Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 446.2: Giảm giá quy mô lớn

.- Lúc này không lãng tử, thì đợi đến khi nào.
.Hàn Nghệ ha hả nói.
.Mộng Nhi thấy Hàn Nghệ giống kẻ rỗi hơi, nói: - Tiểu Nghệ ca, hiện giờ bên ngoài đến một vị khách cũng không có, đây đều do hai chợ mà ra, huynh sao lại bảo bọn Tiểu Bàn đến đó mua đồ.
.Hàn Nghệ thở dài: - Làm gì còn cách nào, khách hàng thích mua đồ, là tự do của khách hàng, ta sao có thể ép buộc khách hàng. Buôn bán, phải bình tĩnh. Khi buôn bán không tốt, trong sách cũng đã nói, chớ thấy khách ít mà sầu bi, chớ thấy khách nhiều mà sung sướng, tâm bình tĩnh, tâm bình tĩnh.
.Hùng Đệ đột nhiên nói: - Hàn đại ca, không phải là "Vật dĩ ác tiểu nhi vi chi, vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi." Sao (dù cho những việc thiện nhỏ cũng chớ nên bỏ qua mà không làm, dù cho những việc ác nhỏ cũng chớ làm)
.- Đây là một đạo lý! Hàn Nghệ nói xạo.
.- Ồ! Hùng Đệ cái hiểu cái không gật đầu.
.Hàn Nghệ thấy, nghĩ thầm rằng ta đây không phải là dạy hư học sinh trong truyền thuyết chứ.
.Cố Khuynh Thành cười nói: - Nhìn không ra ngươi hóa ra lại rộng rãi như vậy.
.- Ta vẫn luôn rộng rãi như vậy. Hàn Nghệ trợn mắt nói.
.Khi nói chuyện, bọn Tang Mộc cũng đã chuẩn bị sắp xếp. Hùng Đệ lại nói: - Hàn đại ca, chúng ta đi đây.
.Hàn Nghệ lập tức giơ tay chào, cười nói: - Tốt tốt, đi chơi vui vẻ.
.Tiểu Dã đột nhiên nói: - Huynh không đi sao?
.Hàn Nghệ nhìn Mộng Nhi các nàng, nhướn mày, nói: - Thật có lỗi, Tiểu Dã, chí ca không có ở đó.
.Tiểu Dã và Hùng Đệ nhìn nhau, cười trộm hai tiếng.
.Đông Hạo, Tá Vụ vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt này của Hàn Nghệ, biết nhiều lời vô dụng, đổi lại là y --- y thật sự không có da mặt dày, ở đây cũng vô dụng, vung tay lên, mọi người liền cầm xâu tiền xuất phát.
.Bọn họ đi cả rồi, Hàn Nghệ lập tức lộ nguyên hình, cười ha hả với Mộng Nhi các nàng: - Mộng Nhi, đứng ở bên ngoài lạnh quá, nếu không chúng ta vào nhà chơi bài đi, ta gần đây sáng tạo ra một cách chơi mới, khá vui đấy, có muốn thử một chút không.
.Tiền Đại Phương hôm nay không đi chợ Tây, chỉ phái trợ thủ đắc lực nhất đến trước, bởi vì ông ta biết, mình mà đi cũng sẽ bị người cười nhạo, đơn giản là không đi, đợi trong cửa hàng, trái lo phải nghĩ, rốt cuộc nên chọn ai? Chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động lớn, vội vang ra ngoài thì thấy một đoàn xe dài trùng trùng điệp điệp đi tới, đúng là đám người Tang Mộc.
.Trận chiến thật lớn nha!
.Tiền Đại Phương cho rằng Hàn Nghệ có động tĩnh gì rồi, trong lòng vui vẻ, vội hô: - Tang Mộc, các ngươi muốn đi đâu vậy?
.Tang Mộc chưa mở miệng, Hùng Đệ đã nói: - Tiền thúc, chúng ta đang chuẩn bị đến hai chợ mua đồ.
.- Hai chợ?
.Tiền Đại Phương nhất thời ngẩn người, không dám tin nói: - Các ngươi muốn tới hai chợ?
.Hùng Đệ gật đầu nói: - Đúng vậy, tất cả cửa hàng trong hai chợ hôm nay đều giảm giá, Hàn đại ca bảo chúng ta mua vài món đồ về, ông không biết sao?
.Ông ta sao có thể không biết, cửa hàng ông ta cũng giảm giá, nhưng không có cách nào, ông ta hiện giờ không dám phạm tội lần nữa, nhưng việc này nghĩ thế nào, thua thiệt thế nào, cửa hàng của mình chống lại cửa hàng của mình, thật đúng là uất ức.
.Hùng Đệ lại ngoắc tay, nói: - Tiền thúc, chúng ta đi trước đây.
.Vừa dứt lời, y lại cùng đoàn người vừa nói vừa cười, vô cùng sung sướng.
.Kì thật những người này là hạ nhân, sao có thể suy nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa đây là Hàn Nghệ chủ động lấy tiền cho bọn họ đi mua sắm, ông chủ này, thật tâm mà nói, rất khó không vui vẻ.
.Tiền Đại Phương ngơ ngác nhìn Hùng Đệ bọn họ rời khỏi, cái này --- là tình huống thế nào vậy? Chợt thấy các ông chủ cửa hàng xung quanh đều đi ra, nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.
.Người ta chơi ngươi như vậy, ngươi còn mua hàng nhà người ta, ngươi đang chuẩn bị làm gì vậy?
.- Tiền lão ca, có chuyện gì vậy?
.- Ta có biết gì đâu.
.- Hiện tại ngõ Bắc đến cả một vị khách cũng không thấy, Hàn tiểu ca sao có thể bảo người của mình đến ngõ Bắc cổ động?
.- Chẳng lẽ trong đó có âm mưu gì?
.- Ta thấy không giống lắm.
.Tiền Đại Phương đột nhiên nói:
.- Các ngươi nói Hàn tiểu ca có bỏ ngõ Bắc không?
.- Chỉ giáo cho? Triệu Tứ Giáp vội vàng hỏi.
.Tiền Đại Phương nói: - Các ngươi ngẫm lại xem, hiện tại Hàn tiểu ca cũng đã làm quan rồi, hơn nữa các quan to hiển quý đều tranh nhau quà cáp cho hắn, hắn không thiếu tiền, đáng vì chuyện này mà hao tâm tổn trí sao?
.Cổ Phú Quý gật đầu nói: - Ngược lại rất có khả năng này, làm quan nhiều vinh quang, thương nhân lại ti tiện vô cùng, một trời một vực, hơn nữa chợ đêm cũng có quan hệ lớn với hắn, hắn vì con đường làm quan mà bỏ ngõ Bắc cũng rất có khả năng đấy.
.Mọi người nghe xong liên tiếp gật đầu.
.Bành Vạn Kim hừ nói: - Đừng nói Hàn tiểu ca không muốn buôn bán, cho dù hắn muốn, hắn cũng làm không nổi. Lần này rõ ràng là hai chợ đã hành động rồi, ngay cả giá tiền đó gần như là cho không rồi, khách hàng chỗ nào rẻ thì sẽ mua chỗ đó, nhưng nếu chúng ta cũng bán giá tiền này, chúng ta thể nào cũng bị thiệt.
.- Đúng vậy! Bọn họ rõ ràng đang tính kế, biết chúng ta buôn bán ở ngõ Bắc không dám giảm giá như vậy, nhưng nếu không giảm, khách hàng cũng sẽ không đến đây, chúng ta ở đây chính là chờ chết!
.- Nếu không chúng ta đi tìm Cố Tổng Hành, nói chúng ta đóng cửa cửa hàng ở ngõ Bắc, những người ở hai chợ kia đã có thành kiến rất lớn đối với chúng ta rồi, phải làm sớm một chút.
.Tiền Đại Phương do dự nói: - Nếu Hàn tiểu ca có thể trả tiền thuê nhà cho chúng ta thì tốt, không để chúng ta toi công, nói không chừng còn thua lỗ.
.Mấy người liếc nhìn nhau.
.Đậu Nghĩa đột nhiên nói: - Hôm nay ngõ Bắc vô cùng nguy nan, chúng ta lúc này đi lấy tiền thuê, không khác nào ném đá xuống giếng, chẳng may Hàn tiểu ca xoay người lại được rồi, đến lúc đó chúng ta thành ra mất lòng cả hai bên. Chúng ta là thương gia, cầu mong chính là hòa khí sinh phát tài, không phải sao? Mặc dù chúng ta phải đi, ta thấy cứ lặng lẽ đi là được, chuyện tiền thuê nhà này chờ lúc nào đó nói sau.
.Cổ Phú Quý nói: - Đậu lão nói rất đúng, tiền thuê nhà này nếu Hàn tiểu ca không đưa cho chúng ta, chúng ta cũng không còn cách nào, còn không bằng chờ sau khi có kết quả, chúng ta cùng Hàn tiểu ca thương lượng lại một chút.
.Triệu Tứ Giáp nói: - Coi như không cần tiền thuê, xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta dù sao cũng phải tìm Hàn tiểu ca thương lượng một chút chứ.
.- Đi cái gì mà đi?
.Tiền Đại Phương hừ một tiếng, nói: - Việc này chúng ta chịu thiệt nhiều nhất, hơn nữa nếu chúng ta đi rồi, ngõ Bắc cũng đóng cửa, muốn tìm cũng phải là Hàn tiểu ca tìm chúng ta, nhưng mỗi lần đều là chúng ta đến tìm hắn, việc này thật sự càng ngày càng uất ức.
.Đậu Nghĩa nói: - Tiền Đại nói không sai, nếu Hàn tiểu ca có biện pháp, hắn sẽ tự đến tìm chúng ta, nếu không có, chúng ta tìm hắn cũng vô ích.
.Cố Phú Quý nói: - Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
.Đậu Nghĩa hơi trầm ngâm, nói: - Bây giờ vừa mới bắt đầu, hơn nữa việc cũng đã đến nước này, chúng ta cũng không thể gấp gáp, nếu không cứ chờ xem sao.
.Tiền Đại Phương gật đầu:
.- Ta tán thành, nếu hiện tại chúng ta vội vã tìm Cố Tổng Hành, bọn họ nhất định sẽ yêu cầu nọ yêu cầu kia với chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể phải đâm lao theo lao, tốt nhất là bọn họ đến tìm chúng ta, như vậy chúng ta cũng có thể xoay chuyển một ít mặt mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận