Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 267.1: Một hậu ba đế.

.Phạm Dương Lư gia.
.Một người trẻ tuổi để chòm râu dê đến trước cửa lớn Lư gia, y ngẩng đầu nhìn bức hoành treo trên mái hiên, ngơ ngẩn không nói, qua một hồi lâu, y mới đi đến trước cửa, gõ vài tiếng.
.- Ai đấy.
.Chỉ thấy một tiểu môn đồng mở hé ra một khe nhỏ, thò đầu ra, liếc mắt nhìn người trẻ tuổi này, nói: - Xin hỏi ngài là ai?
.Người trẻ tuổi liếc nhìn môn đồng này, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, hết sức bình thản nói: - Ta là Lư Sư Quái.
.- Lư Sư Quái?
.Môn đồng kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó kinh hô: - Đại công tử.
.Lư Sư Quái gật gật đầu.
.Môn đồng kia vội vàng mở cửa ra, nói: - Đại công tử, người về rồi, mau mau, mời vào.
.Lư Sư Quái nói:
.- Ngươi đi thông báo với cha ta trước đi.
.Trong ánh mắt môn đồng kia lóe lên một tia ngạc nhiên, sau đó đáp một tiếng, chạy như bay vào trong.
.Qua một hồi lâu, một người trung niên ăn vận y phục quản gia đi ra, nhìn thấy Lư Sư Quái không khỏi kích động không thôi, nói: - Đại công tử, đúng là người rồi, cuối cùng người đã về rồi.
.Lư Sư Quái gật đầu nói: - Lư thúc, đã lâu không gặp.
.Quản gia kia "ai" một tiếng, nhìn Lư Sư Quái, đột nhiên lại nhìn ngó chung quanh, hỏi:
.- Một mình người?
.Lư Sư Quái khẽ thở dài, sau đó nói: - Ta cùng và sư muội đã thành thân rồi.
.- Thế này.
.Quản gia kia lập tức sắc mặt khó xử, nói: - Đại công tử, lão gia sai tiểu nhân nói với người, người là thế tôn của Lư gia, ông ấy không có quyền không cho người bước vào cánh cửa này, nhưng ngoại trừ người ra, những người khác quyết không được phép bước vào cánh cửa này.
.Lư Sư Quái gật đầu nói: - Ta biết rồi, đúng rồi, cha ta và mẹ ta ta sức khỏe vẫn tốt chứ.
.Quản gia kia nói: - Sức khỏe của lão gia và phu nhân đều rất tốt, chỉ là phu nhân thường xuyên nhắc đến đại công tử người. Ồ, lúc nãy là do phu nhân đang ở hậu viện tưới hoa, không biết đại công tử người đã về.
.Lư Sư Quái gật đầu nói: - Hai người họ thân thể không có vấn đề gì, vậy thì ta an tâm rồi, ta cáo từ trước.
.Quản gia kia khó xử nói: - Đại công tử, thật ra...
.Lư Sư Quái khoát tay, cắt ngang lời của ông ta, sau đó quay người rời đi.
.Hậu viện Phượng Phi Lâu.
.Lưu Nga không ngừng đi lại ở trong sảnh, miệng lẩm bẩm: - Tiêu Vô Y, Tiêu Vô Y, à há, ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi. Ta nhớ ra Tiêu Vô Y này là ai rồi.
.Hàn Nghệ vội hỏi: - Là ai?
.- Chính là Vân Thành Quận chúa a.
.- Vân Thành Quận chúa.
.Lưu Nga chậc chậc vài tiếng:
.- Hàn tiểu ca, ngươi không biết đó thôi, Vân Thành Quận chúa không vừa đâu nha.
.Điều này còn cần cô nói? Đương nhiên là ta biết. Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Vậy rốt cuộc là người như thế nào?
.Lưu Nga nói - Vân Thành Quận chúa này chính là trưởng tôn nữ của Tống quốc công.
.- Tống quốc công?
.- Tống quốc công này là ai?
.- Tống quốc công hiện này chính là đích trưởng tử của Bộc xạ Tiêu Vũ trước đây.
.- Tiêu Vũ lại là ai?
.- Tiêu Vũ mà ngươi cũng không biết?
.Hàn Nghệ lắc đầu, đúng là đến lúc thật sự dùng đến tri thức mới hối hận sao tri thức mình biết quá ít ỏi.
.Lưu Nga kinh ngạc nói: - Tiêu Vũ này chính là khai quốc công thần của Đại Đường ta, xếp hạng thứ chín Lăng Yên Các, ngươi không biết?
.Xếp hạng thứ chín Lăng Yên Các, vậy thì quá khủng rồi, đương nhiên Hàn Nghệ biết Lăng Yên Các.
.Lưu Nga nói: - Không chỉ như vậy, trên người Vân Thành Quận chúa này có thể nói là tập hợp huyết mạch của tứ đại vô bỉ tôn quý.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Ý gì?
.Lưu Nga nói: - Ông nội Tiêu Vũ của Vân Thành Quận chúa xuất thân Lan Lăng Tiêu thị, là con thứ bảy của Nam Triều Lương Minh Đế Tiêu Vị, đệ đệ khác mẹ của Lương Mạt Đế Tiêu Tông, đây là thứ nhất. Bà nội của cô ta, chính là chất nữ của Độc Cô hoàng hậu tiền triều, cũng chính là nữ nhân của Độc Cô gia, đây là thứ hai. Thứ ba, mẫu thân của Vân Thành Quận chúa, chính là trưởng nữ của Thái Tông thánh thượng, Tương Thành công chúa. Thứ tư, bà ngoại của cô ta chính là con gái của Tùy Dạng Đế, cũng chính là nói trên người Vân Thành Quận chúa tập hợp huyết thống của tứ chi vô bỉ tôn quý gồm Lan Lăng Tiêu thị, Độc Cô thị, hoàng thất tiền triều Dương thị, đương kim hoàng thất Lý thị. Hơn nữa còn là cháu gái ruột bên ngoại của đương kim bệ hạ.
.OMG, đây là đang đùa phải không. Hàn Nghệ nghe mà ngỡ ngàng, không phải hoàng đế thì là hoàng hậu, sợ quá đi mất. Lưu Nga đột nhiên lại nói: - Còn nữa, còn nữa.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Còn nữa?
.Lưu Nga nói: - Sau này cũng không biết thế nào, Vệ quốc công Lý Tĩnh lại nhận Vân Thành Quận chúa làm tôn nữ, nghe nói đây cũng là một tay Thái Tông thánh thượng thúc đẩy.
.Lý Tĩnh? Mịa kiếp, Hàn Nghệ đã hoàn toàn không thể nói được gì rồi. Thật ra hắn đã đoán được Tiêu Vân này tuyệt không phải nữ tử bình thường, nhưng cũng không ngờ rằng lai lịch lại lớn như vậy, nhìn lại bản thân mình, phụ thân, Hàn Đại Sơn, nông phu chuyên nghiệp, mẫu thân, Ngô thị, nông phụ chuyên nghiệp, ông nội, nông phu, bà nội, nông phụ, ông cố tổ cũng là nông phu như vậy thì còn có thể vui vẻ mà chơi tiếp không.
.Lưu Nga đột nhiên kinh sợ kêu một tiếng.
.Hàn Nghệ sợ tới mức giật thót một cái, buồn bực nói: - Ta còn không kêu, tỷ kêu cái gì?
.Lưu Nga khẩn trương "à", nói: - Ngươi nói Vân Thành Quận chúa này có phải là nữ nhân áp chế Trường An Thất Tử đó không?
.Rõ ràng là đúng a. Hàn Nghệ nghi ngờ, nói: - Nếu tỷ đã biết Vân Thành Quận chúa này rồi, không lý nào tỷ lại không biết chuyện này.
.Lưu Nga lắc đầu nói: - Chỉ là lúc ở trong cung, ta từng nghe nói đại danh của Vân Thành Quận chúa này, bởi vì Vân Thành Quận chúa tập hợp huyết mạch của tam đại đế vương thế gia của đệ nhất đế hậu thế gia từ cổ đến nay, trong lịch sử quả thật là khó gặp, nhưng chuyện về Vân Thành Quận chúa, bên ngoài lưu truyền rất ít, ta chưa từng nghe công tử nào nói đến cô ta, nghĩ cô ta là một quận chúa hết sức khiêm tốn.
.Là rất khiêm tốn, khiêm tốn đến mức chạy đến nông thôn làm nông phụ. Đây đúng là cái ngày chó má mà. Hàn Nghệ gõ gõ mũi chân, không nói gì.
.Lưu Nga đột nhiên lại sáp lại gần, nói: - Hàn tiểu ca, nếu như có Vân Thành Quận chúa tương trợ, vậy thì chúng ta không cần sợ Thôi gia bọn họ rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Thôi đi nha, tỷ thân với cô ta lắm à?
.Lưu Nga quyệt miệng nói: - Nếu ta thân với cô ta, vậy ta còn mở thanh lâu gì nữa.
.Câu nói này khiến Hàn Nghệ nóng mặt lên, trượng phu của Vân Thành Quận chúa chính là người mở thanh lâu, câu này nếu nói ra ngoài, phỏng chừng sẽ bị người ta đánh chết, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm Tiêu Vân nhờ giúp đỡ. Chuyện này vốn dĩ đã đủ loạn rồi, cần phải biết căn nguyên của chuyện này chính là vì Tiểu Mập và Thôi Oánh Oánh là bằng hữu, nếu như để người khác biết hắn là trượng phu của Vân Thành Quận chúa, có trời mới biết sẽ lại xảy ra chuyện gì. Hắn cũng không muốn kéo cả Tiêu Vân vào, hơn nữa lúc nãy Tiêu Vân giả vờ không quen hắn, cũng đã cho thấy có thể nàng cũng không tiện ra mặt, vì vậy ngay từ lúc bắt đầu Hàn Nghệ đã chưa từng nghĩ đến việc dựa vào Tiêu Vân, hắn vẫn dự định dựa vào bản thân, dù sao họa này cũng là do hắn gây ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận