Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1159.2: Bóng cửa

.Tiêu Vô Y hừ nói: - Dám hỏi Lư Quốc Công người có chức quan cao nhất trong tất cả các con cháu của ông là đại quan mấy phẩm ?
.Trình Giảo Kim lập tức ngây người.
.Lý Tích, Lý Bật đều trộm cười rộ lên.
.Trình Giảo Kim xấu hổ liếc nhìn Lý Tích, rất buồn bực nói: - Nhóc con Vô Y, ngươi trở nên ái mộ hư vinh từ khi nào thế, uổng cho lão phu trước đây còn rất coi trọng ngươi nữa.
.Tiêu Vô Y khẽ hừ một tiếng, nói:
.- Ta còn tưởng rằng Lư Quốc Công hỏi như vậy, chính là cho rằng ta ái mộ hư vinh.
.Lý Tích thực sự không nhịn được, bật cười ha hả, nói: - Nói rất hay! Tiểu Vô Y, con cũng đúng là chẳng thay đổi chút nào, thậm chí còn hơn cả trước nữa.
.Bởi vì trước kia Tiêu Vô Y là nhân vật số má ở Trường An, hơn nữa lại là cháu gái của Tiêu Vũ, cháu nuôi của Lý Tĩnh, văn võ song toàn, đều từng quen biết với Lý Tích, Trình Giảo Kim.
.Hàn Nghệ cười một tiếng, nói: - Lư Quốc Công, ông hỏi như vậy, có từng suy nghĩ đến cảm nhận của tôn tử ông hay không?
.Trình Giảo Kim hừ nói: - Tiểu tử ngươi chớ đắc ý, có câu nói, người nổi bật thì dễ bị ghét, sớm hay muộn gì ngươi cũng hứng chịu, tôn tử đó gọi là thận trọng, giấu tài.
.Choáng! Bọn họ cũng muốn không giấu, vấn đề là bọn họ cũng cần có bản lĩnh bộc lộ tài năng a! Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Chẳng trách Lư Quốc Công ông gần đây luôn ở trong nhà, hóa ra là giấu tài, thận trọng, chiêu này đúng là cao, ngay cả bệ hạ cũng bị Lư Quốc Công giấu giếm, nhưng Lư Quốc Công cứ yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu.
.Đây là người nói có ý, người nghe có tâm a! Trình Giảo Kim chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Tiểu tử ngươi đừng có mà vu tội cho lão phu, nếu không thì lão phu không tha cho ngươi.
.Lý Tích cười ha hả nói: - Lão thất phu, ngươi chọc ai không được, lại cứ phải chọc vào hai vợ chồng son này, bọn họ đều không phải người dễ chọc vào đâu.
.Trình Giảo Kim trừng mắt nhìn này cặp phu phụ này, lại hướng tới Trịnh Thiện Hành nói: - Vẫn là Thiện Hành ngoan, không hổ là xuất thân Huỳnh Dương Trịnh thị, không giống mấy tên nông dân nào đó, ngay cả lễ cơ bản kính già yêu trẻ cũng không biết.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không phải, hết sức lúng túng.
.Lý Tích vuốt râu cười, nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi đến cũng đúng lúc, chùy gỗ này dùng thế nào a?
.Hàn Nghệ nói: - Tư không, đây gọi là bóng cửa, thiết kế dành riêng cho người già, để ta thị phạm cho các người một lượt.
.Lý Tích lập tức đưa chùy gỗ ra.
.Hàn Nghệ cầm chùy gỗ và một quả bóng gỗ khá nặng tay, trên quả bóng gỗ này bôi sơn đỏ, bên trên còn viết một chữ số, hắn thị phạm một cách đơn giản, lại nói: - Chỉ cần đưa bóng qua ba cửa ở trong sân là thắng.
.Trình Giảo Kim vừa nghe, nói: - Đơn giản như vậy, có gì thú vị.
.- Đương nhiên không phải đơn giản như vậy.
.Hàn Nghệ lại giảng giải quy tắc của bóng cửa cho bọn họ một lượt, và còn thị phạm cho bọn họ làm sao đánh bóng của đối phương ra ngoài sân.
.Sau khi nghe xong, Trình Giảo Kim liền cầm chùy gỗ lên luyện tập, nhưng đánh liên tiếp mấy lần mà vẫn chưa nhập môn, hứ một tiếng, buồn bực nói: - Bóng này sao không nghe lệnh thế.
.Điển hình của kiểu chiếm nhà xí mà không ỉa.
.Lý Tích, Lý Bật cũng cầm lên thử.
.Tiêu Vô Y nhìn bộ dạng mãng phu vụng về của Trình Giảo Kim, trong lòng cũng sốt ruột muốn được thử, Hàn Nghệ lập tức sai người lấy thêm ba cái chùy gỗ, đương nhiên Hàn Nghệ không luyện tập, mà là tay nắm tay dạy Tiêu Vô Y, hắn thích kiểu tiếp xúc này.
.Luyện gần nửa canh giờ, mọi người dần dần thành thục, dù sao cũng đều là người học võ, chẳng phải đổi đao trong tay thành chùy thôi sao.
.Trình Giảo Kim bắt đầu oang oang muốn thi thố, thế là ba lão già một bên, Hàn Nghệ, Tiêu Vô Y, Trịnh Thiện Hành một bên.
.Thực lực của hai bên thực sự không chênh lệch nhiều, bởi vì Hàn Nghệ chơi cũng không thạo lắm, cho dù là ở hậu thế, một người trẻ tuổi như hắn không thể tự dưng chạy đi chơi bóng cửa được, có rảnh rỗi thì giết thời gian ở quán bar, nhưng Hàn Nghệ biết chiếc lược.
.Khi hai bên đi đến trước cửa thứ hai, một đống bóng rải rác ở bên cạnh cửa, Hàn Nghệ nói với Tiêu Vô Y: - Phu nhân, lần này đánh nhẹ một chút, trước tiên đánh bóng của Lư Quốc Công, chỉ cần đánh trúng, những thứ khác đều có thể thu dọn được, chúng ta sẽ có ưu thế lớn.
.Trình Giảo Kim giận trợn tròn mắt nói: - Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi quá đáng ghét, chớ không phải sợ Lý Tích, liền kêu nhóc con Vô Y đánh lão phu.
.- Lư Quốc Công, ông nói vậy là sao, ta chỉ là nói đúng sự việc mà thôi!
.Lúc bọn họ đang tranh luận, chợt nghe thấy một tiếng bụp vang lên, chỉ thấy một quả cầu nhỏ bay nhanh xuyên qua giữa bọn họ, trực tiếp xuyên qua cửa thứ hai.
.Hàn Nghệ lúc này liền si ngốc, nói: - Vô Y, nàng làm gì thế?
.Tiêu Vô Y kích động nói: - Đương nhiên ta muốn giành thứ nhất rồi, kỹ thuật bóng của các người kém như vậy, ta không thể để các người liên lụy đến ta. Khi nói, nàng đã chạy nhanh như bay đến bên cạnh bóng của mình, sau đó đánh bóng về phía cửa thứ ba, khua chùy gỗ nói: - Ván này ta thắng chắc rồi.
.Hàn Nghệ vuốt mặt, nói: - Phu nhân, đây là thi đấu đoàn đội, một mình nàng chạy trước có ích gì, nếu một trong hai người chúng ta có một người không qua cửa thứ ba, vậy thì vẫn thua a!
.Tiêu Vô Y nói: - Phu quân, ta nghĩ chàng rất lợi hại!
.Hàn Nghệ nói: - Sự lợi hại của ta là đến từ bộ não, không phải tay chân, tay chân ta có khi nào lợi hại hơn nàng.
.Trong lúc nói, lão hồ ly Lý Tích đã đưa bóng của hai người bọn họ trở lại điểm xuất phát.
.Bởi vì Tiêu Vô Y kích động dẫn đến kết quả trở nên không có gì để nói nữa, mặc dù Tiêu Vô Y giành được vị trí đầu, nhưng bên nàng lại thảm bại mà về.
.Lý Tích cầm chùy gỗ, như thoáng suy nghĩ, nói:
.- Bóng cửa này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng khi chơi cũng cần có mưu lược, nếu như nhiều người cùng chơi, có thể sẽ càng vui hơn!
.- Ha ha!
.Trình Giảo Kim càn rỡ nói: - Hàn Nghệ, ngươi thật là vô dụng, thứ đồ chơi này là ngươi phát minh, lão phu mới chơi có bao lâu, ván thứ nhất ngươi đã thua rồi, mà còn thua khó coi như vậy nữa.
.Tiêu Vô Y cũng rất không phục nói: - Đây chỉ là bổn quận chúa đánh giá sai kỹ thuật đánh bóng của hai người họ, Lư Quốc Công, ông dám đấu lại một lần không?
.Hàn Nghệ và Trịnh Thiện Hành liếc nhau, đồng thời lau mồ hôi lạnh. Trong lớp tiểu bối, người dám trả treo với Trình Giảo Kim, ngoài Lý Trị ra, chỉ sợ cũng chỉ có Tiêu Vô Y thôi.
.Trình Giảo Kim cười ha ha nói: - Lão phu cũng đang có ý này.
.Lý Tích mỉm cười gật gật đầu, nói: - Vậy thì hai ván thắng ba đi! Ván đầu tiên này chỉ là đang mày mò, đồng thời cũng khiến ông ta phát hiện một số bí quyết trong đó, đương nhiên cũng muốn thể hiện thân thủ.
.Hàn Nghệ và Trịnh Thiện Hành đã mất đi quyền phát ngôn rồi.
.Thế là mấy người bắt đầu ván tiếp theo.
.Ván thứ hai này Tiêu Vô Y khá là nghe kiến nghị của Hàn Nghệ, dù sao thì lúc nãy đã nói mạnh miệng, ba người bọn họ là vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, bởi vậy cục diện cũng trở nên vô cùng gay cấn.
.Hàn Nghệ đánh xong một bóng, khi lui về bên cạnh Lý Tích, Lý Tích đột nhiên nói: - Tiểu tử ngươi cũng thật thích gây sóng gió, Cục Dân An này mới mở có bao lâu đã gây ra chuyện lớn như vậy rồi.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Tư không khen lầm rồi, chuyện này một mình ta không đảm đương nổi, là năm người chúng ta thương lượng quyết định.
.Lý Tích liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: - Nhưng có những chuyện được, có những chuyện không được, trong triều không phải nơi trắng đen rõ ràng, chắc ngươi hiểu đạo lý này.
.Ông ta phải nhắc nhở Hàn Nghệ, ngươi đừng nghĩ đến việc dùng Lý gia chúng ta để phục vụ cho lợi ích chính trị của ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Điều này vãn bối hiểu, việc nhỏ chúng ta xử lý, việc lớn giao cho Ngự Sử Đài.
.Lý Tích mỉm cười, nói: - Ngươi đừng tưởng rằng trong thiên hạ chỉ ngươi tinh minh nhất, lẽ nào ngươi chưa nghe nói sao, Thôi Nghĩa Huyền đã dâng tấu bệ hạ, điều phái Vi Trung thừa xuất ngoại tuần thị, không đến mấy ngày nữa Vi Tư Khiêm sẽ phải đến các châu huyện tuần thị rồi.
.Hàn Nghệ cũng thật không có nghe nói, ánh mắt không khỏi lóe lên vài cái.
.Lý Tích nhìn tiểu tử này vẻ mặt không đúng, nói: - Ngươi đang nghĩ gì?
.- Không nghĩ gì, đa tạ Tư không tương cáo, vãn bối biết rồi. Hàn Nghệ gật gật đầu nói.
.Lý Tích thở dài: - Vốn dĩ ta còn định cho tôn tử của ta đến trại huấn luyện, bây giờ xem ra, phải suy nghĩ thật kỹ rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Chớ không phải Tư không đã quên, bệ hạ đã quyết định thành lập trường quân đội, ta thấy chỗ đó thích hợp với Lý thiếu lang bọn họ hơn.
.Lý Tích cười nhạt, nhưng không đưa ra đáp án.
Bạn cần đăng nhập để bình luận