Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 723.1: Xem mặt hỏng bét

.Đối với việc này thì Hàn Nghệ luôn cảm thấy có chút hoài nghi, bởi vì hắn cho rằng Nguyên Mẫu Đơn không có khả năng thích hắn lắm, cho dù thích cũng sẽ không biểu đạt ra, lại càng sẽ không đồng ý, đây không giống tính cách của Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Ưng thấy Hàn Nghệ vẻ mặt hồ nghi, đảo mắt, kích động đứng bật dậy, nói: - Ngươi không tin đúng không, được, bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đi tìm tiểu muội ta, ngươi đích thân hỏi xem.
.- Hả?
.- Hả cái gì, không phải ngươi muốn đích thân nói chuyện với tiểu muội ta sao?
.- Nhưng ta cũng không nói là bây giờ a.
.- Vậy ngươi còn đình đợi đến kiếp sau hay sao, có câu nói, chọn ngày không bằng gặp ngày, đi đi đi.
.Nguyên Ưng kéo Hàn Nghệ đi về hướng tây bắc.
.Hàn Nghệ hoàn toàn không có sức trả đòn, nhưng hắn thật sự chưa chuẩn bị xong, kêu lên: - Nguyên bảo chủ, không cần gấp gáp như vậy chứ, dù gì cũng cho ta chuẩn bị một chút a, hôm nay ta chỉ đến tiễn người, không phải đến xem mặt.
.- Chuẩn bị cái gì? Dù sao ngươi ăn mặc cũng đều giống nhau, hết sức bình thường.
.- Nguyên bảo chủ, nếu ông đổi một lý do, ta kiên quyết không đi, dù đi ta cũng không mở miệng, ông có thể làm gì được ta.
.- Ngươi... Được, đổi thì đổi, dù gì ngươi cũng là một nam nhân, cũng không thể để tiểu muội ta chủ động đi tìm ngươi chứ.
.- Vậy thì còn được, haiz, ta đã nói đi rồi, ông còn kéo cái gì, nếu ông xé rách y phục của ta rồi, Mẫu Đơn nương tử sẽ tưởng rằng ta đến giở trò lưu manh.
.- Vậy thì ngươi đừng chạy.
.- Đệt! Ta chạy thoát được ông sao.
.Hàn Nghệ khóc không ra nước mắt, nói.
.- Điều này cũng đúng!
.Hai người đi khoảng thời gian một bữa cơm, cuối cùng cũng đến gần tiểu viện của Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Ưng nháy mắt nói: - Được rồi! Ta chỉ đưa ngươi đến đây, ngươi tự đi đi, ta về trước đây.
.Hàn Nghệ đầu tiên là căm tức liếc nhìn Nguyên Ưng, sau đó nói: - Ông sẽ không nghe lén chứ?
.- Ngươi coi Nguyên Ưng ta là loại người nào, sao Nguyên Ưng ta lại làm chuyện vô liêm sỉ này.
.- Vậy ta đi đây.
.- Đi đi! Đi đi!
.Nguyên Ưng ra sức vẫy tay, thúc giục.
.Vương thung mỹ sự này đưa cho ông ta làm giống như bức lương vi xướng vậy, lần sau lão tử nhất định phải nghĩ cách chỉnh tên này, cho ông ta biết tại sao hoa lại đỏ như vậy, trút cục tức này. Hàn Nghệ vừa suy nghĩ việc trả thù Nguyên Ưng, vừa đi về phía tiểu viện, đi đến trước cửa, trước tiên hắn hít một hơi thật sâu, sau đó giơ tay lên gõ cửa.
.Dù sao cũng là người đã trải quan sóng to gió lớn, không lý nào lại bị một nữ nhân dọa cho còn phải lưỡng lự trước cửa nửa ngày trời.
.- Ai?
.Bên trong truyền đến giọng nói trong trẻo của Nguyên Mẫu Đơn.
.Hàn Nghệ nói: - Tại hạ Hàn Nghệ, mạo muội đến thăm.
.Qua một lát, nghe thấy một tiếng két, cửa đã được mở ra, một vị đại mỹ nữ rất cao gầy đang đứng bên trong, sắc mặt hồng nhuận dị thường, kiều diễm ướt át, quyến rũ động lòng người, nhưng cũng không phải là do thẹn thùng, chắc là do làm việc, từ mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi nàng là có thể nhìn ra, vài sợ tơ dính trên hai bên má, người mặc một bộ vái dài màu lam, cách ăn mặc ở nhà, hết sức đơn giản, hơn nữa đuôi váy còn dính bùn đất.
.Hàn Nghệ lại nhìn áo dài màu xám của mình, cũng là xuềnh xoàng đến cực độ, nói thầm, đây đúng là một cuộc xem mặt hỏng bét a. Nhưng đồng thời hắn cũng nghi ngờ lời của Nguyên Ưng, nếu như Nguyên Mẫu Đơn thật sự thích hắn, ít nhất cũng sẽ đi trang điểm một chút chứ, dù gì cũng đi lau mặt à, mặc dù lau hay không đều vô cùng xinh đẹp, nhưng chắc chắn sẽ không xuềnh xoàng như vậy, đây là thiên tính của nữ nhân.
.- Ngươi đến rồi, vào đi.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ mỉm cười nói.
.Không có một chút ngượng ngùng hay căng thẳng gì, không có bất cứ sự khác biệt gì so với bình thường.
.Hàn Nghệ thấy thần sắc nàng tự nhiên như thế lại càng thêm nghi ngờ có phải là Nguyên Ưng đang đùa giỡn mình không, ngượng ngùng nói: - Làm phiền rồi. Liền đi vào trong, đến trong viện, hắn đưa tầm mắt liếc quanh một lượt, thấy trên đất trồng hoa còn để thùng nước và cái xẻng nhỏ, hiển nhiên lúc nãy Nguyên Mẫu Đơn đang trồng hoa, nói thầm trong lòng, ta biết mở miệng thế nào đây? Lỡ như Nguyên Ưng đang trêu chọc ta, vậy thì ta thật xấu hổ. Hắn vừa mới nghĩ đến, bỗng nhiên đối diện với Nguyên Mẫu Đơn nhưng ánh mắt lại liếc nhìn ra bên ngoài.
.Nguyên Mẫu Đơn thấy vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đi đến trước cửa, mở cửa bước nhanh ra ngoài, nghiêng mình nói lớn:
.- Nguyên Phi, nếu để muội phát hiện huynh còn ở bên ngoài nghe lén, huynh muội chúng ta từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt, muội nói được là làm được.
.Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng của Nguyên Ưng truyền đến từ nơi rất xa: - Tiểu muội, các người từ từ nói chuyện, lão ca đi trước đây.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, lời của tên này quả nhiên không thể tin, lát nữa ta phải nói chuyện cẩn thận mới được. Nếu từ ánh mắt đầu tiên của ta mà cô ta đã có thể biết Nguyên Ưng đang ở ngoài, hiển nhiên là vô cùng rõ ràng, nếu đã như vậy, tại sao cô ta còn có thể bình tĩnh như vậy, mẹ nó, lão tử đã bị huynh muội các người làm cho hồ đồ rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu mày, khép cánh cửa lại, mời Hàn Nghệ vào trong nhà, lại nói:
.- Ngươi ngồi đây một lát đã, ta đi rửa mặt trước.
.- Hả? Ồ, xin cứ tự nhiên.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ gật đầu, sau đó liền đi vào buồng trong.
.Nữ nhân này thật cool! Hàn Nghệ nói thầm một câu sau đó ngồi xuống, một nha hoàn đi vào dâng trà.
.Vừa mới uống xong chén trà này, Nguyên Mẫu Đơn đã từ buồng trong đi đến, thay một bộ đồ trắng, nhưng không thể nói là hoa lệ, cũng là hết sức đơn giản, nhưng nét ửng hồng trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, lại vừa mới rửa mặt xong, làn da trắng càng thêm ửng hồng, vô cùng mịn màng, tuyệt đối không có tì vết, thật ra đã có mấy lần Hàn Nghệ kích động sở thử, xem xem có cảm giác gì, đương nhiên, đây chỉ là xuất phát từ hiếu kỳ, không có một chút tà niệm nào, hắn thật chưa từng nhìn thấy làn da hoàn mỹ như vậy, đến một tỳ vết nhỏ cũng không có, quả thật chính là một tác phẩm nghệ thuật a.
.- Xin lỗi, để ngươi đợi lâu rồi.
.- Ồ! Là ta quấy rầy mới đúng.
.Nguyên Mẫu Đơn ngồi xuống, liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Là ca ta ép ngươi đến phải không?
.Nếu ta nói "ép" thì quá hạ lưu rồi, ồ không, quá tổn thương lòng tự trọng rồi, gặp một đại mỹ nữ như vậy còn phải ép sao. Peter Chu nói không sai, thân là bạn của phụ nữ, phải lấy lòng tự tôn của nữ nhân làm trọng. Hàn Nghệ cười nói:
.- Là ta làm phiền Nguyên bảo chủ dẫn ta đến, nhưng việc này quả thực là vì Nguyên bảo chủ mà ra.
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu, cũng tin rồi, thành thật hỏi: - Vậy ngươi nghĩ như thế nào?
.Ngữ khí này thật giống như không phải mình đến xem mặt, ngược lại có một cảm giác như mẹ vợ tương lai.
.Nếu ta nói muốn cưới cô ta thì cũng quá vô liêm sỉ rồi, như thế nào thì ta cũng là một người đã có vợ, nhưng nếu nói không muốn cưới cô ta thì cũng quá làm tổn thương người khác, thật là, không kinh nghiệm a! Xem ra ta phải tôi luyện thêm nhiều mới phải. Hàn Nghệ hơi trầm ngần, thành thật nói: - Mẫu Đơn nương tử, nói thật, hiện giờ ta còn có chút mơ hồ, bởi vì ta chưa từng dám có bất cứ suy nghĩ gì đối với cô, dù sao thì khoảng cách thân phận địa vị của chúng ta cũng quá lớn, hơn nữa ta còn là một người đã có thê tử, cho nên khi Nguyên bảo chủ nói chuyện này với ta, ta có chút không dám tin, đây cũng là lý do tại sao ta đến đây, ta muốn biết suy nghĩ của cô.
.Nguyên Mẫu Đơn trầm mặc một lát, đột nhiên nói: - Ngươi cảm thấy ngươi và Nguyên gia chúng ta tiếp tục đấu thì kết quả sẽ như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận