca ngợi, ta cho bọn người của các ngươi tức chết.
.Sau khi Hàn Nghệ lui xuống, một đại thần đột nhiên đứng ra, nói:
.- Khởi bẩm bệ hạ, vi thần có bản thượng tấu.
.Người này là Trung thư xá nhân Lý Sùng Đức.
.Lý Trị nói: - Ái khanh có chuyện gì muốn thượng tấu.
.Lý Sùng Đức nói: - Vi thần đề nghị thăng chức Lại Bộ Thượng thư Đường Lâm và Công Bộ Thượng thư Diêm Lập Bản làm Tả Hữu Phó Xạ.
.Lời vừa nói ra, quần thần đều là quá sợ hãi.
.Tả Hữu Phó Xạ, chính là Tể tướng nha, khi nào đến lượt một Trung thư xá nhân ngươi đến đề nghị.
.Đường Lâm vẻ mặt mờ mịt, tình huống gì, thuộc hạ của Lý Nghĩa Phủ, vậy mà lại kiến nghị đề bạt ta làm tể tướng, chuyện này thật sự là quá đáng sợ.
.Diêm Lập Bản lại càng không thể tin vào tai của mình.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy tình huống hình như có chút không ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận