Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1142.1: Rút lui mang tính chiến lược

.Ngoài ra, Hàn Nghệ cũng không có thời gian ngày ngày chạy đến nghiêm túc lên lớp với thái tử, hắn mong có thể dành nhiều không gian hơn cho mình, giống như Lý Thuần Phong bọn họ thì có thời gian quy định đến dạy học cho thái tử.
.Nhưng đều là suy nghĩ đến từ hậu thế, mà theo người đương đại thấy, cũng chính là theo Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông thấy, thầy là thần thánh, là người có ý nghĩa đặc biệt, nếu để cho Hàn Nghệ trở thành thầy của thái tử, điều này có uy hiếp rất lớn đối với bọn họ.
.Sự bất đồng ở điểm này ngược lại còn thúc đẩy chuyện này.
.Còn về lý do Lý Trị lựa chọn Hàn Nghệ, chắc chắn là có rất nhiều nguyên nhân, nhưng nghi kị nhất định còn nhiều hơn, đó là Hàn Nghệ tuổi tác quá trẻ, nguyên do thực sự thúc đẩy y lựa chọn để cho vị trọng thần duy nhất là Hàn Nghệ này đảm đương việc làm thầy của thái tử chính là vì Hàn Nghệ đã từng dâng tấu bảo vệ Lý Trung, đối với thiên tử mà nói lòng trung thành là thứ vô cùng quan trọng, tại sao Hàn Nghệ bảo vệ Lý Trung, chính là bởi vì trung thành với Lý Trị, phải biết Hàn Nghệ và Lý Trung ngay cả một câu nói cũng chưa từng nói với nhau.
.Hơn nữa Lý Trị cũng vô cùng hiểu rõ về Hàn Nghệ, biết con người Hàn Nghệ khá trọng cảm tình, y không mong muốn để cho những chính khách máu lạnh ở bên cạnh thái tử.
.Đương nhiên, chắc chắn Lý Trị còn có rất nhiều suy tính, chỉ là lòng hoàng đế, có ai người có thể đoán được.
.Nhưng những việc này chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi, chủ đề của hôm nay vẫn là chính thức bổ nhiệm Tể tướng.
.Mặc kệ bổ nhiệm ai làm Tể tướng, đối với triều cương và quốc gia mà nói, chuyện này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, hoàng đế ngươi cứ luôn lập lờ nước đôi, dẫn đến rất nhiều đại thần đều lắc lư trái phải, không biết hướng đi của triều đình trong tương lai, chuyện gì cũng sợ đầu sợ đuôi, bây giờ thì đã định rồi, vẫn là lấy Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông mấy người này làm trung tâm, xây dựng bộ máy Tể tướng.
.Bây giờ các đại thần đã hiểu rồi, Lý Trị sẽ không chuyển hướng sang tập đoàn Quan Lũng nữa, trong lòng đã không còn gánh nặng nữa, nên nịnh bợ thì nịnh bợ, nên tặng lễ thì tặng lễ, mọi người cấu kết làm việc xấu cũng được, đồng tâm hiệp lực cũng thế, dù sao thì cũng chỉ như vậy thôi.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông quay về phủ liền thiết đãi yến tiệc, thật ra không làm cũng không được a, bởi vì quan viên đến chúc mừng không có một trăm cũng có tám mươi, lễ vật đưa đến chồng chất như núi, chỉ trong thời gian nửa đêm, còn kiếm được nhiều hơn mấy chục năm nay của Lý Nghĩa Phủ.
.Vì sao nhiều người khát vọng quyền lực như vậy, không phải chính là vì những thứ này sao? Ai còn thật sự nghĩ cho lê dân thiên hạ, cho dù muốn nghĩ, cũng phải đợi khi thỏa mãn dục vọng của mình rồi hãy nói.
.Đến buổi tối, khách khứa về hết, Lý Nghĩa Phủ ngồi trong nội đường, vuốt ve các kỳ trân dị bảo, không nỡ buông tay, cuộc đời này chưa từng nhìn thấy nhiều châu báu quý giá như vậy, Lý Nghĩa Phủ trước kia chỉ là một giai cấp trung lưu, đã chịu đựng lâu như vậy, cũng coi như đã nhận được chút hồi báo rồi, cảm xúc dâng cao dị thường, sự khát khao đối với tương lai thì thật là không cần nói cũng biết.
.Chợt nghe một tiếng két vang lên, lão theo bản năng đặt châu báu trong tay vào trong hộp gỗ, nhưng thấy một phụ nhân đi vào, lão lập tức nhướn mày, quở trách nói: - Bà có thể gõ cửa trước khi vào được không.
.Phụ nhân kia vừa thấy hộp châu báu trên bàn lập tức hiểu ra, cười gật đầu, trước đây khi Lý Nghĩa Phủ không có bản lĩnh, bà ta cũng chẳng nhìn sắc mặt Lý Nghĩa Phủ là bao, bây giờ thì khác rồi, bây giờ Lý Nghĩa Phủ nói cái gì thì là cái nấy, bà ta tuyệt đối không dám cãi nửa câu, đây chính là phu thê a, trượng phu có tiền đồ, thì ngươi được hưởng sái theo. Hưng phấn ngồi xuống, nói: - Phu quân, hôm nay có không ít người tặng lễ, hơn nữa phần này nặng hơn phần kia, ta tính toán đại khái, e là cũng đến mấy ngàn quan.
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Có mấy ngàn quan mà thôi, bà đã vui vẻ như vậy, bây giờ bà đã là Tể tướng phu nhân rồi, đừng để người ta coi thường bà nữa.
.- Phải phải phải! Phu quân nói rất phải. Phụ nhân kia khôn khéo gật đầu, mắt liếc trái phải, ghé lại gần, nhỏ giọng nói: - Phu quân, trước đây khi Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương bọn họ làm Tể tướng, con cháu của bọn họ đều làm quan trong triều, ông có thể cũng suy nghĩ cho con trai, nữ tế của chúng ta chúng ta không, Tân Nhi đến bây giờ vẫn chỉ là một tiểu quan cửu phẩm ở Lễ Bộ, còn cả vị nữ tế của chúng ta kia nữa, trước đây bị bài xích không ít, bây giờ cũng chỉ có một chức nhàn quan, ông ở trong triều cũng cần người giúp đỡ, người nhà chúng ta vẫn đáng tin hơn người ngoài.
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Chuyện này còn cần phải bà nói sao, ta đã đang sắp xếp rồi, không bao lâu nữa, bọn chúng sẽ đều thăng quan, còn nữa, bảo Tân Nhi không cần tham gia khoa cử, con trai của Lý Nghĩa Phủ ta thì sao cần phải tranh giành với đám con cháu hàn môn, đến lúc đó cứ trực tiếp môn ấm nhập sĩ.
.- Ấy ấy ấy!
.Đây chính là cái gọi là một người đắc đạo, gà chó lên trời.
.Vậy nhưng, ngay ngày thứ hai, tin tức liên quan đến việc Hàn Nghệ suýt chút nữa đảm nhiệm vai trò thầy của thái tử đã truyền ra ngoài rất nhanh chóng, dù sao thì cũng là nói Hàn Nghệ kinh nghiệm chưa đủ, xuất thân nông gia, sở dĩ Lý Trị muốn chọn Hàn Nghệ làm thầy cho thái tử chính là bởi vì Lý Trị coi trọng Hiền giả lục học, hy vọng Hàn Nghệ có thể dạy thái tử Hiền giả lục học, chỉ là cuối cùng Hàn Nghệ vẫn không thể lên làm lão sư.
.Đây đương nhiên là Hàn Nghệ từ truyền ra ngoài, trọng điểm của tin tức này, không phải là Hàn Nghệ có trở thành thầy của thái tử hay không, mà là Lý Trị coi trọng Hiền giả lục học, đây mới là mục đích chủ yếu của Hàn Nghệ.
.Cùng lúc đó, Lý Trị ban bố chiếu lệnh, khoa mục số học sau này lùi lại một tháng thi, bất cứ thí sinh nào tham gia khoa cử đều có thể thi tiếp số học.
.Tin tức này vừa truyền ra, đã trực tiếp chứng thực hoàng đế hết sức coi trọng Hiền giả lục học.
.Hoàng đế coi trọng cái gì thì cái đó nổi bật, từ xưa đến nay đều chưa từng thay đổi, đời sau cũng như vậy, nếu lãnh đạo đến nhà hàng nào ăn bữa cơm rau dưa, nhà hàng này nhất định phát đạt.
.Điều này đã trực tiếp khiến cho Hoàng gia đồ thư các trật ních, gần như thí sinh trong thiên hạ đều chạy đến Hoàng gia đồ thư các, bởi vì bọn họ đều đã khổ công học tập mười năm, Nho kinh, Đạo kinh gì đó đều đã đọc thuộc làu làu, bọn họ đến Trường A chỉ là để tham gia kỳ thi, không phải nước đến chân mới nhảy, hơn nữa kỳ thi hiện giờ đã bớt đi rất nhiều thứ phải đọc, chỉ là một số phương diện lễ nhạc, cần ghi nhớ, chủ yếu là về phương diện sách luận, để tăng thêm sự đảm bảo cho mình, bọn họ đều nguyện tiêu tốn thời gian vào toán học.
.Kỳ thật Hoàng gia đồ thư các sớm đã trở thành một tiêu chí quan trọng của Trường An, mỗi ngày đều có hàng trăm ngàn người ra vào, nguyên nhân rất đơn giản, có sách đọc a, cũng giống như thời vừa mới có ti vi, mấy trăm người xem một cái ti vi là một đạo lý.
.Cùng lúc đó, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng vội vã hẹn gặp Hàn Nghệ.
.- Ha ha! Hay cho một lương sư ích hữu, hay! Hay!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ tinh minh cỡ nào, vừa nghe là cũng hiểu được ngay.
.Hàn Nghệ cười khiêm tốn, nói: - Đây đều là nhờ diệu kế của Thái úy ông, ta chẳng qua đều là làm theo lời Thái úy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận