Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1127.2: Thiên đường của người đọc sách

.Qua một hồi lâu, mới có người lấy sách từ trên giá xuống, thái độ rất là cẩn thận, bởi vì sách rất mới, sợ làm hỏng, cầm sách xong đều không ra khỏi cửa, vừa nhìn, vừa mừng thầm trong lòng, cảm giác như chiếm hời thật lớn, đều có chút ngượng ngùng, ngón tay giở sách cũng đang run rẩy.
.Ít nhất phải qua một canh giờ, thật sự do bên trong có quá nhiều người, hơn nữa mọi người cũng dần dần bình phục tâm trạng, mới cầm sách chạy ra ngoài xem, khí trời hiện giờ lại đang lúc xuân ý dào dạt, gió xuân thổi qua, cực kỳ hợp lòng người, rất thích hợp để ngồi bên ngoài đọc sách đấy.
.Dần dần mọi người đều phân tán ra, mỗi người cầm một quyển sách, hơn nữa thí sinh đều chạy tới Nam Viện, hiện tại bọn họ cũng không có bao nhiêu thời gian để phung phí.
.- Xem ra chúng ta đã tới muộn rồi!
.Chợt nghe thấy có một người cười ha ha nói.
.Suỵt suỵt suỵt!
.Vô số ánh mắt bắn về phía cửa, mỗi người đều cau mày, bởi vì bên trong cực kỳ an tĩnh, đột nhiên có người lớn tiếng, mọi người không đều nhìn ngươi thì nhìn gì.
.Nhưng thấy ở cửa đứng bốn người, đúng là Thôi Tập Nhận, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành. Ba người còn lại đều đang bận rộn chuyện của Cục Dân An, bởi vì Cục Dân An cũng sắp sửa khởi động rồi.
.Người vừa mới nói chính là Thôi Tập Nhận, từ trước đến nay y tự cho mình là tự nhiên, phóng khoáng, nhưng tại thời khắc này, cũng phải xấu hổ đỏ bừng mặt, bởi vì sĩ tộc Sơn Đông cực kỳ chú trọng kiềm chế hàm dưỡng bên trong, là tấm gương cho thế nhân học tập, lúc giơ tay nhấc chân, đều mang theo phong phạm người quân tử, bởi vậy giờ phút này y yên lặng biểu hiện ra vô cùng xấu hổ, xin lỗi nhìn mọi người, thật tâm cảm giác dường như mình đã làm chuyện gì có lỗi rất lớn vậy.
.Vương Huyền Đạo vừa thấy mỗi người đều đang cầm một quyển sách đọc, dường như có đầy đất người và sách, cảnh tượng này, không khí này, thật sự là chưa bao giờ thấy qua, thị giác bị rung động quá lớn, từ trước đến nay người vốn bình tĩnh như y, tại thời khắc này cũng rất muốn lập tức cầm một quyển sách lên đọc.
.Lúc này tứ tử ngừng thở, nơm nớp lo sợ, cẩn thận đi vào chính giữa đồ thư các, chỉ có số ít người gật đầu với bọn họ, cũng không dám lên tiếng, bầu không khí như này thật sự rất dọa người rồi. Vừa vào cửa, bốn người đồng thời nhẹ nhàng thở ra, liếc mắt nhìn nhau một cái, nhịn không được lại hiểu ý mỉm cười, đưa mắt nhìn xung quanh, người bên trong ngược lại ít đi không ít, chỉ có một số người còn đứng bên trong do dự, không biết nên xem quyển sách nào.
.Bốn người rất ăn ý đi đến tận cùng bên trong, thấy quanh thân không có ai đọc sách, Trịnh Thiện Hành mới lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: - Thật sự không ngờ gặp được cảnh tượng như vậy, chỉ một đoạn đường ngắn, mà chân ta suýt thì rút gân.
.Lư Sư Quái cười khổ: - Ta cũng hoảng sợ không kém a!
.Vương Huyền Đạo nói: - Có Hoàng gia đồ thư các trấn thủ, đã không có gì có thể ngăn cản Hiền giả lục viện quật khởi nữa rồi, hơn nữa Hiền giả lục học còn cùng một nhịp thở với cuộc sống, không ai có thể tách rời được, nói không chừng sau trăm năm, Hàn Nghệ thật đúng là có thể cùng ngồi cùng ăn với đám người Đổng Trọng Thư đấy.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu, nói: - Kỳ thật về chuyện công khai kinh văn, vẫn là Thôi huynh nghĩ đến trước, nhưng Học Viện Sĩ Tộc của chúng ta hiển nhiên không thành công như Hoàng gia đồ thư các.
.Thôi Tập Nhận nhỏ giọng cười nói: - Từ trước tới nay Học Viện Sĩ Tộc chưa bao giờ mở ra cho dân chúng cả, những người nổi trội, người bề trên chúng ta bồi dưỡng, là nhân tài ngàn dặm mới tìm được một. Lúc nói chuyện, ánh mắt y đột nhiên liếc nhìn đến một quyển sách, lại nhìn về phía Lư Sư Quái.
.Vương Huyền Đạo và Trịnh Thiện Hành cũng chú ý tới.
.Chỉ thấy trên gáy sách viết "Phòng bệnh trước khi bị bệnh Lư Sư Quái".
.Lư Sư Quái cười khổ: - Đây chẳng qua là một số kinh nghiệm ta công khai thôi.
.Vương Huyền Đạo lấy quyển sách kia xuống, tùy ý lật giở vài trang, nói: - Trong này chưa đề cập đến thảo dược mà huynh am hiểu nhất, chỉ nói một vài cách phòng bệnh ngày thường thôi.
.Lư Sư Quái cười nói:
.- Bên trong cũng có một vài phương pháp điều dưỡng cơ thể. Nói tới đây, gã ta thở dài: - Kỳ thật trên đời này không có thần dược gì, tùy theo bệnh mà chữa, lại khác nhau theo từng người, bất luận là người bệnh, hay là lang trung, nếu là người bệnh đích thân ta chuẩn đoán, ta còn dám kê đơn thuốc, nhưng nếu viết đơn thuốc lên sách, ta cũng không xác định có chữa khỏi được cho người khác hay không, nếu xảy ra hậu quả nghiêm trọng, vậy thì lỗi hết thảy đều tại ta.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: - Đúng là lý lẽ như thế!
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Binh pháp có câu, không đánh mà thắng, chữa bệnh cũng thế, phòng bệnh mới là thượng sách, tác dụng của cuốn sách này lớn hơn đơn thuốc nhiều.
.Mà Thôi Tập Nhận thì đi đến một bên, cầm đọc một cuốn toán học tiểu học.
.So sánh với Hoàng gia đồ thư các an tĩnh, thì bên phía Hiền giả lục viện có vẻ náo nhiệt hơn một chút, bởi vì các quan viên đến chúc mừng cũng không ít, nhưng trước mắt chủ yếu đều là bạn tốt của Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong, cũng đều tới vì hai người họ, dù sao hai người này sống lâu như vậy, cũng coi như giao du rộng rãi.
.- Hàn thị lang, chúc mừng! Chúc mừng!
.Bỗng nhiên có một nhóm người lại đây, đúng là Trương Đại Tượng, Đường Lâm, Triệu Trì Mãn, Dương Triển Phi, những người này đều đến vì Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ chắp tay đáp lễ:
.- Đa tạ! Đa tạ! Nếu chiêu đãi không chu toàn, kính xin các vị thứ lỗi.
.- Hàn thị lang, vốn hôm nay ta không có mang lễ tới, nhưng ta tin rằng so với lễ vật, thì ngươi càng thích ta đưa vật này tới đấy. Đường Lâm nói xong, bèn vung tay lên, bên cạnh có một tùy tùng lập tức đưa một cái khay theo lệnh tiến lên.
.Một tiểu lại bên cạnh Hàn Nghệ vội vàng nhận lấy cái khay, Hàn Nghệ cười bảo: - Đường Thượng thư, ông thật đúng là nên đến Hộ Bộ của chúng ta, ta đang thắc mắc sao chiếu lệnh bổ nhiệm quan viên Lục viện của ta còn chưa tới, hóa ra là vì muốn tiết kiệm quà chúc mừng, tại hạ thật sự bái phục.
.Dương Triển Phi nói:
.- Chỉ cần thứ gì liên quan đến tiền, ta cũng chưa nghe nói Hàn Nghệ phục ai cả, Đường bá bá, xem như người là người đầu tiên a!
.Mọi người lập tức bật cười ha ha.
.Một lão già bên cạnh Lý Thuần Phong đột nhiên hiếu kỳ hỏi: - Chỗ này phải có hơn mười bản chiếu lệnh, nhưng ta lại chưa từng gặp quan lại của Lục viện các ngươi, chớ không phải đều ở bên Hoàng gia đồ thư các chứ?
.Mọi người nghe vậy, trái phải nhìn nhau, chỉ có Hàn Nghệ, Lý Thuần Phong, cùng với Diêm Lập Bản, mà vẫn chưa thấy các quan viên khác của Lục viện đâu cả.
.Hàn Nghệ, Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản đều dò xét liếc nhìn nhau, trên mặt tràn đầy xấu hổ.
.Lý Thuần Phong lập tức cười ha ha nói: - Kỳ thật bọn họ đã sớm đến rồi, chỉ là các ngươi vẫn chưa phát hiện ra thôi.
.- Cái gì? Sớm---- sớm đã đến sao?
.Mọi người nhìn trái nhìn phải, đột nhiên phát hiện một số ông lão tóc hoa râm lưng còng, trên mặt đầy nếp nhăn đồi mồi đứng bốn phía, xem dáng người khoảng bốn mươi tuổi, khá khỏe mạnh, nhưng nhìn diện mạo, lại trông như sáu mươi tuổi, mỗi người đều co đầu rụt cổ, thấy thế nào cũng không giống quan, trước đó không lâu mọi người nghĩ rằng những người này làm việc vặt, nhưng hiện giờ mới phát hiện, bọn họ chỉ đứng ở bên cạnh thôi, còn bưng trà dâng nước đã có người khác.
.- Chẳng lẽ--- !
.Dương Triển Phi nhìn về phía Hàn Nghệ, gã ta tin rằng Hàn Nghệ thật sự làm ra được việc như này.
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Bọn họ chính là viện sĩ cửu phẩm Lục viện chúng ta mời đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận