Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 975: Cáo đến nhà gà chúc Tết

.Cũng nói hơi quá chút, Kim Hành chính là mạch máu của đế quốc tài chính của Hàn Nghệ. Bởi vì hắn không chỉ muốn tự kiếm tiền, thứ mà hắn muốn hơn đó là mở rộng thị trường, hắn cần nắm giữ vốn trong tay, vì thế khi hắn rời đi, thứ mà hắn không yên tâm nhất chính là Kim Hành, nhưng hắn mấy hôm trước mới hỏi Hùng Đệ, Hùng Đệ nói tất cả đều rất tốt, hắn lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên hắn không thể ngờ được rằng, vấn đề lại phát sinh sau khi hắn trở về.
.Hắn lập tức quay về hỏi dò bọn Tiêu Nhuệ, bọn Tiêu Nhuệ vốn có chút lo lắng, cho rằng xảy ra chuyện gì lớn lắm, nhưng khi nghe là việc buôn bán thì liền chẳng quan tâm mấy nữa.
.Hàn Nghệ vội rời khỏi Tiêu phủ, lên xe ngựa đi thẳng tới ngõ Bắc.
.- Cụ thể là chuyện gì?
.Hàn Nghệ ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt trầm trọng hỏi Tang Mộc.
.Tang Mộc nói: - Là thế này, sáng sớm nay, đột nhiên có rất nhiều người tới Kim Hành rút tiền, ta thấy sự tình có gì đó không ổn, thế là vội tới tìm ngươi.
.Hàn Nghệ còn ôm chút hi vọng hỏi: - Có phải là đã tới kì hạn rút tiền không?
.Tang Mộc lắc đầu nói: - Còn hơn hai tháng nữa.
.- Hơn hai tháng? Hàn Nghệ cau mày nói: - Có khoảng bao nhiêu người tới?
.- E là vài trăm người!
.- Vài trăm người!
.Hàn Nghệ có phần kinh hãi, trong đầu đột nhiên bật ra một cụm từ, rút tiền đồng loạt.
.Đây là đại kị của ngân hàng!
.Hàn Nghệ vội hỏi: - Gần đây xảy ra chuyện gì rồi?
.Tang Mộc lắc đầu nói: - Trong hơn một năm nay, chúng ta vẫn luôn duy trì sách lược bảo thủ, mà vẫn bình yên vô sự, bởi thế hôm nay, những người kia đến rút tiền, ta lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
.Việc rút tiền đồng loạt xảy ra, hoặc là bởi nhân tố bên ngoài nào đó kích thích, hoặc là có kẻ nào đó ngấm ngầm giở trò. Một khi đã luôn bình an vô sự, hơn nữa lại sắp tới kì hạn rút tiền, vậy thì rất có thể là có kẻ đang giở trò sau lưng. Hàn Nghệ hỏi: - Vậy những người rút tiền là những người thế nào?
.- Đều là những người dân bình thường! Tang Mộc nói.
.- Người dân bình thường?
.Hàn Nghệ cau mày, thầm nghĩ, nếu như có kẻ nào đó đứng đằng sau sắp đặt, thì mục đích là gì? Tại sao y lại thao túng những người dân bình thường như vậy? Nghĩ tới đây, hắn lại nói: - Có phải 1 năm nay số người đến Kim Hành gửi tiền nhiều bất thường?
.Tang Mộc nghĩ một lúc rồi nói: - Nhiều bất thường thì cũng không hẳn, ta luôn để ý tới điểm này, nhưng người gửi tiền thì ngày càng nhiều, ta lại nghĩ đó là điều hết sức bình thường, dù sao thì cũng do năm qua Kim Hành chúng ta đã cấp lợi tức, nên đã giành được sự tín nhiệm của người dân.
.Hàn Nghệ lộ vẻ lo lắng hỏi:
.- Vậy dịch vụ cho vay thì sao?
.Tang Mộc ngẩn người ra, đột nhiên vã cả mồ hôi.
.Hàn Nghệ hỏi: - Sao vậy?
.Tang Mộc nuốt nước miếng rồi nói: - Việc này--- 3 tháng trước, chúng ta đã cho vay một khoản có giá trị cực lớn tới 1 vạn quan.
.- Một vạn quan?
.Hai mắt Hàn Nghệ trợn trừng lên, kích động nói: - Ta chẳng phải là đã từng dặn ngươi rằng, khoản vay trên một ngàn quan là phải đợi ta về giải quyết, ngươi bây giờ đùng một cái cho vay một vạn quan, ngươi điên rồi sao?
.Tang Mộc cũng cho thấy vô cùng lo lắng, đoạn nói: - Ân công, ta cũng không muốn, nhưng mối làm ăn này đã bàn hơn nửa năm trời, hơn nữa phía kia họ dùng đất đai thế chấp, mảnh đất đó ít nhất cũng đáng giá 1 vạn rưỡi quan, lại thêm một năm qua, người đi gửi tiền ngày càng nhiều, áp lực của Kim Hành cũng vô cùng to lớn, chúng ta vốn chẳng có chút tiền nào, số tiền này để ở Kim Hành thì phải trả lãi suất, trước đó thì ta còn từ chối, nói là đợi ngươi về hẵng hay, ta cứ nghĩ ân công chẳng bao lâu sẽ về, nhưng không ngờ rằng ngươi lại đi lâu như vậy, đối tác lại cứ muốn đàm phán, vì thế ta và Thẩm công tử sau khi bàn bạc đã quyết định là đồng ý với họ.
.Hàn Nghệ lau mặt một cái, cũng biết điều này không thể hoàn toàn trách cứ Tang Mộc, hắn mở Kim Hành đúng khi chẳng còn đồng nào, đây là việc làm vô cùng mạo hiểm, hơn nữa áp lực cũng vô cùng to lớn, bất kể một văn tiền nào trong Kim Hành cũng đều phải trả lãi suất, thế nhưng hắn đâu có vốn, điều này đã tăng thêm mức độ khó khăn của việc kinh doanh Kim Hành, lần này hắn đi cũng hơn 1 năm gần 2 năm rồi, 1 vạn quan để ở Kim Hành ăn lãi suất, Tang Mộc cũng vô cùng áp lực chứ, liền nói:
.- Số tiền này là ai vay?
.Tang Mộc nói: - Là Huyền Trang đại sư ở chùa Từ Ân.
.- Ông ta?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Một hòa thượng như ông ta đi vay nhiều tiền như vậy làm gì?
.Tang Mộc nói: - Sự việc là thế này, chùa Từ Ân và chùa Đại Hưng Thiện dự tính sẽ xây một ngôi chùa lớn ở Lạc Dương, tuyên truyền Phật pháp mà Huyền Trang đại sư mang từ Tây Vực về. Việc này đã được định đoạt từ trước khi ân công xuất chinh, tuy nhiên bọn họ gặp phải khó khăn về tiền bạc, thế nên đã tìm đến Kim Hành chúng ta, đồng ý lấy cả vùng ven Khúc Giang Trì ra làm thế chấp, vay của chúng ta 1 vạn quan. Bọn ta thấy mảnh đất vùng Khúc Giang Trì đó của bọn họ có vị trí rất đẹp, hơn nữa hai ngôi chùa đó mỗi năm riêng người đến thắp hương đã tới cả vạn, riêng tiền hương hỏa đã đủ nộp lãi suất, cho nên ta mới đồng ý.
.- Nhưng ngươi trúng kế rồi!
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta dám bảo đảm rằng, bọn chúng trong một năm sẽ ngấm ngầm sai nhiều người tới Kim Hành gửi tiền, khiến cho Kim Hành có một lượng lớn tiền nhàn rỗi, đem lại áp lực cho chúng ta, sau đó lại vay chính số tiền đó của chúng ta đi, cuối cùng lại sai bọn người kia tới rút sạch tiền, đến lúc đó bọn chúng sẽ đi tuyên truyền các loại tin đồn, khiến cho tất cả mọi người đều tới đây rút tiền. Mảnh đất đó không phải là tiền, hơn nữa chỉ là được thế chấp đến chỗ chúng ta, chừng nào bọn chúng còn chưa vi phạm quy ước, thì chúng ta cũng chưa thể động gì tới mảnh đất đó. Một khi không lấy được tiền ra, chúng ta không chỉ phá sản, mà còn liên quan đến vấn đề pháp luật, đến khi ấy chúng ta coi như xong.
.Tang Mộc nghe xong mà mồ hôi ướt đẫm, buồn rầu nói:
.- Thế nhưng bọn họ sao lại làm vậy chứ?
.Hàn Nghệ khẽ trầm ngâm một hồi rồi nói: - Bởi vì cho vay cũng là thu nhập chủ yếu của chùa chiền, ta tin rằng việc này tuyệt đối không chỉ có chùa Đại Hưng Thiện và chùa Từ Ân giở trò, chắc chắn còn có rất nhiều người đứng sau ủng hộ bọn chúng.
.Tang Mộc vội nói: - Ân công, chúng ta bây giờ phải làm sao?
.Hàn Nghệ nói: - Các khoản ghi chép của Kim Hành có bao nhiêu chỗ trống?
.Tang Mộc nghĩ một lúc, những hạt mồ hôi to như hạt đậu bắt đầu vã ra, nói: - Kể cả không tính quỹ từ thiện giáo dục, chúng ta còn hơn 2 vạn quan.
.- Nhiều vậy sao?
.- Đây--- đây là bởi qua kì hạn một năm, người gửi tiền ngày càng nhiều, những người lúc đầu gửi lương thực thì giờ gửi tiền vào Kim Hành, ngoài ra, còn có rất nhiều đại địa chủ cũng nhao nhao gửi tiền vào Kim Hành chúng ta, tiền trong Kim Hành ngày một nhiều, mỗi tháng đều phải chi ra một lượng lớn lợi tức, vì thế mà ta đành phải nới lỏng hạn chế của việc cho vay.
.Hàn Nghệ nghe xong, đôi lông mày cau lại nói: - Ngươi đừng lo lắng quá, việc này ta thấy có thể xoay chuyển được.
.Tang Mộc kinh ngạc nói: - Ân công, nói vậy là sao?
.Hàn Nghệ nói: - Thực ra đối phương có thể động thủ từ tháng trước, tại sao cứ phải đợi cho tới khi ta trở về mới động thủ? Có thể thấy bọn chúng còn có mục đích nào khác, mau đi thôi, về ngõ Bắc đã rồi tính tiếp.
.Đoạn ra roi thúc ngựa quay về ngõ Bắc. Chỉ thấy nơi đó náo nhiệt dị thường, một dòng người xếp hàng kéo dài từ cửa Kim Hành thẳng tới ngõ Nam.
.Hàn Nghệ ngồi trên xe ngựa, bóp trán suy nghĩ. Cái cảnh tượng náo nhiệt này đối với Kim Hành mà nói thì vô cùng đáng sợ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, người dân chắc chắn sẽ lũ lượt tới rút tiền. Ngươi nói vụ làm ăn này Tang Mộc làm sai cũng không phải, một là áp lực của Kim Hành lớn như vậy, hai là người ta còn có đất đẹp thế chấp. Một mũi tên trúng hai đích như vậy mà không làm thì còn làm ăn gì nữa. Thế nhưng ngân hàng có hoạt động tốt đến đâu mà gặp việc rút tiền hàng loạt thì cũng xong, đặc biệt là ngân hàng tư nhân. Thế là liền bảo phu xe đi theo đường chuyên dụng.
.Đi theo con đường này vào tới hậu viện, Hàn Nghệ vừa bước xuống từ xe ngựa đã thấy Lưu Nga vội vã đi tới nói: - Hàn Nghệ, ngươi rốt cuộc đã về.
.Hàn Nghệ vốn là lập đại công quay về, nhưng vì việc này mà hoàn toàn chẳng còn không khí vui vẻ gì cả, ngược lại cả ngõ Bắc ngập tràn sự lo lắng. Hắn còn chẳng kịp hỏi thăm vài câu liền hỏi luôn: - Lại sao thế?
.Lưu Nga vội nói:
.- Huyền Minh đại sư của chùa Từ Ân, Tuệ Trạch đại sư của chùa Đại Hưng Thiện, Lý gia ở bắc thành, Trương gia ở tây thành, Hạ Lan gia ở Quan Trung. Bọn họ hiện giờ đều đang ở trong hậu viện đợi ngươi đó.
.Nàng liên tiếp đọc tên mấy người ra, nhưng Hàn Nghệ chẳng quen ai cả, đoạn nói: - Ngoài hai tên đầu trọc ra, những kẻ kia là bọn nào?
.- Đều là thân hào nổi tiếng trong huyện Trường An.
.- Vậy thì là địa chủ rồi.
.- Vâng.
.- Đúng rồi, tỷ nói là bọn họ đang đợi ta?
.Lưu Nga hấp tấp gật đầu nói: - Bọn họ nói có việc muốn thương lượng với ngươi.
.- Xem ra kẻ tới không mang thiện ý!
.Hàn Nghệ nheo mắt lại, hất hàm nói: - Đi thôi!
.Đi tới hậu viện, chỉ thấy trong sảnh có 6,7 người đang ngồi, kẻ thì đầu trọc áo cà sa, kẻ thì cẩm y hoa phục, nhìn cái là biết là một đám tài chủ.
.- A di đà Phật, bần tăng Huyền Minh mạo muội tới thăm hỏi, có gì làm phiền, mong Hàn thí chủ bỏ quá cho!
.Hàn Nghệ vừa bước vào, một hòa thượng râu bạc trắng trán cao đầy đặn đứng dậy hành Phật lễ.
.Người này chính là Huyền Minh đại sư của chùa Từ Ân. Có thể nói là sư huynh của Huyền Trang.
.Đứng cạnh ông ta còn có một hòa thượng dáng người cao mảnh khảnh, người đó cũng hành Phật lễ nói: - A di đà Phật, bần tăng Tuệ Trạch, Hàn thí chủ lập được đại công chiến thắng trở về, thật là đáng mừng lắm!
.Người này chính là Tuệ Trạch đại sư của chùa Đại Hưng Thiện.
.Hàn Nghệ cũng không đáp lễ, chỉ cười ha hả nói: - Tuệ Trạch đại sư, ông còn nói vậy, ta sao cứ cảm thấy giả tạo thế nào ấy!
.Hắn vừa nói vậy, đám thổ tài chủ bên cạnh đang chuẩn bị chào hỏi thì liền nuốt trở lại.
.Tuệ Trạch đại sư dù sao cũng là cao tăng, khuôn mặt vẫn mỉm cười nói: - Hàn thí chủ sao lại nói vậy?
.- Ta không biết đại sư liệu đã từng nghe một câu nói?
.Hàn Nghệ đi tới chính tọa ngồi xuống, vừa nói được nửa lời thì đột nhiên bưng chén trà lên uống một hớp, rồi sau đó mới nói tiếp: - Cái gọi là cáo đến nhà gà chúc Tết, chẳng tốt đẹp gì!
.Tuệ Trạch đại sư lúc này chẳng còn giữ được vẻ điềm tĩnh nữa, mặt biến sắc, vẻ tức giận đã hiện rõ.
.Ông ta còn chưa nói gì, thì một người bên cạnh đứng dậy nói: - Đặc phái sứ, ngươi e rằng cũng không hiểu lễ nghĩa cho lắm. Tuệ Trạch đại sư lấy lễ đối đãi, ngươi lại châm chọc khiêu khích như vậy. Đừng tưởng là lập được chút công lao là to tát lắm, lão tử Lý Sùng Giang đây không sợ ngươi đâu.
.Người này tên là Lý Sùng Giang, chẳng phải quan viên trong triều, nhưng xuất thân Triệu quận Lý thị, là thân hào có tiếng huyện Trường An.
.Hàn Nghệ liếc nhìn gã rồi cười nói: - Vị Lý tiền bối này, ta thực sự chỉ có ý tốt, nếu như ta bây giờ lấy lễ đối đãi, xu nịnh giả tạo, thì đợi lát nữa các vị đâu còn mặt mũi gì mà trở mặt với ta nữa, có phải không nào? Ta như vậy chẳng phải là giúp các vị được tự nhiên đưa ra những điều kiện vô cùng hà khắc với ta hơn sao? Lễ nghĩa chẳng qua cũng là tôn kính, có những khi rêu rao vài câu cũng là lễ nghĩa, hai vị đại sư, các vị thấy có đúng vậy không?
.- Ha ha!
.Huyền Minh đại sư cười ha hả mấy tiếng rồi nói: - Sớm đã nghe Hàn thí chủ ly kinh phản đạo, không giống người thường, hơn nữa tài trí lanh lợi, thông minh tuyệt đỉnh, hôm nay được thấy, quả là như vậy.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Đại sư khen bừa rồi, tuy nhiên đại sư, người xuất gia không nói dối. Hàn Nghệ ta mặc dù không phải người xuất gia, nhưng ta thực sự cảm thấy đã đến lúc này rồi, thì còn có gì đáng mà dối trá nữa, mọi người cứ có gì nói thẳng đi, các vị muốn thế nào?
.Mấy người đưa mắt nhìn nhau.
.Huyền Minh đại sư khẽ gật đầu nói:
.- Hàn thí chủ, chúng ta tuyệt đối không muốn đối địch với ngươi, tuy nhiên chúng ta cũng ở thế bất đắc dĩ. Hàn thí chủ từ khi buôn bán đến nay, mọi việc đều thuận lợi, tiền kiếm được cũng đủ nhiều rồi, hà tất phải mở Kim Hành này. Kim Hành của ngươi vừa mở, chùa chiền chúng ta đều tổn thất to lớn. Chùa chiền sao sánh được với ngõ Bắc của Hàn thí chủ, đủ thứ sinh tài, mong Hàn thí chủ giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một đường sống.
.Nghe thì khiêm nhường, nhưng thực tế thì lộ một vẻ uy hiếp.
.- Đại sư quả là quá lời rồi! Hàn Nghệ cười nói:
.- Nghe nói người xuất gia đều lòng dạ từ bi, ta cứ nghĩ rằng việc cho vay lãi suất thấp của ta sẽ khiến các vị đại sư vô cùng cảm kích, chưa biết chừng còn mang cờ thưởng đến tặng ta, chẳng ngờ là lại đắc tội các vị đại sư, ha ha, xem ra người xuất gia cũng chẳng có gì khác với thứ phàm phu tục tử như bọn ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận