Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1174: Bên ngoài luật pháp

.Một đại trí nhược ngu, về cơ bản đã lật nhào tư tưởng ngu dân của Lão Tử, cũng không ai biết rốt cục trong lòng Lão Tử nghĩ như thế nào, cũng không biết Khổng Mạnh nghĩ ra sao, dù sao cũng là lời của thánh nhân, ngươi có thể giải thích theo kiểu ý nghĩa, đó mới là thánh nhân, một câu nói ra, mọi tầng lớp đều cảm thấy có đạo lý, chỉ có điều cách lý giải của mọi người không phải là một ý.
.- Lão sư, bài giảng hôm nay kết thúc rồi sao?
.Dù sao cũng là một đứa trẻ, sau khi thảo luận xong vấn đề này, Lý Hoằng lập tức tâm hồn vui chơi nổi lên, quan trọng là cậu đã nghe một số sự tích của Hàn Nghệ, biết Hàn Nghệ biết không ít chuyện thú vị, hôm nay không dễ gì Hàn Nghệ đến đây, cũng không thể dễ dàng để hắn đi.
.Lý Thuần Phong cũng nhìn ra bọn họ không còn tâm trạng học tiếp, hơn nữa bài giảng hôm nay, lượng tri thức vô cùng nhiều, cũng đủ cho chúng tiêu hóa một khoảng thời gian rồi, thế nên gật đầu.
.Lý Hoằng lập tức chạy đến trước mặt Hàn Nghệ, tràn đầy mong đợi nói: - Hàn Nghệ, ngươi định cùng ta chơi trò gì?
.Hôm nay Hàn Nghệ thật đúng là bị Võ Mị Nương áp tới, không có chuẩn bị gì a, khẽ đảo mắt, nói: - Trò này có thể nói rất thú vị, không qua được khu vui chơi mà thần và Lý Tư không hợp tác xây dựng.
.- Khu vui chơi?
.Lý Hoằng nghe vậy hai mắt sáng lên, nghe cái tên thôi cũng thấy rất hấp dẫn rồi.
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Có điều khu vui chơi bây giờ vẫn chưa mở cửa, đợi đến khi mở cửa rồi, thần sẽ đưa điện hạ đến đó chơi.
.Lý Hoằng kích động nắm chặt nắm đấm nhỏ, len lén liếc nhìn Lý Trị, và Võ Mị Nương.
.Lý Trị cười nói: - Chỉ cần con hoàn thành hết bài vở, phụ hoàng sẽ đích thân dẫn con đi!
.Lý Hoằng vui vẻ nói: - Đa tạ phụ hoàng!
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Điện hạ, người có biết làm thái tử quan trọng nhất là gì không?
.Lý Hoằng rất khéo léo nói: - Đương nhiên là lấy việc học làm trọng!
.- Không không không! Việc học chỉ là điều thứ hai! Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Quan trọng nhất là thân thể, một thân thể cường tráng tràn đầy khí lực mới là quan trọng nhất, nếu thân thể không tốt, cũng không thể đọc sách được, bởi vậy điện hạ nhất định phải ghi nhớ, nhất định phải rèn luyện thân thể thật tốt, bởi vì sức khỏe của người liên quan đến cả đất nước, con người khi già ngồi cũng không được, phải rèn luyện đúng thời điểm, bởi vậy hôm nay thần tới đây, muốn truyền thụ lại cho thái tử một bài tập rèn luyện thân thể mà thần tự nghĩ ra.
.- Bài tập rèn luyện thân thể tự nghĩ ra?
.Ánh mắt Lý Hoằng lấp lánh, kích động nói: - Đó là thứ gì, mau dạy ta!
.- Đi! Chúng ta ra ngoài trước.
.Sự thật làm gì có bài tập tự nghĩ ra nào, chỉ là thể dục nhịp điệu mà thôi.
.Hàn Nghệ gọi Lý Hoằng cùng bọn thư đồng, thậm chí cả nha hoàn hậu hạ bên cạnh, đứng thành hàng trong sân, sau đó bắt đầu dạy bài tập cho bọn họ.
.Trẻ con mà, thấy cái gì mới đều cảm thấy hiếu kỳ, lại thấy động tác của Hàn Nghệ kỳ lạ, cảm thấy thú vị, ra dáng học theo, lại thường thường ôm bụng cười lớn vì động tác sai của người khác, chơi hết sức vui vẻ.
.Còn Lý Trị, Võ Mị Nương, Lý Thuần Phong vừa đứng xem vừa cười vui vẻ.
.Sau khi học được một hồi, Hàn Nghệ lại tùy tay tạo ra một bàn cờ phi hành (Aeroplane Ches) đơn giản, cái này đúng là quá tuyệt vời, với Lý Hoằng và bọn tiểu đồng đơn giản chính là như nhặt được vật chí bảo a, cũng quên luôn cả Lý Trị, Võ Mị Nương.
.Hàn Nghệ coi như đã giải thoát khỏi sự dây dưa của Lý Hoằng.
.Lý Thuần Phong nói: - Hàn Thị lang, kiến giải của ngươi rất độc đáo, hơn nữa trước đây chưa từng có, ta nghĩ ngươi thực sự nên đến giảng bài cho thái tử.
.Đệt! Ta rất bận, lấy đâu ra thời gian rảnh. Hàn Nghệ thấy Lý Trị, Võ Mị Nương đều nhìn sang, lập tức nói: - Lý Thái sử quá khen. Phải, có lẽ chút ngôn luận của ta là có giá trị, nhưng dù sao ta học vấn vẫn không đủ, ta không có thể bảo đảm mỗi câu nói đều là đúng, bởi vậy nếu không có bệ hạ, hoàng hậu, Lý Thái sử ở bên giám sát, ta thật không dám vọng ngôn, mà thái tử là người kế vị, đạo lý giáo dục cho người phải nghiêm cẩn, đợi sau khi thái tử lớn, có được năng lực tự mình phán đoán, ta lại đến giảng giải một số kiến giải của mình với thái tử, như vậy là được.
.Lý Thuận Phong gật đầu nói: - Ngươi nói cũng không phải không có lý!
.Lý Trị đột nhiên nói: - Hàn Nghệ, khanh thấy kiến nghị vừa rồi của thái tử như thế nào?
.Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức nói: - Bệ hạ nói đến việc xây dựng học viện?
.Lý Trị gật đầu nói: - Trẫm vẫn luôn suy nghĩ lời khanh nói lúc trước, càng cảm thấy lời khanh nói rất đúng, Học viện Chiêu Nghi mặc dù hữu thanh hữu sắc, nhưng dù sao cũng là dựa vào sự quyên góp của người khác, nếu thực sự muốn phổ cập giáo dục trong cả nước, vẫn phải dựa vào triều đình.
.Kỳ thực y khá đồng ý với cách nhìn của Hàn Nghệ, một nguyên nhân quan trọng nhất, chính là hiện nay người chính thức thi hành chính sách ngu dân không phải hoàng đế, bởi vì vấn đề dân tộc của triều Đường rất phức tạp, tư tưởng khó có thể thống nhất, vì vậy phong khí cởi mở, bản thân người trong hoàng thất đã rất thoáng, dân chúng tư tưởng giác ngộ cao. Người thật sự áp dụng tư tưởng ngu dân chính là những hương thân quý tộc kia, bởi vì hương thân quý tộc lũng đoạn văn hóa, kỳ thật quý tộc Trường An cũng chưa là gì, bởi vì nơi này hoàng quyền tối thượng. Quý tộc ở các địa phương chính là thổ hoàng đế, điều này cực kỳ dễ dàng tạo thành cát cứ địa phương, bởi vì dân chúng phụ thuộc vào hương thân quý tộc, người nhà họ biết chữ, ngươi chỉ có thể nghe họ. Hơn nữa, hoàng đế không thể nào dùng người không biết chữ, cũng chỉ có thể dùng những người này, dân chúng và hoàng đế đều phải dựa vào quý tộc, quyền lực của quý tộc dĩ nhiên lớn, làm sao để phá bỏ sự lũng đoạn này, chỉ có đại hưng giáo dục. Hơn nưa đại hưng giáo dục, ngươi cũng không thể nói là sai, quý tộc biết rõ điều này sẽ gây bất lợi cho bọn họ, y cũng không có lý do gì ngăn cản, giống việc Hàn Nghệ muốn làm đồ thư các, quý tộc đương nhiên không thích, nhưng bọn họ cũng không có cách nào.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, làn gió đại hưng giáo dục, khẳng định là không sai, nhưng việc này cần một khoản tiền lớn, bởi vì với tình hình hiện nay mà nói, triều đình không có văn bản rõ ràng quy định dân chúng không thể đọc sách, mấu chốt vẫn là dân chúng bình thường đâu có tiền cho con mình đọc sách, Học viện Chiêu Nghi chính là nơi miễn phí, nếu triều đình muốn đẩy mạnh giáo dục, không nói miễn phí hoàn toàn, cũng phải gần như miễn phí. Việc này phải cần không ít ngân lượng. Hiện giờ Hộ Bộ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, nhưng xin bệ hạ yên tâm, không cần chờ quá lâu, vi thần nhất định dốc toàn lực, khiến ngân khố quốc gia trở nên dồi dào, đến lúc đó có đủ ngân sách để xây dựng học viện.
.Lý Trị cười nói: - Được! Trẫm chờ tin tức tốt của khanh.
.Sau khi từ hoàng cung đi ra, sắc trời đã tối, vì thế Hàn Nghệ không trở về Cục Dân An mà về Tiêu phủ, chỉ là bảo một cảnh sát hoàng gia thông báo cho Trình Xử Lượng một tiếng, sáng mai đến Cục Dân An sớm một chút, đến lúc đó tiếp tục thương lượng việc hòa giải như thế nào, thật ra cũng không có cái gì để bàn cả, Lý Nghĩa Phủ cũng đã nói rõ ràng rồi.
.- Bệ hạ đây cũng quá thiên vị Lý Nghĩa Phủ rồi, ngay cả sự trừng phạt tối thiểu cũng không có.
.Tiêu Vô Y nghe thấy kết quả, lập tức tức giận bất bình nói.
.Hàn Nghệ cười khổ: - Nàng hãy biết đủ đi, thật ra thì phạt tiền không phải là trừng phạt rồi sao, cho dù đánh chết Lý Dương, dân chúng nhận được cái gì, thứ dân chúng cần chính là tiền, xem như mọi người cũng đạt được mục đích của mình rồi.
.Tiêu Vô Y nói: - Nhưng nếu những việc như vậy đều có thể dùng tiền giải quyết, vậy còn có luật pháp làm gì.
.Hàn Nghệ trầm mặc một lát, nói: - Hôm nay hoàng hậu hỏi ta một câu, nói nếu nàng phạm pháp, ta sẽ xử trí nàng theo quy định không?
.Tiêu Vô Y sửng sốt, lòng đầy hiếu kỳ hỏi: - Vậy chàng trả lời như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Ta đương nhiên không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ nàng không phải chịu bất cứ thương tổn gì.
.Tiêu Vô Y không nhịn được nhoẻn miệng cười, lại nói: - Chàng nói như vậy, là bởi vì chàng biết ta an phận thủ thường, không bao giờ làm chuyện phạm pháp.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không phải là nàng ta đã quên chuyện nàng ẩu đả với Lý Nghĩa Phủ lúc trước đấy chứ?
.Tiêu Vô Y lập tức giải thích: - Đó là bởi vì ông ta dám uy hiếp cha ta trước, ta mới ra tay giáo huấn ông ta.
.- Đầu tiên, ta hoàn toàn ủng hộ nàng làm như vậy, lúc ấy ta cũng sẽ nói như nàng! Hàn Nghệ lời nói xoay chuyển:
.- Nhưng nếu xem xét sự việc, lúc ấy Lý Nghĩa Phủ chỉ là ám chỉ, mặt ngoài ông ta vẫn là chấp hành lệnh của bệ hạ, nàng đích xác là đánh mệnh quan triều đình, nếu dựa theo quy định phán quyết, tội danh của nàng không nhẹ đâu! Vì sao bệ hạ và hoàng hậu đều không truy cứu trách nhiệm của ta?
.Tiêu Vô Y trầm mặc không nói.
.Hàn Nghệ khẽ thở dài một tiếng, nói: - Đạo lý kỳ thật là giống nhau, những người chúng ta không chịu sự hạn chế của luật pháp, chúng ta chỉ nghe theo lệnh của bệ hạ, vinh nhục sinh tử của chúng ta nằm trong tay bệ hạ, chứ không phải là luật pháp, vì sao mỗi người đều liều mạng leo lên trên, cũng là bởi vì càng ở trên cao, bị hạn chế càng ít.
.Tiêu Vô Y nhìn Hàn Nghệ hỏi:
.- Chàng cũng là như thế sao?
.Hàn Nghệ trầm ngâm trong chốc lát, nói: - Trừ phi người người đều bị hạn chế, bằng không, ta cũng không chịu bị hạn chế quá nhiều, dù sao ta xuất sắc như vậy, bị nhiều người ghi hận như vậy, ta nhất định phải biết bảo vệ mình.
.Tiêu Vô Y cười khúc khích, nói: - Thật là không biết xấu hổ!
.Hàn Nghệ trừng mắt: - Phu nhân, ta đây khen nàng kỳ hóa khả cư a!
.Hôm sau!
.Cục Dân An.
.- Lý Dương kiên quyết tỏ vẻ là vì con ngựa phát điên nên y mới xông vào đồng ruộng, thực sự không phải là cố ý giẫm lên phá hư hoa màu, y đồng ý bồi thường, và bắt tôi tớ xin lỗi những nông phu kia.
.Sau khi Độc Cô Vô Nguyệt nói xong, thấy năm đầu sỏ đều không có bất kỳ biểu hiện gì, trong lòng cũng rõ, lại nói: - Nhưng hai huynh đệ Trương gia nhất quyết muốn Lý Dương đích thân xin lỗi, bằng không thì quyết không bỏ qua.
.Hàn Nghệ đứng dậy, nói: - Ta đi nói chuyện với bọn họ!
.Hàn Nghệ một thân một mình đi vào phòng hỏi cung, lúc này bên trong có hai hán tử khoảng ba mươi tuổi đang ngồi đó, bọn họ thấy Hàn Nghệ đến, trong mắt hiện lên chút lúng túng.
.- Chào các ngươi, ta là Hàn Nghệ, là Hoàng gia đặc phái sứ, hẳn là các ngươi đã nghe nói tới ta! Hàn Nghệ vô cùng ôn hòa cười nói.
.- Tiểu nhân bái kiến Hoàng gia đặc phái sứ.
.Huynh đệ hai người hành lễ nói.
.Hàn Nghệ gật đầu, cười nói: - Ngồi đi!
.Nhưng bọn họ vẫn chờ sau khi Hàn Nghệ ngồi xuống mới dám ngồi.
.Hàn Nghệ nói: - Các ngươi có biết không, ta còn có thể cười mà nói chuyện với các ngươi, là vì ta biết rằng các ngươi cũng là bất đắc dĩ, làm khó dễ các ngươi, cũng không có ý nghĩa gì.
.- Tiểu nhân nghe không hiểu Đặc phái sứ đang nói gì.
.- Không sao cả!
.Hàn Nghệ nói: - Ta chỉ là muốn phiền hai người các ngươi nói với chủ nhân của các ngươi, chuyện gì cũng phải có chừng mực, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, trò chơi này cũng không phải là trò y có thể chơi được, với chút đầu óc đó của y, còn muốn châm ngòi ly gián, hừ, đây quả thực là tự chuốc lấy diệt vong, nếu chọc giận cả ta và Lý Nghĩa Phủ, thì không phải muốn y trả giá đơn giản như vậy đâu, mà là cả nhà y đều đi Lĩnh Nam đốn củi, mặc kệ y xuất thân từ Thôi Lư Trịnh Vương hay là Vi Bùi Liễu Tiết, sở dĩ ta không có ý định tiếp tục truy cứu, là bởi vì trước mắt y không đáng để ta có hứng thú, chờ y đủ tư cách rồi hãy mang những âm mưu quỷ kế này chơi với ta!
.Nói xong, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài, dù sao ra đến cửa, hắn cũng sẽ không nhớ mình đã nói những gì. Đến ngoài cửa, hướng tới Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Lại phải làm phiền ngươi rồi.
.Độc Cô Vô Nguyệt thản nhiên nói: - Không có gì phiền cả, chỉ là ta không ủng hộ cách làm của ngươi, sở dĩ ta phục tùng, cũng chỉ là vì phục tùng, chỉ có vậy thôi.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên, sau đó cười nói: - Trước tiên, ta rất vui vì ngươi có thể phục tùng, ta tán thưởng biểu hiện này, tuy rằng sự tán dương của ta đối với ngươi mà nói cũng không có nghĩa lý gì. Nhưng ta cũng không cho là chúng ta làm vậy có gì không đúng, bởi vì chúng ta đã cố gắng hết mình, lớp băng ba thước, không phải một ngày là có thể tan. Ngươi có thể nghiêm khắc kỉ luật bản thân, nhưng không thể vội vàng cầu thành, nếu ngay cả điều này ngươi cũng không nhẫn nại được, ta tin ngươi đến nơi khác, cũng sẽ không đạt được thành công.
.Độc Cô Vô Nguyệt trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: - Đa tạ!
.- Không có gì!
.Độc Cô Vô Nguyệt khẽ gật đầu, đẩy cửa đi vào, không được một lát, y liền đi ra.
.OK!
.Hai bên hòa giải ở Cục Dân An, đến một nghi thức giải hòa, đương nhiên Lý Dương cũng không ra mặt, mà là do tôi tớ của hắn ta tự tay đem tiền phạt giao cho những nông phu kia, và còn xin lỗi bọn họ.
.Ngươi muốn nói như vậy là bất công thì cũng không thể nào nói nổi. Dù sao cũng đã bồi thường đầy đủ, kiểu tranh cãi bình thường như thế này, hơn nửa cũng là giải quyết bồi thường, chỉ là đủ loại hành vi của Lý Nghĩa Phủ trước đó, cộng thêm có người ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, làm cho bản chất sự thật bị chệch hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận